Chương 33: Xi Vưu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hít lấy một hơi, tôi lao tới chiến tiếp.



-Phừng! Phừng! Xèo!




Ngọn lửa trên kiếm Hiên viên bỗng chốc bốc hơi biến thành sương giá làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột.





-Vút!





Với một cú vung, kiếm hiên viên tạo ra một một đợt băng sương phóng về phía tôi.





-Két! Két!





Nền đất ẩm ướt nhanh chóng kết thành từng mảng băng một. Để đương đầu với trận gió tuyết đang lao tới tôi nhanh trí cúi xuống túm lấy một nắm cát và quăng đi để phòng thủ.





Dưới tác động của vân viêm, nắm cát tựa như pháo bông nổ tí tách hình thành một lá chắn nhiệt lượng bảo vệ tôi khỏi khí lạnh.




"...."




Nhận thấy đòn tấn công ko có tác dụng, xích thú Himeko liền quật mạnh Hiên Viên kiếm xuống tạo ra một trận cuồng phong.




-Phất! Vù! Vù!





Cơn lốc xé gió lao về phía tôi, ko kịp tránh né nên tôi đành nghiến răng dùng Boost tăng cường sức chịu và xông vào cơn bão.




-Xoẹt! Xoẹt!





Phong nhận cuộn xoáy như những lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt tôi.




"Hự!"




Nghiến chặt răng chịu đau, tôi liền kích hoạt Vân Viêm khiến nhiệt áp gia tăng tức thì để gây ra một vụ nổ áp suất đánh tan trận cuồng phong.





Lực từ vụ nổ đánh bay tôi lên không trung, thuận đà tôi thu hẹp khoảng cách với Himeko, nhưng rồi....




-Xoèn! Xoẹt!




Âm thanh tí tách của những tia lửa điện phát ra đầu mũi kiếm Hiên Viên đập vào tai tôi.




'Thôi xong...'




- Oanhh!!




Một ngọn sét kinh hồn liền giáng xuống người tôi. Do đang ở trên ko nên tôi ko cách nào né được.




"Guuahhh!!!"




Tiếng thét bật ra khỏi cuống họng tôi, sương cốt và cơ bắp tôi như bị tê liệt, một sức nóng bắt đầu bốc lên thiêu đốt da tôi.




Nhận lấy cú sốc điện, nhịp tim tôi cũng bắt đầu mất ổn định.




"Khụ! Haa!"





Nghiến chặt răng, tôi tích tụ vân viêm vào lòng bàn tay để tạo ra phản lực đẩy người tôi lao xuống đất nhanh chóng cắm thanh kiếm trên tay xuống để tạo ra một cột thu lôi thu lấy điện tích.





"Hộc! Hộc!"





Cơ thể tôi vẫn trong cơn co giật và tôi cảm thấy hơi khó thở, tôi gục xuống, bàn tay run
rẩy không ngừng. Tôi đã rơi vào trạng thái tê liệt.



Tầm nhìn tôi mờ mịt và ko chất quán, trong tầm nhìn hạn chế ấy, tôi nhìn thấy Himeko đang tiến gần về phía mình.



Hồi chuông tử thần vang lên trong tâm trí tôi, tôi gượng sức nhìn lên với ánh mắt hơi run rẩy.


'Vẫn chưa sao?'





《Ùng!Ục!Xùy!》





Những thanh âm như bọt khí trào lên từ biển nước vang vọng chấn động đại não tôi.




'Tới rồi!'




Khi tôi nghĩ thế cũng là lúc Himeko lạnh lùng vung Hiên Viên kiếm về phía tôi.



-Xoẹt!



Lưỡi kiếm sắc bén cắt sâu vào da thịt và tàn nhẫn xé toạc máu thịt của tôi xuống.



Lưỡi gươm vẫn mạnh mẽ cắt sâu vào nhục thể tôi


Nó cắt sâu xẻ đi vài miếng thịt trên bả vai phải tôi rồi tiến xa hơn cắt tới ngực tôi, vết chém kéo dài cho tới khi cắt tới hông trái tôi.




-Nhói!





Cơn đau ập tới với tôi thật khó diễn tả bằng lời, nó đủ đau đớn để khiến tôi ngất lịm đi nhưng tôi vẫn gắng sức giữ chặt lấy sợi dây ý thức mỏng manh đang chìm dần vào bóng tối của mình lại.




-Phựt!





Mặc kệ máu tươi đang trào ra ko ngừng tôi vẫn mạnh dạn dùng tay ko nắm lấy lưỡi kiếm Hiên Viên đang chôn sâu vào da thịt tôi.



Himeko nhíu mày dùng sức kéo thanh kiếm lại nhưng ko thành công.




Công nhận cái sức tàn của người bị đẩy tới ranh giới sinh tử kinh thật, mặc dù tôi chẳng thích thú gì việc dùng cơ thể mình để nghiệm chứng sự thật này.





Thấy ko dựt lại được, Himeko toan đốt cháy tay tôi bằng hỏa diệm nhưng trước khi cô ấy kịp làm điều đó, tôi đã mạnh mẽ kéo thanh kiếm lại khiến Himeko nhất thời mất thăng bằng mà ngả người về phía tôi.



Chính lúc này!




*Lóe sáng!*




Đôi mắt tôi liền bừng sáng sắc lam ngọc, chính diện nhìm vào cặp mắt vô hồn của Himeko.





-Tí tách! Tí tách!!




Những tia lửa điện xanh trắng nhảy múa ko ngừng khắp ko gian, xoay chuyển và vây  quanh Himeko và tôi.





Ánh sáng của tia lửa và ánh sáng lam ngọc như mị hoặc tâm trí người nhìn, khiến họ cảm thấy mình như rời xa khỏi thực tế và tiến sâu vào mộng tưởng.




"Yumeji!!"




Khi tiếng hét của Kiana vang lên cũng là lúc cảnh sắc trong tầm mắt tôi thay đổi.




.......

.......


........





Âm thanh biến mất, mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng tới mức vô thực.





Tôi cũng gặp khó khăn để xác nhận bản thân khi mọi thứ xung quanh trở nên tối đen.




*Lóe*




Tựa như hải đăng trong đêm tối, những đạo ánh sáng thêu dệt nên những chòm sao màu ngọc biếc trên mặt đất đen ngòm để dẫn đường cho tôi.





'Vậy ra đây là thế giới tinh thần của cô Himeko'



Phải, đây ngay từ đầu là sách lược tôi đã thêu dệt ra trong đầu để ko phải làm tổn thương cô Himeko.




Sao tôi lại mềm yếu thế ko biết. Nếu ngay từ đầu chọn cách hạ gục cô giáo viên phiền phức này bằng cách áp đảo cô ấy bằng bạo lực rồi đánh ngất đi thì đã  chẳng cần phải chơi canh bạc vừa mạo hiểm vừa nhọc người như thế rồi.




'Vậy nên cô nợ em nhiều lắm đấy nhá! Món nợ này sau này em sẽ bắt cô trả bằng sạch luôn! Hừ! Hừ!'




Với những suy nghĩ đó trong đầu tôi tiếp tục lang thang trong thế giới tinh thần của Himeko, nơi mà giờ đây bị che phủ bởi những làn sương đen mờ mịt tượng trưng cho năng lượng Honkai.




Tuy bị ý thức Honkai lây nhiễm tâm trí thông qua kiếm Hiên Viên nhưng những ký ức quan trọng khắc sâu vào tâm hồn rất khó để bị tấn công và vấy bẩn.





Bằng chứng là cảnh cửa dẫn tới tâm thức của Himeko vẫn vô cùng kiên cố và được bảo vệ nghiêm ngặt.




'Giờ thì mình nên đi đâu đây ta?'




Như để đáp lại mong muốn của tôi, các chòm sao màu xanh ngọc biếc tụ lại và trải ra thành một con đường tinh tú dẫn lối tôi thoát khỏi mê lộ được dệt ra bởi sương đen năng lượng Honkai





Từng bước, từng bước tôi di chuyển theo con đường được chỉ dẫn để đến nơi mình cần tìm.




Và rồi sau một hồi lâu, tôi đã thấy thứ mình cần. Ngay lúc đó màn sương mù liền khuấy động phát ra tiếng ríu rít như tiếng côn trùng kêu để thể hiện sự cảnh giác với tôi.





Mặc dù vậy chúng vẫn không thể làm hại gì đến tôi, vì con đường tinh tú dưới chân tôi đã dựng lên một kết giới ngăn cách mọi thể tà ma xâm phạm tới tới thể tinh thần của tôi.




Tôi đưa mắt nhìn lấy thứ trước mặt. Nếu để mô tả có lẽ đó là một tấm kính lớn hoặc là một hình chiếu khổng lồ.




Ở đó chiếu lại những thước phim quá khứ của cô Himeko.




Tôi nheo mắt nhìn từng khung cảnh lướt qua kể về cuộc đời của ai đó.




'Mị hoặc bằng ảo cảnh sao?'




Như tôi đã nói ở trên, cánh cửa tiềm thức của một người rất khó để bị xâm hại vậy nên điều duy nhất mà mấy trò thôi miên có thể làm là mị hoặc nhận thức của người đó.




"....."




Tôi trầm ngâm quan sát thước phim rồi nhanh chóng đưa ra kết luận.





'Hẳn là chúng đã mở bát bằng những cơn ác mộng rồi dẫn dắt thao túng nhận thức của cô ấy rơi vào ảo cảnh này'





Ác mộng tuy kích thích sự sợ sãi và gây nên tính suy sụp tinh thần nhưng đó ko phải là chất độc tinh thần hiệu quả bởi vì một số trường hợp sẽ nảy sinh sự kháng cự mãnh liệt đối với những người có ý chí mạnh mẽ.





Đó là ý thức để sinh tồn, thứ con người luôn mang trong mình và sẽ bộc phát khi gánh chịu áp bức.





Vậy nên liều thuốc độc mạnh nhất cho tinh thần ko phải một cơn ác mộng mà là một giấc mơ đẹp.




Ai cũng khát khao hạnh phúc và bình yên nhưng thực tế lại quá nghiệt ngã.





Những người càng nếm trải nhiều đau thương thì lại càng dễ xiêu lòng trước giấc mơ ngọt ngào vô thực đó






Nó chính là một liều thuốc ngọt chết người.




Không có đau thương vậy nên sẽ ko có kháng cự vậy nên sợi xích trói buộc tinh thần vào ảo cảnh ấy lại càng bền chặt.




Tựa như một cái nôi ru ta ngủ yên nhưng đáng buồn thay lời hát ru ấy chẳng qua lại là một lời dụ hoặc chết chóc.




'Cô Himeko có lẽ ko thể tự mình thoát ra được'




Mơ nhưng lại chân thực, ko có quá nhiều kỳ diệu mô tả lại thực tế quá khứ của một người.




Vậy nên mới đáng sợ, nếu quá vô thực ta sẽ sớm nhận ra điểm bất hợp lí nhưng nếu chỉ là một giấc mơ giản đơn về quá khứ thì sao?




Đó sẽ là một vũng lầy ko thể thoát ra. Ko ai là ko hối hận cả. Bất cứ ai cũng sẽ một lần nhìn về phía sau và tự hỏi nếu họ đưa ra lựa chọn khác thì phải chăng kết quả họ nhận được sẽ tốt hơn bây giờ.





'Vậy nên....đó hẳn là một điều khó khăn nhỉ?'




Tôi mỉm cười nhẹ khi nhìn khung cảnh trước mắt. Một người đàn ông chững trạc, với ngoại hình giản dị đang cõng một cô bé trên vai. Nét nổi bật của người đàn ông là mái tóc màu  đen xám cùng với chiếc áo khoác trắng trông như một khoa học gia





Đó là một cô bé tóc đỏ với nụ cười rạng rỡ trong khi cầm trong tay hai cây kẹo bông gòn.





Khung cảnh xung quanh cả hai cũng rất nhộn nhịp, đó là quan cảnh của một khu công viên giải trí đầy náo nhiệt, có lẽ ko cần một lời, tôi cũng đã hiểu khung cảnh trước mặt mình biểu trưng cho điều gì.




Tôi đưa tay gãi đầu rồi mỉm cười nhẹ rồi thở dài cam chịu.




"Lần này, em đành đóng vai kẻ xấu vậy, Himeko-sensei"



Nói xong, tôi lùi lại lấy đà rồi lao vào tung một cú đâm vào màn chiếu khổng lồ.




-Roẹt! Roẹt!




Xung điện lập tức nổ ra đánh bật tôi ra xa. Lăn vài vòng trên đất, tôi liền đứng dậy và lao vào lần nữa.



-Bang! Roẹt!




Màn chiếu xuất hiện một vết nứt nhỏ và một đoạn ý niệm của cô Himeko lướt qua trong đầu tôi




(Tôi mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi)



Một  cô bé nọ nghĩ khi tận hưởng  chuyến đi chơi cùng gia đình mình.




Nghiến chặt răng, tôi đứng dậy sau cú ngã và lao tới xô mạnh người mình vào hình chiếu.




(Tôi đã được cha mình cho xem một mô hình tàu vũ trụ mà ông đã sáng chế khi còn nhỏ khi tôi nói lên ước mơ khám phá vũ trụ vào ngày sinh nhật 10 tuổi của mình)





"....."




-Bang! Rắc!




Sau ba cú húc liên tiếp vết nứt trên màn chiếu bắt đầu lan rộng ra như mạng nhện. Những đoạn hồi ức cũng vì thế mà trực trào ko ngừng.




(Tôi đã quen biết một người tên Welt, thầy ấy đã dạy tôi rất nhiều điều)




(Tôi muốn nhìn thấy người ngoài hành tinh nên đã chăm chỉ học rất nhiều)





(Sẽ thật tốt nếu cả cha và mẹ cùng chào đón ngày tốt nghiệp với tôi)




(Tại sao mẹ lại mất? Cha đâu rồi?)



(Cha đã thay đổi rồi, ông ấy ko còn quan tâm tới tôi nữa)




Những hồi ức màu hồng dần nhuốm màu của sự đau thương và nó trôi nhẹ qua tâm trí tôi qua những mảnh kính vỡ.



"Himeko-sensei....Xin lỗi"




Tôi thì thầm lời đó rồi vung nắm đấm vào màn chiếu đã đầy những vết nứt.





-Rắc! Xoảng!




Những mảnh kính bắt đầu rơi xuống cùng với đó những khung cảnh đẹp đẽ cũng bỗng chốc biến mất.





Phía sau lớp kính thủy tinh đó là một  cô bé tóc đỏ cô đơn đang lủi thủi ôm lấy một quyển tập vẽ và run rẩy co mình lại trong góc phòng đơn sơ và nhìn tôi.




Có nhiều bức tranh cô bé đã vẽ ra rải đầy khắp phòng





Những bức tranh mà cô bé vẽ là những bức tranh gia đình với chủ đề gặp gỡ người ngoài hành tinh. Đôi khi thay đổi thành những bức tranh khám phá các vì sao và đôi khi là những bức tranh đầy ắp tiếng cười khi một thiếu nữ nọ sum vầy cùng bạn bè.




Và đôi lúc là một bức tranh đầm ấm với những người trông rất đỗi quen thuộc với tôi quây quần quanh bàn ăn.





Tôi nở một nụ cười mơ hồ rồi cúi xuống nhặt từng bức lên, sau khi lấy đủ một xấp dầy tôi tiến tới trả chúng cho cô bé.




Ánh mắt run rẩy của cô bé nhìn qua lại giữa tôi và xấp tranh tôi cầm trên tay, sau khi suy tư một hồi cô bé đưa tay ra nhận lại xấp tranh.




"C-cảm ơn...."




Tuy giọng nói còn hơi run rẩy nhưng một nét an tâm nọ đã xuất hiện trên khuôn mặt cô bé.




Tôi vẫn không nói lời nào mà chỉ đơn giản búng ngón tay





-Tách!





https://www.youtube.com/watch?v=7HxEMgQgOLM




Sau đó căn phòng đơn sơ liền biến mất và thay vào đó là khung cảnh tráng lệ của vũ trụ.




Hàng ngàn, hàng vạn vị tinh tú thi nhau tỏa  sáng trước mắt cô bé.





Những vệt sáng màu ngọc biếc tỏa ra kết nối các ngôi sao trên bầu trời đêm hình thành vô số chòm sao.





Dải ngân hà sáng rực rỡ, chòm sao lung linh và mặt trăng huyền ảo trải rộng trong tầm mắt, cô bé nọ ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm với cặp mắt sáng lung linh trong khi dựa mình lên gốc cây cổ thụ giữa một bình nguyên rộng lớn.





Tôi lặng lẽ tiến tới, bóng trăng phủ lên người tôi, đứng đối diện cô bé nọ tôi mở lời.





"Cô đã có một giấc mơ đẹp rồi chứ, Himeko-sensei. Nếu rồi thì đã đến lúc thức dậy rồi, sensei"





Nói xong, tôi liền chìa tay ra. Cô bé nhìn tôi rồi cười nhẹ và nắm lấy bàn tay tôi.




"Thật là...




Âm giọng cô bé dần thay đổi, bàn tay tôi nắm lấy cũng dần trở nên to lớn hơn. Một người giáo viên nọ hiện ra trong tầm mắt tôi với mái tóc đỏ rực tung bay trong gió.




Ánh mắt cô nhìn tôi đầy ý tò mò.



           ....rốt cuộc em là ai vậy hả, Yumeji?"





Tôi chỉ cười nhẹ rồi đáp lại câu hỏi đó




"Em sao? Chỉ là một học sinh rắc rối của cô thôi, sensei"







______________________

Kiana's PoV





Cô nhìn chằm chằm hai người đang bất tỉnh rồi quay sang hỏi Fu Hua với giọng đầy lo lắng




"Hai người họ sẽ ổn chứ, lớp trưởng"




Fu Hua nhíu mày xem xét vết thương của Yumeji. Vì họ đang ở dưới biển vậy nên đồ sơ cứu cũng chẳng có, băng gạc lại càng không.




Nước da của Yumeji cũng đã nhợt nhạt đi ít nhiều do mất máu, nếu cứ để vết thương hở thì sẽ rất nguy hiểm, vậy nên Fu Hua đã chỉnh lại cỡ trang phục lặn khiến nó bó sát lấy người Yumeji để cầm máu




Nhưng kể cả cô có là kẻ ngốc đi nữa cũng thấy rõ đây chỉ là trò mèo để qua mắt tử thần thôi, điều đó lại làm cô càng thêm lo lắng và nhìn Fu Hua, người cứ liên tục dùng ngón tay ấn mạnh vào người Yumeji.




Khi cô hỏi, thì Fu Hua chỉ trả lời rằng cô ấy đang điểm huyệt để ngăn chặn xuất huyết. Kiana biết, mặc dù Fu Hua vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nhưng cô vẫn ko giấu được sự lo lắng thấm đẫm trong ánh mắt.




Cô ngửa mặt lên và quay sang nhìn về phía dì Himeko đang được chị Mei và Bronya chăm sóc. Trái ngược với tình trạng nguy kịch của Yumeji, trên người dì Himeko hầu như ko có lấy một vết thương thậm chí dấu hiệu bị Băng hoại năng xâm chiếm cũng ko, nét mặt dì ấy an nhiên tới lại tựa như đang có một giấc ngủ ngắn vậy.





Và rồi, cô đưa mắt nhìn Kiếm Hiên Viên đã được Fu Hua thu hồi và đặt bên cạnh.





Nghĩ về mọi chuyện đều do cây kiếm gây ra, cô ko còn hứng thú với nó nữa mà ngược lại còn thấy hơi hơi khó chịu vì thanh kiếm đó đã làm tổn thương bạn bè cô.




Chốc chốc cô cúi người xuống nhìn khuôn mặt đang hôn mê của Yumeji




Vẫn là khuôn mặt đáng ghét đó nhưng khuôn mặt ấy giờ đây trông thật nhợt nhạt và yếu ớt làm sao. Trong lúc cô đang trầm ngâm quan sát thì đột nhiên....




-Bộp.




Một bàn tay vươn tới đẩy mặt cô ra.




"Oái! Chuyện gì thế!?"





Trong khi cô đang bàng hoàng trước diễn biến bất ngờ, một giọng nói mệt mỏi vang lên.




"Để mặt sát quá đấy, tránh ra đi đồ ngốc"




Khi nhận ra giọng nói đó xuất phát từ đâu cô liền thấy Yumeji khẽ mở mắt nhìn mình.




"Yumeji! Ngươi tỉnh rồi! Ngươi làm ta lo quá chừng luôn đó, tên khốn liều mạng này!"




Có lẽ là do quá phấn khích nên cô đã không nhận ra mình đã lao tới ôm trầm lấy Yumeji




"Này, này! Tôi biết là cô đang vui nhưng nếu cô cứ tiếp tục ôm chặt thế là tôi chết thật đấy, bà nội! Và điều này làm vết thương trên người tôi nhói lại, đau lắm đấy nên đừng ôm tôi nữa, làm ơn!"




Khi thấy Yumeji la hét thất thanh khiến cô quên luôn việc đỏ mặt xấu hổ mà buông tay ra và cười trừ nói




"Quả nhiên ta vẫn không cách nào ưa nổi ngươi, đồ đáng ghét"





Thật tình mà, dẫu đã lướt 1 vòng qua quỷ môn quan và trở về ấy vậy mà hắn vẫn xấu miệng như vậy, cô đến lạy anh bạn cùng lớp đáng ghét này ghê.




Mà thật sự thì cô thích tên ngốc đó vẫn cứ mãi đáng ghét như vậy. Giữ lại lời đó trong lòng cô rời đi xem xét tình trạng của dì Himeko





________________________



Để đánh giá tình hình hiện tại thì tôi nhận thấy rằng vết thương của tôi nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.




Cũng vì thế tôi đang phải sài Boost liên tục để tăng tốc độ hồi phục, vì phải tập trung hồi phục vết thương nên tôi ko cách nào có thể dùng boost cho trận chiến sắp tới, cơ mà có Fu Hua ở đây rồi nên tôi chắc chẳng cần quá lo lắng làm gì cho mệt đầu.




Còn về tình trạng của cô Himeko, cô ấy đã lấy lại ý thức sau tôi khoảng chừng vài phút nhưng dường như do hậu di chứng khi tiếp xúc với lượng lớn băng hoại năng nên tinh thần lực của cô ấy khá yếu nên nhanh chóng thiếp đi sau đó. Đó là theo đánh giá của Fu Hua còn tôi biết rõ là do cô ấy bị kiệt quệ về tinh thần nên mới thế, tình trạng này ngủ  một giấc là khỏe à.





Và Fu Hua cũng kết luận rằng cô Himeko ko có vấn đề gì nên cả nhóm an tâm rằng đã hoàn thành nhiệm vụ và bắt đầu tìm đường trở về.





À dĩ nhiên tôi không thể tự đi được, không nói đến việc bị mất một lượng lớn máu do vết thương mà còn do tôi đã xài một số thủ thuật để xài cái sức mạnh bí ẩn kia, gánh nặng cơ thể tôi phải chịu là quá lớn, hiện tại nội việc tôi còn giữ được ý thức đã là một kỳ công không tưởng rồi đó.




Vì vậy tôi đành mượn vai Fu Hua và chật vật di chuyển.




Thấy dáng vẻ khổ sở của tôi, Fu Hua khẽ ghé tai tôi mà hỏi




"Nếu khó quá tôi có thể cõng cậu"




Chỉ một lời đó thôi cũng khiến tôi giật mình mà nổ ra một trận đại chiến trong đầu, cuộc chiến giữa cơ thể và lí trí




Cơ thể tôi đang có khao khát nghỉ ngơi mãnh liệt muốn được ngủ thêm dù chỉ một chút




Trong khi lí trí tôi lại nghĩ rằng như thế có hơi xấu hổ và không đáng mặt nam nhi chút nào.




Không, có lẽ đó là lòng tự tôn vớ vẩn, chó chết của tôi mạo danh lí trí để thủ thỉ những lời đó vào trong đầu tôi.




Sau một hồi trầm ngâm tôi đành ngậm ngùi nhận trái đắng và từ chối lời đề nghị của cô ấy



"Cảm ơn vì lòng tốt của người nhưng con vẫn ổn, sư phụ"




"Ổn cái gì mà ổn, cậu gần như được đặt cạnh cửa tử rồi đó, đồ liều mạng"




"Ể?"




Thật sự tôi khá bất ngờ, phải hiếm lắm một người lãnh đạm và khắc kỷ như Fu Hua mới chịu buông ra lời như thế.



Không phải mắng mỏ mà nó gần với một lời thể hiện sự quan tâm lo lắng và có đôi phần tự trách hơn.




Có lẽ Fu Hua quan tâm tới tôi hơn là tôi nghĩ. À dĩ nhiên ko phải trước giờ cô ấy ko quan tâm tới tôi, cô ấy cũng rất quan tâm dù là theo một hướng khác ((😑))




Vậy nên nghe lời này, tôi thấy vui vui sao ấy




"Cảm mơn nhìu, sư phụ"




"?...Tôi ko biết cậu muốn cảm ơn tôi cái gì nhưng tôi nghĩ cậu ko cần nói lời cảm ơn đâu. Ngược lại, tôi mới là người nên nói lời cảm ơn cậu mới phải. Cảm ơn cậu, Yumeji.  Thật tốt khi có cậu ở đây"



.....



.....

.....


....



Gì vậy chứ, sao má mình đột nhiên nóng vậy nè, mình bị sốt hả ta.




*****



Sau khi mò mẫm tìm đường, cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra con đường thoát ra khỏi hang động ngầm dưới biển này.




Thông qua một thủy lộ trong hang động, chúng tôi leo dần lên tới một thủy động nằm chơi vơi giữa một vách đá nọ.




Khi đi dần tới cửa hang tôi mau chóng nâng cao cảnh giác, nếu tôi đoán đúng thì diễn biến tiếp theo sẽ là.



Ngay sau đó, một tiếng cười đáng ghét liền âm vang khắp hang động




"Kihihi, chúng ta lại gặp nhau rồi Bronya"




Vừa dứt lời, một toán robot khổng lồ thình lình xuất hiện  bao vây lấy chúng tôi.



"Là ngụy trang quang học sao?"



Nhận thấy đợt bao vây, Bronya liền đưa ra lời đánh giá tình hình.


"Bingo! Mày đoán đúng rồi đó Bronya~"



Ở phía xa, đứng tại rìa của một vách đá kế bên con nhỏ tóc hồng vừa nãy xuất hiện cùng đám robot của ả, như để chắc chắn chặn hết mọi đường thoát của chúng tôi



Đứng trước tình hình hiện tại, Kiana người vác theo cô Himeko bối rối hét lên khi nhìn 4 phương đều là địch.




"Rốt cuộc chúng ta đã lạc vô chỗ quái nào vậy!?"



Người đáp lại Kiana ko phải bất cứ ai trong số chúng tôi mà là con ả tóc hồng kia




"Chỗ quái nào sao? Dĩ nhiên là mồ chôn của tụi bây rồi. Như vậy là hết đường chạy rồi nhé, lũ rác rưởi. À đúng rồi, hay là tao [vô tình] giết mày luôn nhỉ, Bronya."



Cô ả vừa dứt lời biến số liền xảy ra sau, thanh Hiên Viên Kiếm mà Fu Hua đưa lại Mei giữ liền phát sáng



"Ưư....có thứ sức mạnh gì đó đang thoát ra."



Mei cố gắng giữ chặt kiếm Hiên Viên lại khi nó bắt đầu rúng động trong khi phát ra thứ ánh sáng mờ ám




Ánh sáng ko hề thuần khiết mà đầy sự vẩn đục và một bóng ảnh hiện thân thông qua thanh kiếm.





"Đó là ai vậy?"



 
Cả nhóm lộ ra vẻ bàng hoàng, ngoại trừ tôi. 




  "Cuối cùng....Cuối cùng....ta đã được giải thoát khỏi phong ấn"




Bóng ảnh đó lơ lửng tựa như u linh, đó là bóng ảnh của một thiếu nữ tóc đen mặc trên mình bộ y phục màu hoàng thổ trông vừa cao quý vừa giản dị.




Thiếu nữ với ánh mắt vô hồn giữ chặt lấy Kiếm Hiên Viên đoạt lại từ tay Mei, miệng ko ngừng lẩm bẩm trong khi giữ nét mặt ko thể đọc ra được biểu cảm.




Trong khi chúng tôi lộ nét mặt căng thẳng, ả tóc hồng kia chỉ cười khinh khỉnh đáp



"Huh? Hologram(ảnh toàn ký)? Mày nghĩ mấy cái trò mèo đó dọa được tao sao, Bronya"




Cô ả chỉ tay về phía bóng ảnh rồi ra lệnh cho đám robot chuẩn bị tấn công




Nhưng rồi....





*Uỳnhhhh!!*





Một thứ gì đó dường như đã thức giấc từ dưới đáy đại dương sâu thẳm.





Chỉ riêng sự thức giấc của nó thôi đã gây nên địa chấn khiến người người kinh hãi, khi nó trỗi mình dậy liền gây ra sóng thần.





*Uỳnhhh!!*




Một cột nước khổng lồ trào lên khỏi mặt biển, con quái thú cổ đại trỗi mình dậy từ sâu trong lòng đại dương.




Thân hình của nó cao tới hàng chục mét. Dáng vẻ kỳ quái của nó khiến người đời khiếp sợ.




Mọi người đồn đoán thứ đó là quái vật từ thời viễn cổ.





Con quái thú hung tợn như bạo chúa đến từ thời đại xa xưa được ghi vào sử sách truyền kỳ.




Con quái thú mà theo truyền thuyết đã được Hiên Viên hoàng đế đánh đuổi và phong ấn.





Xi Vưu (Chiyou)




-Grràoooooo!!!





Một lần nữa, con quái vật ấy xuất thế với tiếng gầm kinh thiên như để nguyền rủa trời xanh và gieo rắc tai họa cho thế gian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro