hồn ma họ Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29...sống lại lần nữa

Hôm nay Hoàng Thượng tuyên triệu Vương Nhất Bác tiến cung nghị sự, từ sáng sớm đến chiều muộn, tới hoàng hôn Vương Nhất Bác mới hồi phủ của mình . Hắn vừa đi vào phủ liền phát hiện ồn ào nhốn nháo dữ dội , một đám hạ nhân vây quanh ở phòng bếp xem náo nhiệt. Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi: "Ồn ào cái gì vậy mau nói..

Một người xoay qua nói: "Bẩm  Tam Vương gia  trong phủ có kẻ đột nhập ạ, tới phòng bếp trộm đồ , nhảy nhót lung tung, bây giờ mới bắt được mà bọn nô tì không dám động ..

Vương Nhất Bác  nghe vậy cũng không quan tâm mà thở ra một hơi dài, không có tâm tình quản những thứ này vô nghĩa , Vương Nhất Bác liền phất phất tay mình , "Đuổi ra ngoài là được, đừng quấy rầy ta.

"Vâng, Tam Vương gia.. "

Xuyên tạc ý của chủ tử sau đó cáo mượn oai hùm mà tỏ uy phong hình như là chuyện mà rất nhiều nô tài thích làm nhiều trong cung . Vì thế Vương Nhất Bác nói "đuổi ra ngoài" không hiểu sao lại biến thành "đánh một trận rồi đuổi ra ngoài cho ta ". Còn "đừng quấy rầy ta", ý nghĩa lại sai đường đó là "chặn miệng  rồi đánh một trận, sau đó đuổi ra ngoài phủ

Dường như "cái tên ăn  trộm" kia rất đói bụng, trong lòng ôm một con thỏ  đang đợi làm thịt trong phòng bếp, mà mấy tên hùng hổ mà nhào vô ôm y mà bắt lại, nhưng y vẫn  không chịu buông tay con thỏ kia mà kịch liệt với mấy gã sai vặt chen nhau tới bắt y lại , sau đó cầm cái khăn  nhét    vào trong miệng y nhưng không thành , vài người cầm chổi liền cùng nhau đánh y , cho dù  y bị đánh vẫn ôm chặt con thỏ con , chịu đựng đau đớn mà nhỏ giọng khóc hu hu nức nở.

Các ngươi đang làm gì vậy.. Mau thả ta ..ta không thù oán với mấy người.. Aaaaaaaa..đau quá...

Khá khen cho tiểu mỹ nhân   nhà ngươi, dám bước vào Vương phủ mà không xem bọn ta ra gì àk, ngươi  dùng  dung mạo xinh đẹp như hoa vậy nữa chứ, ngươi  còn hơn các cô nương đó ,  vậy mà trong  lòng còn tham hơn con chuột , ngươi có buông tay hay không? Không buông tay thì tiếp tục đánh cho chết bây giờ...

Ta không buông..

Đánh..

Aaaaaaaaaa

A Hảo  đi ngang qua phòng bếp thấy bên trong đều là người, A Hảo liền   đi vào trong mà hỏi: "Các ngươi rảnh rỗi  lắm àk? Sống không lo cố gắng làm việc, đều ở chỗ này làm cái gì? Chờ bị phạt àk ..không sợ Tam Vương gia trừng phạt hay không..

A Hảo tỷ, chúng ta không lười biếng đâu mà.. Là chúng tôi  đang bắt ăn trộm ..

A Hảo  nhìn qua theo ánh mắt của mọi người, lập tức hoảng sợ suýt chút nữa đã quên hô hấp đường họng . Đây không phải là......là ..

A Hảo liền  lập tức xông lên ôm người trộm thỏ kia , chặn lại gậy gộc thay y, gã sai vặt đánh người kia sợ tới mức lập tức ngừng tay, "A Hảo  tỷ, sao tỷ lại che chở cho người đó  a? Tỷ quen nó sao với lại nó đang trộm đồ trong phủ á ..

A Hảo tức giận đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, "Không được đánh nữa! Các ngươi đã gây họa rồi ! Các ngươi chờ chết đi,các ngươi  đều đứng tại chỗ đây cho ta , ta tìm tam Vương gia đến, ai dám động vào y nữa, lúc tai họa  đến nơi thì đừng trách ta không nhắc các ngươi lo liệu bản thân..

Nói xong A Hảo liền hoảng hốt luống cuống chạy ra ngoài, chạy thẳng đến thư phòng của Vương Nhất Bác, lúc đi ngang qua sương phòng nhìn thoáng qua, quả nhiên cửa đã mở ra một nửa, người ở bên trong đã chạy mất dạng..

Cửa thư phòng của Vương Nhất Bác bị gõ vang ầm ầm, Vương Nhất Bác nhịn tức giận, cau mày đi ra mở cửa, vừa mở ra chính là A Hảo . A Hảo thở hổn hển, nói cũng nói không rõ: "tam Vương gia  , tiểu mỹ nhân  trong phòng bếp kia, y là, y ......chính là... "

Không phải A Hảo  không muốn nói mà là A Hảo cũng không biết phải nói như thế nào cho hắn hiểu . Nếu nói với Vương Nhất Bác tiểu mỹ nhân kia chính là người bị giam trong sương phòng kín đáo kia , nói như vậy không phải chặt đầu hay sao ? Vậy không phải tương đương với việc chui đầu vào lưới mà nói cho Vương Nhất Bác biết "Lúc trước tôi đã ghé vào cửa phòng kia nhìn lén người mà ngài không cho tới gần mà giờ nói sao đây... Kiểu này chắc con phải đoàn tụ phụ thân mẫu thân rồi.. Số a tì sao mệnh khổ vậy chứ.. Huhuhu..

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn nhìn A Hảo , A Hảo bây giờ chỉ biết  cắn răng một cái, đánh bạo bắt lấy tay Vương Nhất Bác kéo hắn đi về phía phòng bếp bên kia, "Ai da, ngài đi theo tôi tới nhìn một cái đi rồi người sẽ hiểu...

Vương Nhất Bác không hiểu sao mà bị kéo đi rồi, hắn chán ghét người khác đụng vào hắn, lúc đi đến cửa phòng bếp liền hất tay A Hảo  ra khỏi , nhíu mày nhìn , lúc đang chuẩn bị nói gì đó liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến từng tiếng nức nở mềm mại, giống đệm thịt của mèo con đạp vào tim hắn mềm nhũn mà dễ chịu..

Vương Nhất Bác sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền có chút run rẩy, xoay người nhấc chân bước vào phòng bếp nhìn xem ai kia..

Tiêu Chiến  bây giờ đang núp bên lò bếp xám xịt kia , trong lòng ôm một con thỏ nhỏ cũng trắng nõn , trong miệng bị thì bị nhét khăn piêu , nước mắt lưng tròng nhìn qua bên ngoài . Hiện giờ vừa lúc sáng mờ, dưới ánh nắng, tro bụi bay lững lờ, lông mi Tiêu Chiến run run rẩy rẩy , đó là cánh bướm tung bay mà lúc trước hắn nhìn thấy , y lại chớp chớp mắt một cái, một giọt nước mắt liền rơi xuống, đập loạn vào lòng Vương Nhất Bác mà đau nhói..

Vương Nhất Bác cứ ôm thân y vào phòng mà  chờ con bướm sương ,hắn  chờ một năm lại thêm một năm, cuối cùng trong hoàng hôn màu hồng nhạt sáng mờ hòa hợp này, con bướm đã bay trở về  bên hắn thật rồi...

Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, Tiêu Chiến sợ hãi rụt rụt về sau, ôm thỏ con chặt hơn nữa. vừa rồi Tiêu Chiến bị những người đó dùng cây đánh vào người,  nên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của y bị quẹt ra vài vệt máu, vẫn là A Hảo  có mắt mới nhận ra y , lập tức tìm thuốc mỡ tới đưa cho Vương Nhất Bác đưa tận tay hắn..

Tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, tay có chút run nhè nhẹ, viền mắt đỏ một vòng. Hắn dùng ngón tay chấm một chút thuốc mỡ màu trắng ngà, muốn bôi lên mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cau mày cảnh giác nhìn hắn, lúc ngón tay của Vương Nhất Bác duỗi qua, bỗng nhiên y như bị chọc giận mà mở miệng "A ô" cắn một cái lên ngón tay của Vương Nhất Bác, răng thỏ trăng trắng thật sự dùng lực, cắn tay Vương Nhất Bác chảy máu không ngừng..

Gã sai vặt đứng bên cạnh nóng nảy, ngày thường Tam Vương gia  nhà mình đều được người nâng lên trời cao , không ai dám chọc vào, tiểu mỹ nhân nhã ngươi  ntừ đâu tới mà không biết tốt xấu dám cắn người như vậy hả..

Gã sai vặt dùng một tay đẩy Tiêu Chiến ra, sức lực lỗ mãng khiến Tiêu Chiến bị đẩy ngửa ra sau thật mạnh, khiến cho y bị va đập  một tiếng, cái ót đụng vào bệ bếp phía sau. Vương Nhất Bác sợ hãi, vội vã kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng, quay đầu nhìn gã sai vặt đẩy người kia, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa phẫn nộ, "Kéo ra ngoài quất 100 trượng  không đánh đến tàn phế thì không được ngừng nghe rõ chưa ...

"Vâng...tam Vương gia..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro