Quyển 2 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Vũ Văn thế gia

Cầm Nguyệt nghe Xích Hà kể chút chuyện trong cung, liền nhận ra vị thiếu niên trước mắt này chính là ngũ hoàng tử Vũ Văn Ngạn, do An phi sinh hạ, năm nay mười hai tuổi. Tiên hoàng có năm con trai, hai con gái, trưởng tử Vũ Văn Chiêm là con của Thái Hậu, cùng Vũ Văn Lãng là cùng một mẹ sinh ra. Từ nhỏ được phong làm thái tử, văn võ song toàn, đáng tiếc ba năm trước đã tử trận trong chiến tranh với Chiếu Quốc. Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng tức đương kim hoàng thượng. Tam hoàng tử Vũ Văn Hộ, con của quý phi Khúc Thị, năm nay mười bảy tuổi. Khúc Thị chính là nữ nhi của đại tướng quân Khúc Lăng Đông. Khúc Lăng Đông là người trấn thủ phía Vân Quân, chiến công hiển hách. Vũ Văn Hộ được mệnh danh “ Địa Ngục Hồng Liên ”, sát phạt chiến trường như Tu La từ địa ngục. Sắc đỏ diễm lệ như máu tươi nồng đậm, ẩn giấu bên trong là khát máu điên cuồng.

Tứ hoàng tử Vũ Văn Tiêu, mẹ đẻ vốn là cung nhân ( hạ nhân trong cung ), một lần được tiên đế lâm hạnh, không ngờ lại sinh được Lân nhi ( con rồng ), mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), sau được phong làm Huệ phi. Đáng tiếc mất sớm, khi Vũ Văn Tiêu mới tám tuổi đã buông tay nhân gian. Vũ Văn Tiêu thực chất được Hoàng hậu một tay nuôi nấng, phong thái tuấn lãng, văn võ toàn tài, được Tiên đế rất ưa thích. Bất quá lại là người ôn thản, cũng không quyến luyến quyền vị.

Mà hai vị công chúa của tiên đế, trưởng công chúa là Trường Ninh hai mươi lăm tuổi, nữ nhi của Mục quý nhân, đã gả cho Lý Minh Đường cháu trai Thừa tướng  Lí Kinh; Nhị công chúa Tĩnh Ninh năm nay hai mươi, con gái của An phi, được gả cho con trai thứ ba của Vân Thiên Dương Vân Địch. Trong triều, Khúc gia và Vân gia đều là hai vị đại tướng, gia thế hiển hách cùng với họ ngoại là con vua, đều kết bè kết phái mà đấu đá nhau không ngớt. Mà đương kim Thái Hậu lại là nữ nhi của Lí Kính, tuy quyền thế Lý gia cũng tương đương Khúc gia Vân gia, nhưng cũng gồm nhiều thế hệ anh trâm, nức tiếng uy danh.

Mấy tháng trước tiên đế Vũ Văn Lam bỗng nhiên qua đời, còn chưa kịp lập thái tử, triều đình vô cùng hỗn loạn. Nhị hoàng tử Vũ Văn Ngạn, Tam hoàng tử Vũ Văn Hộ cùng Tứ hoàng tử Vũ Văn Tiêu đều có tư cách thế chỗ. Mà Vũ Văn Tiêu lại vì mẫu thân xuất thân thấp hèn nên vốn đã định rút khỏi cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Vũ Văn Hộ đằng sau có gia tộc Khúc thị hậu thuấn, còn lập chiến công hiển hách, khí thể bức người. Dưới tình cảnh này, Thái Hậu liền nhanh chóng quyết định, trước hết cho Vũ Văn Ngạn ngồi vào ghế trưởng tử ( con trưởng ), một mặt tận lực mượn sức Vân gia, một mặt an bài hôn sự cho đứa con trai — vậy mới có đám hỏi hai nước Thịnh – Chiếu Quốc.

Cầm Nguyệt lơ đãng nhìn Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Ngạn lại tò mò chằm chằm nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng, cười ha ha: “ Không xinh đẹp bằng Lệ phi!”

Mấy cung nữ đi theo Vũ Văn Ngạn sợ tới mức run rẩy, vội vàng quỳ xuống nói: “ Hoàng hậu thứ tội! Ngũ hoàng tử trẻ người non dạ……”

“Câm miệng!” Một tiếng gào to, Vũ Văn Ngạn hướng về cung nữ phía sau rống giận, “ Ta cùng hoàng hậu tẩu tẩu ( chị dâu ) nói chuyện, các ngươi lại xen mồm vào!”

Cầm Nguyệt môi trắng nhợt, vẻ mặt không đổi, bình tĩnh nhìn Vũ Văn Ngạn, không mỉm cười, cũng chẳng trách cứ, ánh mắt lẳng lặng, điều khiến Vũ Văn Ngạn có chút kinh hãi. Hắn lần đầu tiên gặp nữ tử bình tĩnh như vậy, dẫu sao vẫn còn nhỏ, sững sờ mà lùi ra sau mấy bước, trợn to hai mắt nhìn nàng. Lúc lâu sau liền xoay người chạy.

Cầm Nguyệt thở dài. Đối mặt với đứa trẻ, cũng lại như vậy sao?

Nàng không suy nghĩ gì nhiều, vẫn toàn tâm toàn ý quỳ gối trước Thái Miếu như cũ.

Chỉ là, nàng không biết, ở một nơi khá xa, có đôi mắt đang hứng thú quan sát nàng.

“ Đó là hoàng hậu sao? ” Thanh âm đối thoại lười nhác, ngữ khí tựa hồ còn mang ý tứ trêu đùa.

“Bẩm Tam hoàng tử, đúng vậy.” Thanh âm trầm ổn trả lời.

“Có điểm thú vị,” Tam hoàng tử Vũ Văn Hộ dùng đôi mắt lá liễu cẩn thận đánh giá vị hoàng hậu đang quỳ  kia, khẽ cười nói, “ Xem ra sau này, những ngày trong hoàng cung cũng sẽ không nhàm chán.”

Một cơn gió thổi qua, cành liễu phiêu diêu, hồng sam ( quần áo màu đỏ ) hắn mặc dưới ánh dương chói mắt lạ thường.

Lúc vệt nắng duy nhất biến mất nơi chân trời là lúc bắt đầu thắp đèn, cung thành Thịnh Quốc rực rỡ ánh nến, đèn lồng trong suốt lay động, khiến cho hoàng cung thoạt nhìn trang trọng hơn ban ngày.

Cầm Nguyệt quỳ ở cửa Thái Miếu đã gần năm canh giờ.

Hàn Sương thấy hoàng thượng thực quá đáng. Năm canh giờ, Cầm Nguyệt đến sớm đợi trễ, hoàng đế Vũ Văn Lãng một lần cũng chưa từng qua đây. Dù cái gọi là thâm cừu đại hận, phát tiết với một nữ nhân, còn gì là anh hùng hảo hán? Công chúa kim chi ngọc diệp, vậy mà đã quỳ năm canh giờ, thân thể yếu ớt của nàng sao có thể chịu được!

Hàn Sương hiểu, vị hoàng đế kia đang ra oai phủ đầu, đã bảo sẽ nhục nhã nàng, đây là một cơ hội tốt nhất, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lại nói đến công chúa Vị Ương thật quật cường, ai khuyên cũng không nghe, vẫn cứ quỳ như vậy.

“Hoàng hậu nương nương, người đứng dậy đi.” Hàn Sương quyết định bất cứ giá nào cũng phải kéo Cầm Nguyệt dậy, nàng hướng phía Tiểu Đức Tử mà nháy mắt, Tiểu Đức Tử liền hiểu được, hai người tiến đến, một người kéo một bên cánh tay Cầm Nguyệt, cố gắng nâng nàng lên.

Cầm Nguyệt bất động.

Bất quá, bọn họ lại nghe thấy có tiếng người đi tới. Hàn Sương cùng Tiểu Đức Tử lập tức quỳ xuống: “ Bái kiến Tứ hoàng tử. ”

Cầm Nguyệt không ngẩng đầu, không muốn xem hình dáng vị “Tiêu Dao vương”  danh chấn thiên hạ này. Nàng chỉ nghe được một tiếng: “ Thỉnh đứng dậy. ” Thanh âm hòa nhã trong trẻo, không giống Vũ Văn Lãng bá đạo vô lí và Vũ Văn Ngạn tuổi nhỏ xảo quyệt, nghe tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, phá lệ động lòng người.

Cầm Nguyệt vẫn hướng về Từ đường như cũ, khuôn mặt bình tĩnh. Nàng chỉ nghe thấy Vũ Văn Tiêu bên người nói: “ Hoàng huynh buổi sáng lâm triều, xử lý xong quốc sự của một ngày, đến chạng vạng còn đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, hẳn là không lâu sau sẽ tới đây.” Dừng lại một chút, vị Tiêu Dao vương này trước sau không nói được một lời nào là sự thật, lúc buổi chiều ánh dương diễm lệ, hắn rõ ràng đã gặp Hoàng đế cùng Nhu phi dắt tay thưởng xuân ở ngự hoa viên.

“À.” Cầm Nguyệt cúi đầu lên tiếng. Vũ Văn Tiêu sửng sốt, hắn tất nhiên đã nghe đồn tối hôm qua Hoàng huynh cùng Hoàng hậu không có đêm xuân, hơn nữa sáng nay hoàng huynh cố ý trì hoãn thời gian, không muốn tới Thái Miếu tế bái, hắn hiểu vị Hoàng huynh bướng bỉnh hơn cả trâu ( mình cũng không hiểu lắm =.=”) quyết sẽ không nhìn tới vị Công chúa này. Nhưng …… cho dù là ra oai phủ đầu cũng không cần phải như vậy, nghe nói vị Công chúa này đã quỳ gần một ngày.

Vũ Văn Tiêu đứng đó, không biết nên đi hay ở lại. Trực giác bảo hắn không nên đụng tới hậu cung phi tần thâm sâu này, nhưng chẳng lẽ lại đi mất?

“Tứ hoàng tử nếu không có việc gì, xin mời về trước. Đêm dài đường xa, đông lạnh mà ốm cũng không tốt.” Nhưng thật ra Cầm Nguyệt đang hạ lệnh đuổi khách là hắn. Vũ Văn Tiêu ngượng ngùng đứng ở một bên, đi không được ở lại cũng không xong, sửng sốt hồi lâu, rồi nói: “ Xin tha cho Vũ Văn Tiêu tội bất kính, cáo từ.” Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên xa xa đi tới một đoàn nổi bật — đó là đương kim thiên tử, hoàng huynh của hắn, trượng phu Cầm Nguyệt Vũ Văn Lãng.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Một trận hô dậy sóng vang lên. Ngay cả Vũ Văn Tiêu cũng quỳ xuống, cung kính nói:“Bái kiến hoàng huynh.”

“Miễn lễ. Tiểu Tứ, đệ đang làm gì thế?” Nếu không phải chính tai nghe thấy, Cầm Nguyệt thật không tin được cùng một người lại có thể nói ra lời nói bất đồng như vậy. Tối hôm qua hắn tức giận chẳng khác nào dã thú, mà nay lại ôn hòa như vị huynh trưởng luôn che chở, lời nói đều tràn đầy sủng nịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro