Chương 138.2: Cô muốn ly hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 138.2 Cô muốn ly hôn?

Tô Yểu biết cậu ta có đầu tư tài chính vào công ty nào đó, Tô Yểu hỏi qua không phải một lần, rốt cuộc cậu ta lấy tiền từ đâu ra nhiều như vậy có thể đầu tư mua cổ phiếu ở công ty trong thành phố, tiền mừng đám cưới cho cô, tùy tùy tiện tiện liền trên một triệu.

Thế nhưng Tiêu Tống Ly thủy chung đều là hời hợt trả lời: "Kiếm."

Tô Yểu nhớ tới trước đây cậu ta từng bị cục cảnh sát bắt giam, Tô Hoài Sinh nói cậu ta có quan hệ với hắc bang, việc đen trắng, từ trước đến nay lẫn lộn khó phân, mặc dù biết rất nhiều xí nghiệp, thương nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên hệ với hắc bang, thế nhưng nếu có một ngày dính hắc, muốn giặt trắng cũng sẽ rất khó, bị hãm hại, hoặc chả may bị bang phát trả thù, ngoại trừ phá sản thậm chí còn có thể bỏ mạng.

Tô Yểu nói nhiều hơn nữa, cậu ta cũng chỉ là im miệng không nói, dùng câu nói để cho cô an tâm -- đều là chính đáng, chị đừng lo lắng nhiều như vậy.

Tô Yểu liền không tốt hỏi nhiều nữa.

Vừa rồi ăn cơm xong, Tiêu Tống Ly nhận được điện thoại, có chuyện tạm thời phải rời đi, ba người liền cùng đi ra ngoài.

Tiêu Tống Ly và Tề Tông Lâm có uống chút rượu, Tiêu Tống Ly có xe tới đón, mà Tề Tông Lâm thì muốn gọi người lái xe thay.

Tiêu Tống Ly đi vội vã, lên xe sau đó rời đi rồi, Tô Yểu và Tề Tông Lâm đứng ở bên ngoài cửa nhà hàng, Tề Tông Lâm đang muốn gọi điện thoại cho người lái xe thay.

Tô Yểu cắt ngang anh ta: "Luật sư Tề, có thời gian nói hai câu sao?"

Tề Tông Lâm sửng sốt một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra bỏ điện thoại di động từ bên tai xuống, híp mắt lại nhàn nhạt hỏi cô: "Có việc?"

"Có việc."

Tề Tông Lâm liếc mắt nhìn chung quanh bãi độ xe này, đã bước vào cuối thu, nhiệt độ buổi tối hạ xuống, thỉnh thoảng còn có gió lớn, mặc dù thời tiết lạnh, nhưng trên đường phố vẫn tràn đầy tiếng xe chạy ồn ào, đèn xe không ngừng sáng lóe lên, gió thổi qua, nổi lên từng trận gào thét.

Tô Yểu đeo một đôi giày da con hoãng màu rám nắng và quần jean, một chiếc áo gió có thắt lừng làm bằng len, đáy mắt Tề Tông Lâm đột nhiên sâu hơn.

"Đi chỗ đó." Tề Tông Lâm chỉ quán cà phê bên cạnh nhà hàng.

Đêm vẫn không tính là quá muộn, trong quán cà phê vẫn còn người rất nhiều, Tô Yểu và Tề Tông Lâm chọn một vị trí gần cửa sổ.

Tề Tông Lâm gọi người phục vụ tới, bản thân dùng một ly cà phê đậm đặc, lại hỏi Tô Yểu: "Cô muốn mùi vị gì?"

"Tôi không muốn uống cà phê."

Tề Tông Lâm nhíu nhíu mi, "Nước cam?"

Tô Yểu suy nghĩ mùi vị chua ngọt này một chút, trong dạ dày cũng không có khó chịu như vậy, nói: "Được."

Người phục vụ vừa đi, Tề Tông Lâm liền lập tức nói vào vấn đề chính: "Nói đi, muốn nói chuyện gì?"

Anh ta tựa lưng ở trên ghế dài, phảng phất như việc có lớn tới đâu cũng không có quan hệ gì với anh ta, Tô Yểu nghĩ có thể là do làm luật sư lâu năm, đã chứng kiến nhiều tình người ấm lạnh, khó tránh khỏi lạnh lùng chút.

Tô Yểu cũng không tận lực quanh co, cô đặt điện thoại xuống trước mặt, thật bình tĩnh nhìn Tề Tông Lâm: "Hôm nay anh nói...'Tôi cho rằng Lục Đông Đình chỉ là thừa dịp nhà họ Tiêu cháy nhà mà hôi của mang đi mấy cọc làm ăn' là có ý gì?"

Sắc mặt Tề Tông Lâm không có dị thường gì, đã nghĩ Tô Yểu sẽ hỏi như vậy, là ở trong dự liệu của anh ta.

Anh ta cười cười, "Quả nhiên cô nghe được."

Lúc ở trong phòng ăn, anh ta ngồi đối diện với cánh cửa, lúc Tô Yểu tới, anh ta nghe thấy được tiếng bước chân, quay đầu nhìn, cánh cửa vốn được khép hờ, lại bị đẩy ra rất nhiều.

Lúc đó anh ta đã nghĩ đã có người tới qua.

Sau đó Tiêu Tống Ly lại mang về Tô Yểu 'Tìm không được phòng, anh ta liền bắt đầu hoài nghi rồi.

Phòng ăn đều được sắp xếp theo dãy số, trừ khi tồn tại trường hợp không phân biệt được phương hướng hoặc không biết chữ số Ả Rập, mới có thể xuất hiện tình huống không tìm được phòng.

"Muốn nghe anh giải thích một chút."

Tề Tông Lâm không để ý lắm cười cười, "Cái này không nên để cho tôi giải thích, mà nên là Lục Đông Đình."

Tô Yểu nhìn thoáng qua thần thái nhàn nhã của anh ta, lông mi cong lên khẽ cười: "Nói như anh liền không có ý nghĩa, anh đã biết ngọn nguồn sự việc, cũng biết tôi không có khả năng đi chất vấn Lục Đông Đình, việc gì phải quanh co với tôi làm gì?"

"Tô Yểu, thái độ thăm dò người khác của cô có vấn đề." Tề Tông Lâm giả vờ không vui nói.

Người phục vụ đặt đồ uống lên bàn, nụ cười của Tô Yểu phai nhạt một chút, cầm lên cốc nước cam nhấp một ngụm, tiếng nói mềm nhẹ đạm bạc trực tiếp hỏi: "Anh nói, ngoại trừ những gì tôi biết, Lục Đông Đình còn làm cái gì kia mà?"

Tề Tông Lâm nhìn cô một cái, "Cô xác định cô muốn biết?"

Tô Yểu không nói chuyện, ánh mắt cũng rất kiên quyết.

"Tôi sợ cô biết sẽ ảnh hướng đến quan hệ hôn nhân hài hòa của cô, chẳng phải tôi sẽ trở thành tội nhân."

"Vậy nếu như tôi ủy thác anh giúp tôi định ra một tờ giấy ly hôn thì sao?"

Tề Tông Lâm chợt nhìn về phía cô, những lời này của Tô Yểu, hoàn toàn làm anh ta bất ngờ, "Cô muốn ly hôn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh