Chương 141.3: Anh ta biết mình mang thai, sinh con xong mới có thể rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô thẳng lưng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em sẽ không đưa con cho anh."

"Không phải em muốn ly hôn sao, lúc trước vì kết hôn, trinh tiết cũng bỏ được, vì ly hôn, con thì tính là cái gì, em nói có phải không?" Lục Đông Đình cười nhẹ, âm thanh lười biếng mà trầm thấp, lại làm cho người ta cảm nhận được áp lực và bức bách.

Tô Yểu gắt gao nhéo váy của mình, lại lặp lại: "Lục Đông Đình, em nói, sẽ không đưa con cho anh."

"Sinh con xong, em muốn ly hôn cũng được, muốn xe nhà cửa tiền nuôi dưỡng tôi đều cho em, có lời như vậy, em cũng không suy xét cân nhắc sao? Đừng quên người muốn ly hôn là em."

Tô Yểu nghe ra được châm chọc trong lời anh, cô thật lâu không nói nên lời, đến sau cùng chỉ là cực kỳ nản lòng kéo khóe môi, vẫn cứ cho ra một nụ cười.

Lục Đông Đình lạnh lùng liếc xéo cô một cái: "Tô Yểu, cô đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu." Anh nói xong, không nhìn cô thêm cái nào khác nữa, đứng dậy rời đi.

....

Lục Đông Đình lái ô tô rời khỏi khách sạn, trên đường ngựa xe như nước, bóng đêm buông xuống, một chuỗi đèn xe ngưng rót thành đoàn.

Mặt anh không chút thay đổi nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, càng lái xe càng phiền lòng, nhớ lại người phụ nữ không chịu để tâm kia, trong lòng như tích giận.

Xe đang đi tốc độ cao, đến sau cùng anh rõ ràng đang chạy trong dòng đường phân lưu, mặc kệ trước sau, liền dừng xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống, châm thuốc, lại để ở trong ngón tay không lấy ra.

Nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt kia của Tô Yểu, cảm thấy được cô thương cảm, đáng tiếc đến chuyện cô làm, lại cảm thấy được bọn họ là tự chuốc phiền, xứng đáng.

Lúc trước nghĩ rằng muốn kết hôn với anh thì tìm mọi cách lấy lòng, nói cái gì mà "Anh thích loại hình nào, em sẽ cố gắng thử xem", hiện giờ xem ra đều là nói nhảm, một khi đạt được mục đích, đã nghĩ đến chuyện phủi tay rời đi, coi anh là gì rồi hả?

Xe đi trên đường, thấy có chiếc xe hùng hổ dừng ven đường, không khỏi liên tiếp nhìn lại, chỉ thấy cửa kính xe nửa mở, bên trong có một bàn tay vươn ra, đợi sau khi điếu thuốc cháy hết lại lái xe đi tiếp.

....

Lúc Lục Đông Đình lái xe trở lại nhà hàng, không có lái đến dưới bãi đỗ xe dưới lòng đất, mà trực tiếp dừng ở bên ngoài, cả người mặc tây trang màu đen, vô cùng nghiêm nghị, thang máy đến tầng 23, đến chỗ phòng bao trước kia, đẩy cửa ra vừa thấy, bên trong có một người phục vụ đang thu dọn bàn ăn.

Phục vụ kinh ngạc nhìn người tới: "Anh đặt bàn sao?"

"Người phụ nữ vừa rồi ở đây đâu?"

"A... cô Tô, cô ấy đi được một lúc rồi."

.....

Lục Đông Đình về đến nhà, trong biệt thự ngoài ánh đèn chiếu sáng trong viện, còn lại đều là một mảnh tối đen.

Lục Đông Đình nhíu mày, vào cửa liền phát hiện thím Trương cũng không ở đây.

Càng làm cho anh tức giận hơn là, lúc trở về phòng thay đồ lấy quần áo, thấy quần áo của cô ở trong tủ đã không còn hơn phân nửa, hành lý trong tủ, cũng ít đi một chiếc vali.

Lục Đông Đình cười lạnh, thật đúng là sớm có dự mưu.

....

Đèn ở tầng năm lại bị phá hủy, Tô Yểu không thể không mở ra đèn pin trên điện thoại, chiếu dưới chân, từng bước cẩn thận đi lên trên.

Cô lấy ra chìa khóa mở cửa, bên cạnh cửa tủ giày vẫn còn một chiếc vali màu đen, bên trong là quần áo đồ dùng hằng ngày của cô, lúc này cô cũng không còn tinh thần đi thu dọn, thay giày xong cũng không bật đèn, mượn ngọn đèn ở xa, lập tức hướng đến sofa nằm dài ở trên.

Trong nhà rét lạnh mà yên tĩnh, là một nơi khiến cô nổi lên bề chìm dưới cảm xúc.

Tô Yểu ôm đầu gối, cha mẹ cô ly hôn bắt đầu nhớ lại cuộc sống của chính mính, vài phần oán trời trách đất, vài phần nhớ lại đã từng, không thể tự hãm nhập mình nhớ lại.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa vang lên tiếng động, sau đó là âm thanh tra chìa vào ổ, cửa được mở ra, "Bốp" một tiếng, đèn được mở lên, ánh sáng rơi rụng ở từng chỗ một, Tô Yểu lộ hết ra không chỗ nào che giấu.

Cô híp mắt thích ứng với ánh sáng, một mặt nhìn về hướng cửa, vừa nhìn về hướng cửa, một bóng dáng mảnh khảnh đang đóng cửa.

"Liên Y?" Tô Yểu hô một tiếng.

Cố liên Y nghe thấy âm thanh liền mạnh mẽ quay đầu, dường như mới phát hiện ra cô: "Yểu Yểu, sao cậu lại ở đây?"

Cố lIên Y vừa nói ra lời, lúc này mới chú ý tới vali hành lý bên cạnh tủ giày, bên cạnh vẫn còn bày một đôi giày cao gót màu đen.

"Cậu..." Cô nhìn về phái Tô Yểu.

Tô Yểu đang dùng tay đi chắn ánh sáng chói mắt, Cố liên Y khẩn trương thay giày đi qua.

Quần áo của Tô Yểu cũng chưa thay, cẳng chân và chân đều để trần ngoài váy, bên trên khoác áo gió, vẻ mặt tiều tụy mang nét mệt mỏi.

Cố lIên Y nhìn kỹ, phát hiện khóe mắt cô đầy ướt át.

"Yểu Yểu, làm sao thế?" Cố Liên Y nói rất nhẹ, sợ phá hỏng sự yên lặng của Tô Yểu, tay cô nắm lấy tay Tô Yểu, lại phát hiện xúc cảm vô cùng lạnh lẽo.

Cố Liên Y dựa vào Tô Yểu, trên quần áo vẫn mang theo ý lạnh trầm trọng, nhưng đôi tay đặc biệt khô ráo ấm áp, Tô Yểu giống như đang đi trong gió rét rất lâu, đột nhiên gặp được nguồn ấm, nắm chặt lấy tay cô.

Cô chậm rãi tựa vào trên vai Cố Liên Y, dùng âm thanh cực kỳ nhạt nhẽo nói: "Liên Y, mình đề nghị ly hôn với Lục Đông Đình rồi."

Cố liên Y hơi nới rộng mắt ra, nhưng không ít đi cảm giác kinh ngạc, từ ngày đầu tiên Tô Yểu kết hôn với Lục Đông Đình cô đã cảm thấy hôn nhân của bọn họ có thể xảy ra vấn đề, chỉ là, có phải quá sớm hay không?

"Anh ta đồng ý không?"

"Anh ta biết mình mang thai, sinh con xong mới có thể rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh