3. Hai người chết đuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhớ anh mỗi ngày và mỗi đêm.

Ánh mắt cậu tràn ngập sự bi thương. Lẽ ra anh không nên hỏi. Vào lúc đó, Lý Hi Thừa cảm thấy hối hận.

"Lý Hi Thừa, nhờ có anh mà em đã hoàn toàn trở thành một người tốt. Lòng tốt của em và anh có mối quan hệ rất mật thiết. Em đã trở thành một người mà anh muốn em trở thành. Em không muốn có năng lực yêu thương ai nữa. Em cũng đã hiểu ra được một sự thật rằng vì em là một người tốt nên em chỉ cần đứng từ trên cao mỉm cười nhìn xuống và thỉnh thoảng ban phát sự giúp đỡ từ thiện cho người khác. Em không cần phải thông cảm với bất cứ ai."

Lý Hi Thừa cắn môi dưới lắc đầu. Phác Thành Huấn nhớ trước đây anh luôn làm như vậy, luôn nhắc nhở bản thân phải kiềm chế cảm xúc mỗi khi sắp khóc. Khi đó, học sinh trung học Phác Thành Huấn sẽ bám lấy anh và nói huyên thuyên không ngừng nghỉ để dỗ anh. Nhưng Phác Thành Huấn của hiện tại không thể dỗ dành anh được nữa.

Bởi vì họ giống như hai người lạc chân mà đuối nước, cố gắng kéo lấy nhau nhưng càng lúc lại càng chìm sâu.

Phác Thành Huấn không nhìn được vẻ mặt của Lý Hi Thừa nữa, cậu xoay người rời đi.

Sau khi trở về nhà, Phác Thành Huấn dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Cậu nghĩ đến màn đối mặt vừa rồi Lý Hi Thừa đã cư xử thận trọng như thế nào. Cho dù cậu có nói những lời vô tình hơn thì Lý Hi Thừa cũng sẽ chỉ như vậy, sẽ chỉ trông như sắp khóc. Trong lòng cậu, Lý Hi Thừa lúc nào cũng hiền lành, nhưng đôi lúc lại cứng đầu một cách đau lòng.

Thực ra khi đó Phác thành Huấn gặp cảnh tượng đánh nhau trong con ngõ nhỏ, cậu đã không định dính vào chuyện của người lạ. Cậu định quay người bỏ đi. Nhưng ngay khi nghe được những lời lẽ xúc phạm hai mẹ con anh, cậu đã quyết định dừng lại.

Đối với một người có học thức như Phác Thành Huấn, những lời nói đó quá tục tĩu và ác độc. Vậy nên cậu đã ra tay khi Lý Hi Thừa bị bắt nạt. Lúc đó ngoại hình của Lý Hi Thừa không được coi là đứng đắn. Phác Thành Huấn đã suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra tại sao cậu lại cảm thấy cái tên Lý Hi Thừa nghe quen như vậy. Hoá ra anh chính là người đứng đầu toàn trường, được lựa chọn đại diện cho tân học sinh phát biểu.

Anh ấy là một học sinh giỏi, Phác Thành Huấn cau mày, nhưng trông anh ấy gầy quá, hẳn anh ấy đã phải làm việc rất chăm chỉ. Cậu đưa áo của mình cho Lý Hi Thừa đáng thương, nhìn chiếc áo rộng thùng thình khoác lên cơ thể nhỏ bé của anh.

"Ở con ngõ trên kia có phố ăn vặt, tôi bao cậu một bữa ăn khuya nhé?"

"Quên đi, ai lại đãi người khác ăn khuya với bộ dạng như thế này?"

Phác Thành Huấn cảm thấy Lý Hi Thừa có chút kỳ quái. Dù bị đánh cho bầm dập nhưng anh vẫn để ý đến những gì cậu nói về việc ăn khuya.

"Nếu anh muốn mời em đi ăn thì để sau cũng được. Bây giờ anh về nhà xử lý vết thương đi."

Lý Hi Thừa ngoan ngoãn nghe lời, "Nếu tôi không về mẹ sẽ lo lắng, cảm ơn Thành Huấn đã cho tôi mượn áo khoác nhé, tôi sẽ trả cậu sau khi giặt sạch nó."

Nửa tháng sau Lý Hi Thừa mới đến trả áo khoác cho cậu. Lúc đó là giờ giải lao sau tiết thể dục, Phác Thành Huấn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, cậu muốn rủ Phác Tống Tinh trốn học. Nhưng đối phương lại đang không có ở chỗ ngồi của mình, liếc mắt nhìn xung quanh, cậu thấy Phác Tống Tinh đang nói chuyện với Lý Hi Thừa ở cửa lớp.

Hai người họ quen nhau từ lúc nào? Phác Thành Huấn thắc mắc, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, tưởng như Phác Tống Tinh cõng một con chó khác ở ngoài, nhưng Lý Hi Thừa trông không giống một con chó. Lý Hi Thừa trông giống một con nai, đôi mắt anh to tròn giống nai, và đôi chân vừa dài vừa gầy cũng giống nai.

Cậu nhìn về phía cửa, bắt gặp ánh mắt của Lý Hi Thừa nhìn qua vai Phác Tống Tinh để nhìn vào trong. Anh mỉm cười rồi giơ chiếc túi trên tay lên ra hiệu cho cậu đi ra.

"Có một số việc khiến tôi không thể đến trường trong thời gian vừa rồi, thật xin lỗi cậu." Lý Hi Thừa giải thích.

Phác Thành Huấn lãnh đạm cầm lấy túi giấy đựng áo khoác. "Tôi mời cậu ăn một bữa nhé," Lý Hi Thừa mỉm cười nói với Phác Thành Huấn, "như hôm đó đã hứa với cậu, rủ Tống Tinh đi cùng nữa."

Ba người hẹn gặp nhau sau giờ học. Tới tiết học tiếp theo, Phác Thành Huấn và Phác Tống Tinh lấy cớ cảm thấy không khỏe lắm để đi đến phòng y tế của trường và nằm nghỉ. Phác Thành Huấn cắn ống hút của hộp nước ép rồi tự nhiên hỏi, "Cậu và con nai đó là sao thế?" Hai người quen nhau, sao tôi lại không biết?

"Con nai?" Phác Tống Tinh không hiểu hỏi lại.

"Học sinh gương mẫu Lý Hi Thừa đó, tôi nghe anh ấy gọi cậu là Tống Tinh, hẳn quan hệ của hai người rất tốt."

"Chúng tôi là bạn cùng lớp ở trường tiểu học," Phác Tống Tinh thở dài, "sau này tôi phát hiện ra anh ấy cũng học ở trường này," rồi lại thở dài, "hoàn cảnh gia đình của anh Hi Thừa khá phức tạp, cậu không cần biết quá nhiều đâu, cậu chỉ cần biết rằng anh ấy theo học ở trường này với tư cách là một học sinh đặc biệt được miễn học phí là được."

Phác Thành Huấn cảm thấy hơi khó chịu khi nghe đến đoạn cậu không cần biết quá nhiều đâu. Cậu nhớ ngày trước Phác Tống Tinh có kể rằng cậu ta học tiểu học ở Mỹ, điều đó có nghĩa là khi còn nhỏ Lý Hi Thừa đã sinh sống ở nước ngoài? Một học sinh đặc biệt được miễn học phí? Gia đình gặp khó khăn? Có phải vì những lí do này nên anh ấy mới bị bắt nạt không?

"Cậu và anh Hi Thừa đã gặp nhau như thế nào?" Câu hỏi của Phác Tống Tinh cắt ngang dòng suy nghĩ của Phác Thành Huấn.

"Cái này cậu cũng không cần biết quá nhiều đâu." Phác Thành Huấn ném vỏ hộp nước trái cây vào thùng rác, nháy mắt chọc ghẹo Phác Tống Tinh.

"Mà sao cậu cứ nhìn ra cửa sổ thế?" Phác Thành Huấn phàn nàn.

"Anh Hi Thừa đang có lớp thể dục môn nhảy cao."

Khi Phác Thành Huấn đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, Lý Hi Thừa đã bật nhảy xong. Anh đang đứng ở rìa sân tập nói chuyện với một bạn học, trên mũi người đó dán băng gạc màu trắng. Phác Thành Huấn có thể đoán ra được đó là ai.

Cậu lấy điện thoại ra bấm một dãy số, "Lương Trinh Nguyên, em giúp anh hẹn gặp một người này với... Để anh nhìn xem, lớp 12-1, trên mũi có dán băng gạc trắng... Đã lâu anh cũng chưa vận động, anh phải giữ dáng thôi... OK."

Vừa mới kết thúc giờ thể dục, bạn học dán băng kia cảm thấy có người từ phía sau vỗ nhẹ vào vai mình. Quay đầu lại, hắn thấy Lương Trinh Nguyên đang mỉm cười với hắn, các nữ sinh xung quanh đều ngoái đầu lại nhìn với vẻ mặt hóng hớt đầy tò mò. Lương Trinh Nguyên mở lời, "Bạn học, tôi quan sát thấy anh nhảy cao rất tốt. Hay là anh tham gia cậu lạc bộ Taekwondo của chúng tôi đi, hãy đến phòng tập sau khi giờ học kết thúc nhé."

Hắn ta định xua tay từ chối, Lương Trinh Nguyên mỉm cười thân thiện nhéo vai hắn, nhìn như không dùng sức nhưng thực sự rất đau. "Hôm nay huấn luyện viên không có ở đây, tôi muốn kiểm tra anh một chút với tư cách là trưởng câu lạc bộ nên đừng sợ. Hãy có tinh thần thể dục thể thao lên nào."

Nửa tiếng sau, bạn học băng mũi đã bị buộc phải học Taekwondo với Lương Trinh Nguyên. Phác Thành Huấn và Phác Tống Tinh đến muộn, Lương Trinh Nguyên phàn nàn với Phác Tống Tinh rằng ngày nào anh cũng đến muộn khiến em không vui chút nào.

Ngay khi vừa nhìn thấy Phác Thành Huấn, dù có ngốc đến đâu thì bạn học băng mũi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban nãy hắn còn thắc mắc không biết mình đã chọc vào con hổ Lương Trinh Nguyên lúc nào.

"Bạn học, tôi dặn cậu, từ nay về sau hãy tránh xa Lý Hi Thừa ra," Phác Thành Huấn nói, "Không phải chính mồm cậu nói hai nắm đấm của cậu cũng đủ dọa sợ anh ấy sao? Anh ấy là một người hiền lành, hãy để yên cho anh ấy đi."

"Lý Hi Thừa nhanh như vậy đã có thể kết thân với cậu sao?" Hắn ta không chịu nhượng bộ thách thức nói, "Xem ra là còn giỏi hơn bà mẹ ngu ngốc của mình."

Phác Tống Tinh còn chưa kịp chửi rủa hắn thì Phác Thành Huấn đã nhấc chân lên. Trong chớp mắt, bạn học băng mũi cảm thấy hai tai ù đi và một thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi mình.

"Quên mất chưa nói với cậu," Phác Thành Huấn đứng thẳng người lại nói tiếp, "Tôi cũng biết một chút võ đấy, có lẽ cậu sẽ không muốn phải đánh nhau với tôi đâu."

Bạn học băng mũi bị dọa sợ liền không dám gây thêm ầm ĩ, thư ký của bố cậu đã đợi sẵn ngoài cửa với một món quà nhỏ để giả vờ xin lỗi hắn.

Phác Thành Huấn ngồi thẳng người lại. Cần 21 ngày để con người ta hình thành một thói quen, vậy mất bao lâu mới thành công bỏ một thói quen? Phác Thành Huấn không biết. Cho đến hiện tại, cậu vẫn không thể không nói chuyện với Lý Hi Thừa mà không bận tâm đến những việc cá nhân của anh ấy.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Jake gọi đến. Phác Thành Huấn phải thừa nhận rằng Jake có khả năng khiến mọi người xung quanh trở nên vui vẻ hơn khi nghe thấy giọng nói của mình. Đối phương rất phấn khích, Jake bảo Phác Thành Huấn qua đón mình đi. Phác Thành Huấn đồng ý, cúp máy rồi đứng lên đi tắm rửa để chuẩn bị đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro