Chương hai - LỚP 10A3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nhập học đến nhanh hơn thằng Khánh nghĩ, tính ra thì cũng chỉ hơn một tháng, mà nó có cảm giác như một tuần vậy. Nói nào ngay, nó cũng mong cho chóng đến ngày đi học, để chính thức đặt chân vào cấp ba, bước sang một môi trường học mới tốt hơn hoàn toàn so với cấp hai của nó. Nó đã có một kỳ nghỉ hè khá thoải mái: vừa hồi hộp mong chờ vừa được chơi bời thỏa thích, và bây giờ thì quãng thời gian quan trọng tiếp theo của cuộc đời nó đã bắt đầu.

Trước ngày vào học thì nó phải cùng mẹ đi lên trường một lần để nộp hồ sơ, giấy tờ để làm thủ tục nhập học, đồng thời nhận một số thông báo mới, cũng như đăng ký đồng phục. Thật ra mọi việc cũng không đến nỗi khó khăn, những gì cần làm thì đã được thông báo trước cả rồi. Vì vậy mà chuyến đi lên trường vào một ngày cuối tháng bảy thực chất cũng chỉ là dịp để thằng Khánh được ngắm nhìn ngôi trường lần đầu, được quan sát cảnh trí đẹp đẽ của khuôn viên trường, và được thỏa sức tưởng tượng chính mình đang ở trong cái khuôn viên đó, hòa mình vào trong nhịp sinh hoạt đó – chắc là thú vị lắm. Có điều nó chưa dám đi vào sâu hơn, nó không hiểu tại sao, chắc là nhìn từ bên ngoài thấy cũng đủ sung sướng rồi.

Ngày nhập học của tụi nó là ngày mười lăm tháng tám, trước đó một tuần tụi nó phải lên trường xem danh sách lớp. Vậy là thằng Khánh với thằng Thông rủ nhau bắt hai chuyến xe bus từ nhà lên, tiện thể đi uống nước với nhau luôn, coi như hai thằng chiến hữu đồng môn cùng ăn mừng việc đậu trường chuyên.

Trường khá đông người, mặc dù vẫn chưa vào năm học. Theo như thằng Khánh biết thì giờ này ngoài mấy đứa đi xem danh sách lớp như tụi nó, còn có cả những học trò của các lớp dạy thêm trong hè. Đám học trò nói chuyện râm ran một góc sân trường và cả dãy hành lang giữa. Dưới sân có bốn ô vuông nhỏ, mỗi nơi là từng nhóm học sinh đang chia sân đá cầu, một số thì đang túm tụm ở các băng ghế đá. Công nhận mùa hè mà học sinh đi học thêm cũng đông phết, thằng Khánh nghĩ, thế mà nguyên mùa hè vừa rồi nó toàn chơi và chơi... Nó cười một mình rồi nhìn mấy đứa học trò trạc tuổi nó đang tụ tập trước một cái bảng thông báo đặt ở hành lang giữa. Trên đó đang dán mấy tờ danh sách lớp, và tụi học trò thì cúi xuống hoặc nhón chân lên, lấy ngón tay dò dò trên từng dòng để tìm tên của mình. Một vài đứa quay ra sau thông tin lại cho mấy đứa bạn không chen vô được. Thằng Khánh nghe được một vài đứa nói:

"Mày học A5, cô Lan chủ nhiệm."

"Ê, bà chung D2 với tui kìa."

Một con bé nhỏ con tóc thắt bím tách ra khỏi đám đông để nói chuyện với bạn nó, thành ra thằng Thông lách người vô được. Nhưng khổ nỗi thằng Thông hơi thấp người nên phải ngước cổ lên cao để dò danh sách các lớp ban A, thành ra thằng Khánh ở bên ngoài cố gắng dò hộ thằng bạn. Nó chỉ mất hơn ba mươi giây để tìm thấy cái tên nó ở vị trí thứ năm trong danh sách lớp 10A3, cô Tuyết chủ nhiệm.

"Ê, anh học lớp 10A3 nè Khánh."

"Thấy nãy giờ rồi." Thằng Khánh đáp "Dò xuống dưới coi có tên anh không?"

Nói rồi nó tự động đưa mắt dò xuống phần dưới danh sách lớp 10A3, lớp này có ba mươi hai đứa. Thằng Khánh tìm trong số những đứa có chữ T ở cuối, và tim nó đập thình thịch vì vui sướng, vừa đúng lúc thằng Thông reo lên:

"Ê, tụi mình chung lớp nè Khánh!"

Khuôn mặt thằng Thông rạng rỡ thấy rõ, nó toét miệng cười đến mang tai. Thằng Khánh thì mừng như mở cờ trong bụng, khi biết rằng mong ước của nó đã thành hiện thực, thế là hai thằng lại được học chung lớp, công nhận có duyên với nhau thiệt!

"Thôi tụi mình đi lên NOW ZONE uống nước cái." Thằng Khánh nói, rồi thằng Thông cũng lách ra được khỏi đám đông, để cho hai đứa con gái khác chen vào xem, sau khi ngoái nhìn lại một lượt nữa để xem có đúng là cái tên của nó không.

Cuộc sống ở Lê Hồng Phong là một cuộc sống tuyệt vời mà bất cứ ai, một khi đã trải qua rồi, đều coi đó như là một dấu ấn của tuổi niên thiếu, của thời học sinh. Có thể bỡ ngỡ ban đầu với những điều mới lạ, nhưng một khi đã quen với nhịp sống ở đó rồi, người ta sẽ chỉ cảm nhận được sự hạnh phúc và êm đẹp. Đó là điều mà thằng Khánh đã nghe một số anh chị đi trước nói, và sau vài tuần lễ, nó đã cảm nhận được một phần. Mọi thứ ở đây đều rất thú vị, từ những bài học, cho đến các thầy cô giáo, những đứa bạn trong lớp và một số anh chị lớp trên sinh hoạt trong các hội nhóm và các câu lạc bộ trong trường.

Càng học, nó càng thấy yêu cái lớp của nó hơn. Cái đám quỷ sứ con tinh nghịch bao giờ cũng có đủ loại trò chơi để mà bày ra mua vui cho bạn bè, mà dẫn đầu là thằng Nam, hơi to con, khuôn mặt lúc nào cũng xuất hiện những nụ cười quỷ quái thường trực. Thực ra thằng này bình thường rất vui tính, cũng quậy nhưng không quậy theo cái kiểu phá phách tiêu cực mà thằng Khánh thường thấy ở một số học sinh cá biệt trước đây, mà có giới hạn cho phép của nó. Thằng Khánh thấy thằng này là được nhất. Trong lớp 10A3, thằng Nam có một nhóm bạn có thể coi là "tâm điểm" của lớp, là thành phần tích cực nhất trong các phong trào cũng như các hoạt động "ăn chơi" bên lề. Nhóm đó có con Ngọc lớp trưởng, khá vui vẻ nhưng hơi khờ, thỉnh thoảng gây ra vài ba vụ "khó đỡ" khiến bạn bè chọc ghẹo miết; có con Trang, hát khá hay, có thể coi như là cây văn nghệ của lớp; có thằng Thuận hơi nhỏ con, học giỏi, có tài ăn nói, tổ chức trò chơi, giọng đọc khá hay; con Mai cao, nói tiếng Anh tốt, tính tình đôi lúc rất nghiêm túc; con Hương thủ quỹ thì nhí nhảnh, vui tính, hơi điệu đà, nhưng thú thật là cũng khá xinh... Ngoài ra còn có cặp bài trùng nhỏ con Thủy và Hoa hay đi chung với nhau và khá là hiền lành, và thường hay bị người ta chọc ghẹo lắm.

Nhóm thằng Nam toàn con gái? Ừ, nhưng lớp 10A3 của thằng Khánh còn có một nhóm con trai khá là năng nổ, tích cực trong các hoạt động thể thao, đặc biệt là đá banh và đá cầu. Thằng Khánh và thằng Thông cũng tham gia vào nhóm bạn này. Nói nào ngay, thằng Thông mê đá banh từ hồi cấp hai rồi, lên cấp ba gặp hội thì lại tiếp tục tham gia. Còn nó, thằng Khánh, thì hợp với vài hoạt động thể thao nhẹ và vừa sức hơn, thí dụ như đá cầu vào giờ ra chơi, hoặc đánh cầu lông, bóng bàn vào những giờ trống trái buổi thôi. Ngoài ra thì còn một tốp con trai khác là khách quen của một số tiệm internet vào những giờ nghỉ trưa, lập hội chơi FIFA Online hoặc đánh DotA... Nhưng có một đặc điểm chung của đám con trai này: chúng học rất cừ, và một số cũng xứng đáng đứng hàng top của lớp. Điều đó khiến thằng Khánh gần như thay đổi hoàn toàn những quan niệm của nó trước đây. Ờ thì đó giờ nó cứ nghĩ rằng mấy đứa nghiện game là những đứa lơ đễnh học hành, thậm chí la cà, lêu lổng, vân vân. Nhưng trong lớp nó (cũng như một số đứa lớp khác mà nó biết), chuyện chơi game nhiều chả ảnh hưởng gì tới chuyện học hành cả. Theo như Dũng, một đứa bạn trong lớp nó giải thích, thì một khi bản chất người ta đã giỏi, thì những chuyện vặt vãnh như game sẽ chẳng ảnh hưởng gì mấy tới chuyện học, miễn là người ta biết sắp xếp thời gian hợp lý.

Học ở Lê Hồng Phong lâu, thằng Khánh biết có nhiều đứa học giỏi. Thành thật mà nói, những đứa bạn giỏi trường cấp hai cũ của nó không bao giờ sánh bằng với bạn bè nó ở cấp ba. Cũng may là sức học nó cũng khá nên theo kịp được, dĩ nhiên là nó không thể đứng top trong lớp như hồi xưa được nữa. Nhưng gì thì gì, nó không hề bị áp lực từ gia đình, và nó mừng vì điều đó. Thành ra nó thoải mái lắm, nó có được sự tự do và tinh thần cũng như ý thức để biết tự cân bằng học và chơi, nên nó vừa theo kịp bài vở trên lớp, vừa có thể hòa đồng với những hoạt động vui chơi ngoài giờ học cùng chúng bạn. Nó là một trong số những đứa giỏi Anh văn của lớp, và tụi nó còn cùng nhau lập một nhóm riêng, giúp đỡ mấy đứa học Anh văn chưa tốt, đồng thời giúp nhau cùng tiến bộ.

Chuyện lớp nó là như vậy đấy. Một lớp có thể có những nhóm bạn khác nhau tùy theo sở thích, hoạt động, nhưng có dịp thì lại cực kỳ đoàn kết. Thằng Nam có thể coi như là đứa có vai trò kết nối những nhóm bạn ấy lại, dựa vào khả năng và tính cách của từng nhóm, từng đứa để khuyến khích tham gia vào những hoạt động cụ thể. Thằng Khánh đặc biệt quý thằng Nam, coi như một đối tác tốt trong một số phong trào của lớp mà nó tham gia. Còn đối với cả lớp, thằng Khánh rất hòa hợp với từng nhóm bạn. Nó tham gia nhóm này một ít, nhóm kia một ít, tùy vào cái chất riêng của từng người, từng nhóm mà thể hiện cho phù hợp. Vì vậy mà nó được lòng bạn bè lắm.

Và sức học của nó ở cấp ba cũng không đến nỗi tệ. Lên cấp ba, nó xin ba mẹ cho nó học thêm buổi tối ở trung tâm dạy thêm ngay tại trường, hai môn nó thích nhất Toán và Anh, tối thứ ba, thứ năm và thứ bảy, những ngày nó không phải học trái buổi. Cũng có vài đứa trong lớp nó học chung, như thằng Thiên và thằng Thành chẳng hạn. Những buổi học đó cũng giúp nó nắm khá chắc kiến thức, mặc dù thú thật là cũng rất mệt, vì tối về còn phải chuẩn bị bài vở cho buổi sáng hôm sau. Nhưng riết rồi cũng quen.

Và càng lúc, nó càng yêu quý ngôi trường, yêu quý lớpcủa nó hơn. Nó tự nhủ phải chăng đây sẽ là quãng thời gian đáng nhớ nhất của cuộcđời nó.oKDf6pZ��Vw���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hmonl