Chương 140.1: Anh làm gì mà sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140.1:

Cuối buổi sáng mùa thu, trong không khí đã đầy khí lạnh, ánh sáng xám mờ, trong phòng ngủ vẫn lại là một mảng hắc ám.

Di động đặt ở giường ong ong vang lên, tiếng đầu đã khiến anh tỉnh lại, tay với lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Tô Yểu ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, mới hạ giọng nhận điện nói: "Uhm?"

"Lục tổng, tôi tra được tối hôm qua phu nhân ăn cơm cùng Tiêu Tống Ly và Tề Tông Lâm, sau khi Tiêu Tống Ly đi rồi, Tề Tông Lâm còn đi uống cà phê với phu nhân, nói gì đó thì không rõ, ngồi một lát thì mỗi người lại về nhà."

Nhìn cái ót của cô ở đối diện anh, tay Lục Đông Đình đè lên trán: "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Lục Đông Đình nhìn đồng hồ, bây giờ mới quá bảy giờ.

Anh bật một bên đèn tường, sau đó xốc chăn lên rời giường.

Tô Yểu không có động tĩnh gì, trước kia cô nghe thấy động đều đã tỉnh, còn buồn ngủ liếc anh một cái, rồi mới lật người ngủ tiếp, bây giờ lại ngủ không hay biết gì.

Lục Đông Đình đứng bên giường một lúc, đột nhiên quỳ một gối xuống ở trên giường, bàn tay to giữ trên gối đầu, tay còn lại ôm gáy cô lên, để mặt cô đối diện với anh, sau đó hôn lên.

Tô Yểu đang ngủ say đột nhiên thấy khó thở, cảnh trong mơ như chính mình rơi vào vũng nước sâu, cô hô hấp không được, hai tay bổ nhào tỉnh lại, này mới phát hiện là có người ngăn chặn miệng của cô.

Tô Yểu đẩy anh ra, mắt hạnh trợn lên, ồm ồm nói: "Anh làm gì mà sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?"

Trò đùa dai của anh đạt được, tâm tình tốt hơn chút, ánh mắt lại trầm liễm như cũ.

Tay anh vẫn để sau gáy cô, sau khi rời giường tiếng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Đừng luôn ngủ thế, vận động một chút đi."

Tô Yểu nhắm mắt lại nghiêng đầu, trùng điệp đáp lại: "Uhm."

Vừa thấy là dưới tình thế cấp bách trả lời cho qua, Lục Đông Đình cũng không so đo nữa.

Lục Đông Đình vừa mới tiến vào nhà vệ sinh, trong bụng Tô Yểu khó chịu một trận, vội vàng xốc chăn lên chạy đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang, khóa cửa, ôm lấy bồn cầu nôn một phen.

Đến sau cùng không còn sức mà nôn, nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa.

Cô lau sạch sẽ ô uế, rửa mặt về phòng ngủ, Lục Đông Đình đã mặc xong quần áo.

Anh nhìn cô một cái: "Sao không ngủ nữa."

Tô Yểu mặt không đổi sắc trả lời: "Đi vào nhà vệ sinh."

Nói xong liền vứt người vào trong chăn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù, đến khi nghe được tiếng cửa đóng lại, trong phòng ngủ an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng bước chân anh đi xuống lầu.

Tô Yểu lúc này mới mở to mắt, mượn ánh đèn vàng trên tường kia nhìn trần nhà đến ngẩn người.

Tô Yểu không ngủ một lúc, Lục Đông Đình ăn sáng mới ra cửa không lâu cô liền ngồi dậy, nhanh đã đến giữa trưa, thím Trương đang chuẩn bị cơm trưa, Tô Yểu ngồi trên ghế sofa đọc sách, trong viện đột nhiên lái vào một chiếc xe màu đen, Diệp Đường NHân từ ghế sau đi xuống, sau đó đi cùng lái xe lấy thứ gì đó.

Tô Yểu kinh ngạc, sau đó khẩn trương ra ngoài, muốn đi giúp bà cùng xách mấy thứ đó.

Diệp Đường NHân một tay túm lấy tay cô, làm như có thật nói: "Ài, không phải sức khỏe không tốt sao, đừng nhúc nhích, thím và lái xe lấy là được."

Tô Yểu kinh ngạc sau câu nói kia của Diệp Đường Nhân, trong lòng đoán rằng bà đã biết rõ cái gì?

Còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Đường NHân đã chỉ huy người lấy đông tây các thứ vào, cũng đi ra hỗ trợ.

"Mẹ, sao mẹ mua nhiều đồ thế?" Tô Yểu thăm dò.

Diệp Đường Nhân kéo tay cô đi vào trong: "Hôm nay mẹ gọi cho Đông Đình hỏi con có ở công ty không, nghĩ muốn tới tìm con, bảo con đi ăn cơm tối với mẹ, mẹ có mấy người bạn mới về nước muốn gặp con, kết quả nó lại nói gần đây sức khỏe con không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi. Vừa rồi bạn mẹ đưa cho mẹ ít thức ăn, mấy đồ thực phẩm dinh dưỡng đều có hết, mẹ mang qua cho con... a, đúng rồi, lần trước mẹ đi dạo phố mua quần áo và giày cho con, đều còn mới."

Diệp Đường Nhân quơ quơ túi lớn trong tay mình, nóng lòng muốn thử cho cô xem.

Tô Yểu nhìn mắt cười của bà nhắm thành hình trăng lưỡi liềm, cùng vài thứ kia, đột nhiên có chút không đành lòng, cô không dám nghĩ nếu bà biết cô và Lục Đông Đình ly hôn, thì sẽ thất vọng như thế nào.

Người là không thể thiếu không thể nào tình trái, cho dù là tình yêu, tình thân hay là có tình.

"Mấy thứ này mẹ giữ lại mà ăn, không cần mang cho con đâu."

Diệp Đường Nhân để cho Thím Trương lấy đồ đi bày đặt, sau đó khoát tay nói: "Mẹ sao ăn được nhiều như vậy, mà các con còn trẻ không phải có từ ăn hóa sao." Diệp Đường Nhân cười cười: "Lúc đó chẳng phải cảm thấy được ăn ngon, nghĩ muốn cho con nếm thử thôi."

Tô Yểu: "Cảm ơn mẹ."

Trước kia cô thấy ở trên WEIbo đàm luận về chuyện mẹ chồng nàng dâu, như vậy so sánh tính ra, Diệp Đường Nhân thật sự giống như mẹ ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh