Chương 148.2: Cô chưa bao giờ từng thấy ở trên người anh cái gọi là... dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ là cuối cùng nhịn không được vẫn là lên tiếng nhắc nhở: "Tuy là em không biết trước đây Tô Yểu là người như thế nào, thế nhưng nếu cô ấy đã là phu nhân nhà họ Lục, ở bên ngoài hẳn là nên chú ý lời nói cử chỉ của chính mình, miễn cho bị người đa tâm phát hiện, lấy việc này làm mưu đồ lớn. Người nhà họ Lục có gió thổi cỏ lay gì, đối với Đông Thịnh mà nói, đều sẽ phát sinh ảnh hưởng."

Lục Đông Đình đưa tay phủi khói thuốc lá, híp mắt lại nhìn cô, cuối cùng cũng không có hỏi cái gì.

Đúng lúc Khương Sơ Ánh cầm văn kiện lên muốn đi, thư ký gõ cửa tiến đến, trong tay cầm theo một phong thư, nói: "Lục tổng, vừa rồi có người của bộ tài vụ đến, nói đây là tiền lương tháng này của Tô Yểu, đưa cho anh mang về cho cô ấy... "

Cô ta cầm phong thư có một xấp dày nhân dân tệ trong tay, xác thực có chút khó mở miệng, cũng là không hiểu nổi người của bộ tài vụ, người ta đã là phu nhân của một gia đình giàu có, còn cần mấy vạn đồng tiền này của các người sao? Nói không chừng người ta ở nhà của Lục tổng, mỗi tháng có hàng trăm vạn tiền tiêu vặt đâu.

Nhưng mà nghĩ lại, người ta có muốn hay không là chuyện của người ta, các người có làm đúng bổn phận hay không, đó chính là chuyện của bộ phận tài vụ các người.

Lục Đông Đình nhìn phong bì có tiền lương một chút, trong mắt dĩ nhiên chạy qua một nụ cười, thoáng qua rồi biến mất, chỉ mặt bàn nói: "Để ở chỗ này!"

Khương Sơ Ánh vừa rồi không có bỏ sót qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt Lục Đông Đình, trước đây cô vẫn cảm thấy thậm chí là nghĩ chắc chắn, Lục Đông Đình và Tô Yểu kết hôn, là hoàn toàn không có tình cảm làm trụ cột, mục đính của cuộc hôn nhân này quá rõ ràng, tổng sẽ không trôi qua quá thuận lợi.

Nhưng thái độ của Lục Đông Đình đối với Tô Yểu, làm cho trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác chậm chạp, bởi vì cô chưa bao giờ thấy ở trên người anh cái gọi là -- dịu dàng.

Đúng vậy, là dịu dàng.

Tô Yểu đối với anh mà nói, chung quy là không đồng dạng rồi sao?

Khương Sơ Ánh như nghẹn ở cổ họng, mắt phượng thản nhiên nhìn nhìn anh, lại cũng không đợi nhiều hơn một giây nào, cầm đồ đạc ly khai.

--------

Ngày hôm nay Lục Đông Đình tan làm đúng giờ, lái xe về đến nhà, lại không thấy cái bóng Tô Yểu ở trong nhà.

Hỏi thím Trương người đi đâu vậy.

Thím Trương đang ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng cầm cái nồi đi ra, nói: "Vừa rồi nhận điện thoại liền đi ra ngoài, nói là đi ra quán cà phê gần nhà, một lát là về. "

Lục Đông Đình nhàn nhạt lên tiếng, sau đó về phòng ngủ, thuận tay ném phong bì tiền lương ở chiếc tủ đầu giường.

Lúc chuẩn bị thay quần áo, cầm lấy chiếc điện thoại di động, gọi điện cho Tô Yểu.

--------

Lúc Tô Yểu nhận được cuộc gọi của Lục Đông Đình, cô đang trừng mắt lớn nhỏ với Lương Vận Bội.

"Alo."

"Ở nơi nào?" Lục Đông Đình biết rõ còn hỏi.

"Liền tại quán cà phê đối diện khu biệt thự."

Sau đó liền nghe thấy tiếng bên kia tắt điện thoại.

Lương Vận Bội khuấy cốc cà phê, nghiêm túc cười một cái hỏi: "Điện thoại của ai?" rõ ràng đều đã đoán được, nhưng vẫn muốn nhiều miệng hỏi một câu.

Tô Yểu nói: "Chồng tôi." dường như đây là lần đầu tiên cô dùng từ ngữ thân mật như vậy, để gọi Lục Đông Đình trước mặt người ngoài.

Thông thường phu nhân của những nhà giàu có sự nghiệp, trên người luôn có một loại cao cao tại thượng cường thế, Lương Vận Bội mặc chiếc váy màu hồng có in hoa lá, tóc được tết cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng thùy mĩ còn lưu lại ở trên mặt, ngoại trừ khóe mắt có mấy cái nếp nhăn, cả người thoạt nhìn giống như tuổi còn trẻ.

Lương Vận Bội ha hả nở nụ cười hai tiếng: "Xem ra tình cảm của hai người rất không tệ."

Kỳ thực Tô Yểu cũng vừa ngồi xuống không lâu sau, Lương Vận Bội lại chậm chạp ý đồ không rõ ràng tới đây, lý do hẹn cô là: "Vừa vặn đi ngang qua nơi này, đã lâu không gặp rồi, đi ra nói chuyện."

Tô Yểu cho tới bây giờ cũng không tin cái gì gọi là đối với đối tượng đã từng mập mờ với con trai mình lại có chuyện lúc đi ngang qua, muốn hẹn đi ra ôn chuyện một chút.

Nói ôn chuyện, lại nhớ tới lần gặp mặt lần trước, hai ngày sau khi Tần Hoành ngả bài với cô, vị phu nhân thoạt nhìn sấm rền gió cuốn giỏi giang này đã từng hẹn cô ra nói qua mấy câu nói.

Đại thể chính là, cô không nên lại quấn quít lấy con tôi, bằng không sẽ không cho cô điểm sắc mặt tốt.

Tô Yểu vẫn có ngạo khí, lúc đó cũng không sợ hãi, đáp một câu: Tôi và anh ta không có gì cả, cũng không quá hiếm lạ, dì muốn cho tôi sắc mặt gì, khó coi tôi đây liền không nhìn.

Lương Vận Bội bị da mặt dày cùng miệng lưỡi bén nhọn của cô hung hăng làm cho tức giận một bả, cuối cùng náo loạn tan rã trong không vui.

Ngày hôm qua lúc ở hôn lễ của Tần Hoành và Tô Khê, hai người đối mặt qua, ai cũng không để ý tới ai, cũng không nghĩ tới bà ta tự mình đã tìm tới cửa, thoạt nhìn lại vẻ mặt rất ôn hòa.

Tô Yểu liếc nhìn thời gian, cô căn thời gian để trở về ăn cơm, liền nói ngay vào vấn đề chính: "Dì đến cùng muốn nói cái gì?"

Lương Vận Bội cũng không uyển chuyển, nói thẳng: "Ah, không có gì, chỉ muốn hỏi cháu, cháu còn lui tới với con dì hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh