Quyển 2 - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Lần đầu xuất cung

Cầm Nguyệt ngồi xuống ghế, bỗng nhiên thấy thiêu thiếu cái gì, hỏi: “ Tiểu Đức Tử đâu rồi?”

“Tiểu Đức Tử sáng sớm đã xin phép ra ngoài, đi cùng anh trai hắn Tiểu Vinh Tử. Ngày mai là ngày Ngưu lang Chức nữ tái ngộ, tuy Hoàng Thượng không có ở trong cung nhưng dù sao vẫn là ngày lễ, Hậu cung cũng phải góp phần, tất cả đều do Bộ nội vụ quản lý. Tiểu Vinh Tử quản lí việc đưa chuyển quà lễ, tuy có chút vất vả nhưng cũng là chức quan béo bở!”

“À……”Ánh mắt Cầm Nguyệt khẽ động, nhìn cây ngô đồng ngoài cửa, vẻ cười xấu xa.

“Gì cơ? Ngươi muốn xuất cung?” Xích Hà kích động đứng dậy, từ “Ngươi” vừa ra khỏi miệng, liền biết mình không đúng, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai!”

“Đứng lên, ngươi có làm gì sai sao?” Cầm Nguyệt vội chạy tới kéo nàng đứng dậy. Ánh trăng chiếu nghiêng, giờ đã là canh hai. Tiểu Đức Tử sớm đã trở lại, mấy người đứng quanh Cầm Nguyệt, trầm mặc không lên tiếng.

Lúc lâu sau, Hàn Sương do dự:“Nương nương, người không thể làm vậy.”

Cầm Nguyệt nói: “Bây giờ trong cung không còn mấy người, lại không gác cổng nghiêm ngặt. Dù gì Khôn Ninh cung cũng chẳng có người lui tới…… Ta thật sự rất muốn ra ngoài thưởng ngoạn.” Nàng nói xong, nhìn Tiểu Đức Tử đang quỳ trước mặt, hắn không nói một lời, cúi đầu, chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì.

“Nhưng……” Thúy Bình cũng quỳ xuống khuyên ngăn, “ Nương nương, người hiểu rõ mà. Ra khỏi cung một mình là trọng tội.”

Cầm Nguyệt thở dài: “Ta lớn lên trong cung cấm, chưa nói giang sơn, đến cả kinh thành ta cũng chưa bao giờ trông thấy, thực sự rất muốn…… Ta cũng biết không nên, nếu không còn cách nào, quên đi.”

Tiểu Đức Tử vẫn cúi đầu không nói lời nào. Cầm Nguyệt liền dìu hắn đứng lên: “ Xin lỗi, là ta nổi hứng nhất thời. Ngươi đứng lên đi!”

Tiểu Đức Tử vẫn không chịu đứng dậy. Hắn cúi đầu, trên mặt âm tình bất định (*). Hồi lâu, hắn ngẩng đầu: “Nương nương, ngài thật sự muốn xuất cung?”

(*) ngấm ngầm không thể đoán được

Mắt Cầm Nguyệt bỗng sáng lên, thanh âm có phần run rẩy: “ Thật sao, thật sự có thể sao?”

Tiểu Đức Tử cắn cắn môi: “Cũng không phải không có cách, chỉ là sợ sẽ phải ủy khuất nương nương rồi.”

Nàng gật đầu không ngừng, miệng cười như hoa xuân.

Chu Tước môn. ( Cổng Chu Tước )

“Dung công công, lần này thu mua ngươi hẳn cũng kiếm được chút ít?” Thị vệ cấm quân vừa kiểm tra mấy xe ngựa của Tiểu Vinh Tử, vừa cười cười ý nhị.

“A, xem ngài nói kìa! Chúng tôi muốn xuất cung, sao có thể quên ghé qua chỗ ngài?” Tiểu Vinh Tử đến chỗ hắn, lặng lẽ đem một thỏi vàng nhét vào tay hắn. Tên thống lĩnh kia mặt mày hớn hở: “Việc này sao có thể không biết xấu hổ?”

“Có gì mà ngại?” Tiểu Vinh Tử tiến đến nói nhỏ bên tai hắn: “Lát nữa ta sẽ quay lại, lúc thay ca tối nay sẽ tới tìm ngươi.” ( đừng hiểu lầm, là người ta uống rượu với nhau thôi =)) )

“Ha ha.” Thống lĩnh ngầm hiểu, khoát tay cho đi. Tiểu Vinh Tử nhẹ thở hắt, biểu tình đỡ căng thẳng, vung tay lên, đoàn xe ngựa phía sau liền chậm rãi bước ra cổng. Nhưng lúc chiếc xe cuối cùng bước qua mặt tên thống lĩnh, hắn tự nhiên lại liếc mắt qua một lượt. Ngoại trừ người đánh xe, còn có hai tiểu thái giám đang cúi đầu, gương mặt rất lạ: Không cần nói cũng biết đây chính là Cầm Nguyệt và Hàn Sương cải trang xuất cung.

Xe lọc cọc lăn bánh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng nói: “Đợi chút.”

Ba người cả kinh, Hàn Sương sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên. Trong lòng Tiểu Vinh Tử bỗng rơi lộp độp, gương mặt vẫn tươi cười, có chút không tự nhiên: “Có chuyện gì sao?”

“Hai vị công công này trong thật lạ mặt.” Thống lĩnh đi đi lại lại bên người Cầm Nguyệt cùng Hàn Sương, vuốt râu nhìn chằm chằm các nàng.

Tiểu Vinh Tử chạy vội tới: “Đây là hai tiểu thái giám ở Thượng thiện giám mới tới, lần đầu xuất môn làm việc nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Còn không mau thỉnh an Vương thống lĩnh?”

Hàn Sương chạy nhanh quỳ xuống: “Thỉnh an Vương thống lĩnh.” Thái giám nói chuyện như nghẹn khí ở cổ họng, nàng cũng không cần phải quá trầm giọng nói.

Nhưng Cầm Nguyệt lại không quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt thực bình tĩnh nhìn chăm chú Vương thống lĩnh. Hắn nhất thời có chút thất thần, chỉ biết im lặng nhìn khuôn mặt Cầm Nguyệt.

Tiểu Vinh Tử thầm nghĩ: “Hỏng rồi hỏng rồi, bây giờ chỉ sợ không trốn được.” Hắn run run nắm chặt lấy tay áo, có thể nhìn thấy đĩnh vàng bên trong. Nếu thật sự bị hắn nhìn ra manh mối, trước hết phải dùng ngay cái này mà bịt miệng thôi!

Hắn run rẩy đi tới, vừa định đưa Vương thống lĩnh phí ngậm miệng, lại thấy Vương thống lĩnh bỗng cười ha ha. Tiểu Vinh Tử trong lòng run lên, đĩnh vàng trong tay suýt đã rơi xuống. Mặt trắng bệch nhìn Vương thống lĩnh, lại nghe hắn nói: “ Không biết là con nhà ai, thực tuấn tú phi thường! Là các ngươi cố ý tuyển chọn phải không? ”

Cầm Nguyệt thiếu chút đã nhảy xuống đánh người. Nam nhân vừa xấu vừa đen này, nhìn đã trên ba mươi, râu ria loàm xoàm, ánh mắt lấm la lấm lét đặt trên người nàng đánh giá, đáng khinh không chịu nổi. Tuy hắn nghĩ nàng là tiểu thái giám, nhưng nói như vậy, nàng sao có thể nghe lọt tai?

Danh tiết vốn cao quý như trời. Nàng sống nơi lãnh cung tuy luôn phải nhận khuất nhục, nhưng chưa có tên nô tài nào dám bạo gan gọi nàng “Kỹ nữ” ?

Liên quan đến danh tiết, dù nàng có luôn bình thản chịu những lời chỉ trích nhưng bây giờ, nàng quả thật đang cực kỳ phẫn nộ.

Hàn Sương mau chóng kéo nàng xuống xe, Tiểu Vinh Tử cố ý che trước mặt nàng, nhìn Vương thống lĩnh cười nói: “Đây con của lão hàng xóm nhà ta. Cha hắn ham mê bài bạc, thiếu một đống nợ, đành phải đưa con vào cung. Chúng ta cùng là đồng hương nên mới chiếu cố một chút, mới vào lại không hiểu chuyện, khiến ngài chê cười rồi.”

Vương thống lĩnh cười to: “Dung công công lo lắng!” Xe ngựa lại chạy tiếp, bất quá dù Vương thống lĩnh chưa nhìn thấy rõ hết, vẫn thấy vị “Tiểu thái giám” này eo thon nhỏ, so với hồng nhan ở Phượng Nghi lâu còn tinh tế hơn! Nhìn khuôn mặt “hắn”, Vương thống lĩnh lại bắt đầu tưởng tượng, nếu “hắn” là thân nữ nhi, sẽ mất hồn ra sao?

Hắn không khỏi cười mà chà xát chà xát hai tay, nghĩ tới hồng nhan thân quen nơi Phượng Nghi lâu, lần trước chưa đưa nàng được nhiều bạc, hẳn là nàng chỉ mới nhìn mình bằng nửa con mắt. Hôm nay Dung công công phá lệ hào phóng, có thể đến chỗ nàng uống rượu thưởng mĩ nhân, tư vị mất hồn kia nha!

May thay Cầm Nguyệt không biết suy nghĩ này của hắn, cư nhiên dám đánh đồng nàng với kỹ nữ. Cho dù có mạo hiểm bị nhận ra, nàng cũng sẽ không chút do dự mà cho hắn một cái tát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro