Chương 135.2: Không sao, chỉ là vết thương nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục Đông Đình không có nói chuyện quá quyết liệt, chẳng lẽ em không biết anh ta đối với Khương Sơ Ánh có phải còn tình cũ hay không sao? Em việc gì vì chút cổ phần công ty, mà đàn áp hôn nhân của mình, gả cho người đàn ông có tâm tư thâm trầm như thế, giống như anh ta nói, trên thế giới không chỉ có Khương Sơ Ánh là phụ nữ, cũng không chỉ có Tô Yểu em là phụ nữ, anh ta và Khương Sơ Ánh có vài năm tình cảm, nói xong liền xong, em cảm thấy anh ta nhanh như thế sẽ yêu em?"

Tô Yểu im lặng không trả lời, hạnh mâu trầm tĩnh chớp một cái nhìn chằm chằm vào anh.

Tần Hoành không cảm giác được ôn nhuận như ngọc quen thuộc giống như cô có lúc trước, ngược lại giữa lông mày có một chút không tốt, đều nghĩ muốn tìm được chút gì không thoải mái của cô, anh mới có thể vui vẻ một chút.

"Xem ra sau khi chúng ta tách ra, tình cảm cũng không quá thuận lợi."

Tô Yểu vô ý cười nhếch môi lên, buồn bã nói: "Chúng ta đã từng cùng một chỗ sao? Tại sao lại nói là tách ra?"

Tần Hoành giật giật yết hầu, lời này của cô cũng coi như là trong dự liệu của anh, nhưng anh vẫn lại không nhịn được, cau chặt mi.

"Tần Hoành, anh có biết hay không, hiện giờ chính anh đang tự phá hoại hình tượng của mình trong cảm nhận của tôi, không còn sót lại chút gì?"

Tần Hoành trầm mặt, nhưng lúc anh nổi giận bình thường cũng chỉ là không có vẻ gì, giống như vẻ tức giận vẫn ít gặp.

"Em trở nên càng ngày càng không tốt rồi."

Tần Hoành buông lỏng tay đang đè lên tay cô, Tô Yểu thuận thế vặn mở cửa, đi nhanh ra ngoài.

Lúc trở lại phòng, Lục Đông Đình và Khương Sơ Ánh đã ngồi trên vị trí của mình, Khương Sơ Ánh chỉnh trang đẹp đẽ, hơi chút nở nụ cười khéo léo đưa đẩy lại xa cách, không chút nào nhìn ra được là người phụ nữ thấp giọng nghẹn ngào vừa nãy.

Tô Yểu mới vừa ngồi xuống, liền nghe được tiếng anh nói: "Như thế nào đi lâu như vậy?"

Tô Yểu thuận miệng viện cớ: "Nhân viên công tác tìm chìa khóa nên lâu một chút."

Dù sao anh cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi hỏi người ta, có phải nên cảm thấy vì thế nên mới tới chậm không.

Tần Hoành ở phía sau cô hồi lâu mới đi vào, Tô Khê oán giận nhìn anh: "Sao anh đi lâu thế?"

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua Tần Hoành, ánh mắt kia, dường như phát hiện có chuyện, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Yểu, cô chỉ thản nhiên uống nước chanh, đón nhận tầm mắt của anh hỏi: "Làm sao thế?"

"Không sao." Lục Đông Đình làm như không có việc gì xoay đầu đi.

Rượu lan người tản đi dần, sau khi ăn cơm xong, Tô Khê đứng lên, hình như có nói, lúc ánh mắt của mọi người tập trung trên người cô, Tô Khê mặt đỏ như anh đào, dường như có chút thẹn thùng: "Quấy rầy mọi người một chút, tôi và Tần Hoành đến ngày 30 này sẽ cử hành hôn lễ, hi vọng các vị có thể đến dự..."

Ánh mắt Tô Yểu lúc này mới nhìn về phía mấy thứ nằm trong tay Tô Khê, là thiệp mời.

Cô đưa thiệp mời cho từng người, thu hoạch không ít lời chúc phúc.

Tô Yểu nhìn tấm thiệp mời trên tay Lục Đông Đình, nghĩ thầm rằng, Tô Hoài Sinh thật sự là khẩn cấp, trước kia Tô Khê và Tần Hoành nói chuyện lâu như vậy, tuy đã lén đính hôn, nhưng lại chậm chạp không cử hành hôn lễ, lần này xem ra là muốn quảng cáo, Tô Hoài Sinh hẳn là cẩn thận suy tính qua rồi. Chỉ sợ là lo lắng vị trí của ông ta khó giữ được đến lúc đó, Tần gian bên kia thấy chỗ không tốt liền hối hận, đem quan hệ tọa lại, đó chính là một thuyền châu chấu, không chấp nhận được phương thước trước kia đành nhảy cầu tự bảo vệ mình.

Nếu là trước kia Tần gia còn hối hôn, kia cũng sẽ rơi vào thanh danh không tốt, nhưng chỉ cần kết thành thông gia, Tần gia cũng phải có ý giúp đỡ Tô Hoài Sinh.

Tô Yểu im lặng suy nghĩ, Lục Đông Đình thấy cô có chút thất thần, ánh mắt rơi vào trên tấm thiệp kia, liền đưa cho cô.

Tô Yểu không nhận, dường như không có việc gì cười cười: "Bảo anh đi, đưa em làm cái gì?"

Lục Đông Đình trêu tức: "Không muốn nhìn sao?"

Tô Yểu cảm thấy được có ý trong lời anh nói, lườm anh, đưa tay đi lấy thiệp, anh lại nắm ở đó không đáp lại, tay vẫn hướng về phía cô giơ cao lên, cô với không tới, ngược lại bởi vì quán tính mà thiếu chút nữa cả người nhào vào trên người anh.

Lại là động tác không lớn, nhưng không có ai chú ý bên này.

Tô Yểu bị trêu đùa, nhìn vẻ mặt anh vẫn nghiêm trang, môi mỏng nhếch lên, cô chỉ nhợt nhạt cười, không quay đầu, cái gì cũng không nói.

Cơm nước xong đã tám giờ, vài người vẫn còn kêu đi tắm suối nước nóng, dù sao cũng là giải trí, mượn cơ hội buông lỏng tâm tình một chút, thấy Lục Đông Đình và Lục Trường Nam đều khéo léo từ chối.

Tuy Khương Sơ Ánh đi theo bên cạnh Lục Trường Nam, nhưng là tự mình lái xe.

Đến bãi đỗ xe, mỗi người lên xe chuẩn bị rời đi, Lục Trường Nam trước khi đi còn nói một câu với Khương Sơ Ánh: "Vẫn nên đến bệnh viện xem vết thương của cô, đừng để lại sẹo."

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Lục Trường Nam nhìn thoáng qua Lục Đông Đình, trên mặt có bất mãn.

Tô Yểu tùy mặt gửi lời, Khương Sơ Ánh là người được Lục Trường Nam coi trọng, vì giúp cô, liên tiếp gặp tội, Lục Đông Đình ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói với cô, chỉ sợ cảm thấy được anh quá lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh