Quyển 2 - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Còn sống là tốt rồi

Cầm Nguyệt quỳ xuống nên không thấy được ánh mắt khinh thường nhìn nàng của Vũ Văn Lãng, nàng chỉ biết Vũ Văn Lãng tới trước Thái Miếu, kẽo kẹt một tiếng đẩy cửa lớn sơn son thiếp vàng. Theo sau là Tư lễ thái giám đã đợi suốt một ngày trời bưng theo Tam lễ vào cúng bái. Đèn cung đình vẫn leo lét như vậy, Cầm Nguyệt cảm thấy sảnh đường đặt bài vị tổ tông cùng các bức họa cổ trước mắt như áp lực vô cùng lớn, khiến nàng như không thể ngẩng đầu lên được.

Trống nhạc xập xình, hai vị Tư lễ thái giám lần lượt đưa lễ Tam sinh lên, cúi bái cùng lúc. Nàng quỳ gối ngoài cửa, có chút suy tư, ngay cả thái giám cũng được phép vào trong Thái Miếu, vậy mà lại không thể dung chứa một nữ nhân, cho dù là Hoàng hậu quyền khuynh thiên hạ đi chăng nữa.

“ Trẫm thành tâm tế bái Liệt tổ liệt tông, nguyện thành toàn mọi chuyện, quốc thái dân an!” Phía trong hoàng đế tam quỳ cửu khấu ( 3 lần quỳ gối 9 lần khấu đầu ), vô cùng thành kính.

Cầm Nguyệt nhìn Vũ Văn Lãng tế bái tổ tiên, ánh mắt lạnh lùng. Cần gì phải kiềm hãm nàng như vậy? Nàng bị gả đến đây vốn là để chấm dứt binh đao, nhưng lấy sự thù địch của Vũ Văn Lãng với người Chiếu Quốc mà nói, nàng cũng không cho rằng mình có thể đảm nhiệm được việc này. Nàng đối với hoàng cung Chiếu Quốc không có nửa phần tình cảm lưu luyến, sao có thể trở thành người nguy hại với nơi này?

Còn sống là tốt rồi. Nàng cho là vậy.

Hoàng đế tế bái xong, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu quỳ thẳng lưng đằng sau. Kỳ thật màn đêm mịt mờ, hắn cũng chẳng thấy thấy rõ vị Hoàng hậu quỳ gối kia có diện mạo ra sao, hắn chỉ thấy, vị Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất này bộ dáng như một thanh kiếm cắm sâu vào mặt đất, mặc dù không thấy rõ, nhưng lại sắc bén khiến người ta phát lạnh.

Hắn nhăn mặt nhíu mày, ban đầu vốn không có ấn tượng gì tốt với nàng, bây giờ lại hao hụt thêm vài phần. Nam nhân không thích nữ nhân bướng bỉnh bất tuân, hắn Vũ Văn Lãng cũng không là ngoại lệ.

Vũ Văn Lãng bước nhanh ra cửa, khi đến bên người nàng, ngừng lại một chốc, lời nói lộ ra hàn ý thâm sâu: “ Ngươi cũng đừng mộng tưởng! Hôm nay Trẫm tới cũng không phải vì ngươi. Nếu không phải lúc trước Trẫm vừa đăng cơ vẫn chưa ổn định, sao có thể phê chiếu cưới ngươi!” Dứt lời, hắn lại thay đổi vẻ mặt nhẹ nhàng, tới chỗ Vũ Văn Tiêu nói: “Tứ đệ, chúng ta đi chơi cờ. Trẫm rốt cục cũng nghĩ ra cách phá được ván cờ kia của ngươi ! ”

Vũ Văn Tiêu có chút khó xử, sửng sốt một chút rồi quay lại bái: “ Hoàng hậu nương nương, thần xin cáo lui. ”

Vũ Văn Lãng không hài lòng bĩu môi, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Đi thôi.” Liền kéo Vũ Văn Tiêu rời đi.

Cầm Nguyệt không có nửa phần kinh ngạc, nàng cũng cảm thấy nên làm như vậy. Nàng định đứng lên, có lẽ do quỳ đã lâu, hai chân nàng không nghe theo trí óc, thử đi thử lại vài lần đều ngã xuống đất. Hàn Sương bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ nàng: “ Hoàng hậu nương nương, cẩn thận! ”

Nhưng Cầm Nguyệt đẩy cánh tay kia ra, tự mình mình đứng dậy. Rốt cục, nàng dựa vào tường nơi Thái Miếu, khó khăn đứng thẳng, thân thể vẫn có chút chênh vênh, chân đã tê rần. Bỗng dưng mạch máu chảy xuôi lại khiến chân nàng như bị ngàn châm chích vào, nhưng nàng xiết chặt nắm tay, chậm rãi bước từng bước một, hướng Khôn Ninh cung mà đi.

Chẳng qua chỉ là 5 canh giờ, nào có là gì? Lúc nàng mười bốn, vì muốn xin thuốc chữa bệnh cho mẫu thân, nàng lần đầu tiên sau khi bước vào lãnh cung xông ra ngoài, lúc đó là tiết cuối thu, gió lạnh hiu hiu thôi, nàng quỳ ở trước Sùng Quang điện suốt một ngày. Đại thần nghị sự đi nang qua, thái giám cung nữ, còn có vài nhóm hậu phi giễu cợt, xem thường, so với lần này cũng không khác gì nhau.

Nàng còn nhớ rõ đúng lúc ấy Cầm Dao mười lăm, Cầm Viện mười hai tuổi đi ngang qua, thấy nàng mặc tang phục quỳ trên mặt đất, Cầm Dao kinh ngạc hỏi thị nữ bên người: “Đây cung nữ cung nào? Phạm sai lầm thì đuổi thẳng ra là được, sao có thể không có ai quản? Thực mất mặt, thực mất mặt!”

Cầm Viện tâm tình còn chưa trưởng thành, thấy bị nhìn tới lui, thậm chí còn bị thị nữ chỉ trỏ, lấy hột vừa ăn xong ném vào người nàng. Hột bẩn còn ướt dính vào mặt, chút nước còn sót lại nhiễu xuống. Nàng gắt gao nắm tay, cắn răng nanh kiềm chế xúc động. Nhưng nàng không thể nổi giận được! Mẫu thân còn trên giường bệnh triền miên, cho dù hôm nay có bị các nàng bạt tai, nàng cũng phải nhịn!

Điều nàng nghĩ quả thật không sai. Cầm Viện thấy “Thị nữ” này tới trước người nàng, mặt mày sa sầm lại, thấy chút dồn dập, từng bước từng bước tiến tới, một tay kéo bím tóc của nàng, giật đầu nàng về phía sau. Nàng phẫn nộ trừng mắt, ai ngờ Cầm Viện vung tay đánh một bạt tai tới phía nàng:

“Con tiện tì ngươi! Còn dám trừng mắt nhìn ta! Xem ta đánh chết ngươi?”

Lại một cái tát, Cầm Nguyệt ngã xuống, khóe môi nhếch lên một vệt máu. Nàng không phục mà mở to hai mắt nhìn, cho dù có chết, nàng cũng không bao giờ nhịn sự vũ nhục này, nhưng vì mẫu thân, nàng phải kiềm chế phẫn nộ.

Hít sâu một hơi, Cầm Nguyệt thay vẻ mặt bình lặng như nước, trực tiếp nhìn Cầm Viện đang phẫn nộ, không nói một lời. Cầm Viện lại tức giận, “Bốp bốp” Hai chưởng đá tới: “Ngươi là ai? Dám trừng mắt với ta! Người đâu, mang nó xuống cho ta, nặng thì…… hai trăm, không, năm trăm đại bản!”

Lời này được nói ra, không chỉ có các cung nữ thái giám bên cạnh lạnh run, mà ngay cả Cầm Dao cũng thấy chút rùng mình. Gậy được dùng là thanh gỗ rất lớn, cho dù là nam tử cường tráng, chịu hai mươi đại bản trong nửa tháng cũng không xuống giường được. Năm trăm đại bản…… thân thể nữ tử gầy yếu như vậy, chỉ sợ chưa đánh được một phần mười, đã đi đời nhà ma. Nàng cũng biết muội muội của mình tính tình nóng nảy, nhưng cũng không cố ý sát sinh. Tuy cung nữ này vận vải thô áo tang, vạn nhất là người trong cung của nương nương nào đó, đắc tội cũng không tốt. Nàng khuyên nhủ: “Quên đi quên đi, chúng ta việc gì phải so đo với cái loại tiện tì thấp kém này? Kéo xuống đánh vài đại bản là được, vì loại người này mà tức giận, không đáng.”

Cầm Viện còn chưa muốn dừng tay, xong việc, đem người trên mặt đất đá đá hai cước mới nắm tay tỉ tỉ, kiêu căng rời đi. Nàng có lẽ không biết người mình vừa đánh là ai, nàng cũng sẽ mãi mãi không biết, chính mấy bạt tai của nàng đã khiến tia ảo tưởng cuối cùng của Cầm Nguyệt với hoàng cung hoàn toàn dập nát.

Quỳ tới hôm sau, cuối cùng Chiêu Mục Đế mới chịu phái Thái y chẩn bệnh cho Lăng quý nhân. Bất quá Thái y đầu tiên là phải trị thương cho Cầm Nguyệt. Quỳ một ngày, khí huyết không thông, thiếu chút nữa hai chân Cầm Nguyệt đã bị tàn phế. Cầm Nguyệt thầm lặng đưa thuốc đã được sắc kỹ cho Lăng quý nhân uống, Lăng quý nhân tất nhiên đã biết nữ nhi mình đã phải trả giá bao nhiêu để có được bát thuốc này, nàng một ngụm rồi một ngụm uống thuốc, khóc không thành tiếng.

Bây giờ thì sao? Chẳng qua chỉ là quỳ suốt năm canh giờ mà thôi. Có lẽ nàng còn phải cảm ơn Chiêu Mục Đế, cảm ơn Vũ Văn Lãng. Tuy nàng gả đến đây mới một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng dù sao nàng vẫn là hoàng hậu, không phạm sai lầm trước mặt Vũ Văn Lãng thì hắn cũng không thể hưu nàng. So với những ngày sống nơi lãnh cung Chiếu Quốc, nơi này còn thoải mái hơn.

Cầm Nguyệt duỗi duỗi chân, thấy đã khá hơn mới chậm rãi bước đi, hướng Khôn Ninh cung mà đến.

Vũ Văn Tiêu bị hoàng đế lôi đi, quay đầu nhìn đúng lúc Cầm Nguyệt vừa xoay người. Tuy đầu gối rất tê, chân lại đau, nhưng vẫn cố đứng thẳng, không muốn hạ nhân đỡ dậy. Vũ Văn Tiêu nhìn bóng dáng nàng, quật cường, kiêu ngạo. Hắn bỗng cảm thấy trong lòng khẽ động. Lúc này Vũ Văn Lãng cũng đã đàm luận xong ván cờ, hắn liền nói năng vài câu. Khi quay đầu, Cầm Nguyệt đã đi khá xa, thân ảnh đơn bạc nhập vào đêm đen nồng đậm, cho đến khi không còn phân rõ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro