Chương 13: Chuyến du lịch phong ba (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy hôm nay anh đến để đòi xe?"

Hạ Thi Văn ngạc nhiên nhìn người trước mắt. Trông cũng lịch lãm còn có tiền, vì một chiếc xe mà đến đòi cô ư?

"Cũng không hẳn. Nếu cô thích, có thể cho cô!"

Tư Hạo Hiên thản nhiên ngồi ngắm nhìn dung mạo cô, càng nhìn anh càng cảm thấy quen thuộc.

"Anh chú à, tôi cũng không phải loại con gái thấy tiền mà sáng mắt, chắc chắn phải có điều kiện đúng chứ?"

Hạ Thi Văn mỉm cười. Câu trước còn bảo đến lấy xe, câu sau lại bảo có thể cho cô, nếu nói anh ta không có mục đích gì thì cô đúng là dại trai!

"Đương nhiên có, đó là cô phải chăm sóc tôi đến khi vết thương của tôi lành lại!"

Hả? Cô không nghe nhầm chứ?

Hạ Thi Văn máu nóng đã dồn lên đến não:

"Này này, anh chú à, nói chuyện nghe có lý chút có được không? Đừng tưởng anh đẹp trai thì mọi lỗi lầm đều được bỏ qua nha! Thật xin lỗi, tôi mặc dù mê trai nhưng mịa nó cứu anh hai mạng, giờ lại còn bắt tôi phải chăm sóc anh, anh còn có tí đạo đức nào không hả? Anh đây là trả ơn à? Tôi thấy anh đang trả thù thì đúng hơn! Vả lại, vết thương anh bé tẹo thế kia, còn cần người chăm sóc sao? Cô bạn gái không quản anh, để anh chạy đi tìm một đứa con gái khác chăm sóc à?"

Cô nói xong một tràng dài, cầm túi rời đi, không quan tâm đến vẻ mặt Tư Hạo Hiên đang ngỡ ngàng nhìn cô.

Đúng là hãm mà, đáng lẽ lúc đầu cô nên để xe của anh ở lại đó để ai muốn lấy thì lấy, tự nhiên lại mang về sau đó lại vác cái của nợ này vào người! Cùng lắm ngày mai cô gọi cho ông Andy một cuộc, mang xe trả lại là xong chứ gì? Có chết cô cũng không chịu đi chăm sóc một người ngay cả tên cũng không biết.

Không được, cô phải đi xả giận mới được!

Hạ Thi Văn đến quầy tiếp tân, nhờ lễ tân đón cho cô một chiếc xe để cô đi tham quan. Vì Hạ Thi Văn rất giỏi Tiếng anh, lại có khả năng ghi nhớ và quan sát cao nên một mình cô có đi chơi ở nước ngoài thì cũng không hề gì!

Đang đứng chờ xe, sau lưng lại vang lên giọng nói khàn khàn cùng tiếng bước chân kiên định, quay người liền nhìn thấy bản mặt đáng ghét của tên vừa nãy, cô hắng giọng, lửa giận mới giảm một chút lại bùng lên, quay người đi không nhìn mặt anh. Đương nhiên, cô cũng không tự đa tình đến mức nghĩ anh ta chạy đến xin lỗi cô!

"Ban nãy là tôi suy nghĩ không thấu đáo, là tôi không nên đối xử với ân nhân của mình như vậy, thực thứ lỗi! Hay là thế này, tôi đưa cô đi tham quan đảo được không? Tôi cũng khá quen thuộc với nơi này!"

Hờ, anh vậy mà thật sự đến nhận tội!

"Vậy thì không cần đâu, anh vừa mới rời bệnh viện, nên chăm lo bản thân cho tốt, đừng có chạy lung tung đụng phải người ta để rồi lại tái phát vết thương, tránh cho lại phải đi tìm người chăm sóc!"

Vừa dứt lời, Hạ Thi Văn liền chạy ra bên ngoài, nơi có một chiếc xe đã đứng đợi cô sẵn rồi đi mất.

Vì lúc cô ra khỏi phòng đã là gần trưa, vậy nên cô không định đi đâu xa, chỉ định đi ra biển ngắm cảnh, hưởng không khí mát mẻ của biển cả..

Hạ Thi Văn không hề biết, ở phía sau vẫn luôn có một người đi theo cô.

Lúc ngồi ở biển, cô có ý định chụp một kiểu cảnh biển xinh đẹp nơi đây khoe lên mạng xã hội nên đã đứng lên, định giơ máy lên chụp thì không may, chiếc mũ rộng vành lại bị gió thổi bay vào trong cánh rừng bên cạnh.

Cô vội vã chạy đuổi theo nhặt chiếc mũ mà không để ý rằng, có một tấm biển ghi "Rừng đang được sửa chữa, cấm không được vào" được đặt ở sát một cái cây dừa cao gần đó.

Hạ Thi Văn chạy quanh đó để tìm chiếc mũ. Vì cánh rừng rậm rạp, cô lại không mang điện thoại, không biết cô mất bao nhiêu thời gian để loanh quanh trong rừng thì đến một lúc sau, cô đã tìm thấy nó rơi ở cạnh một cái cây có những tán lá rủ xuống.

Nhặt mũ lên, cô toan định đi ra ngoài thì nghe thấy ở bên trong kia, sau cái chỗ cây có lá rủ xuống có tiếng kêu.

Cô tưởng là có người nào đang gặp nguy trong đó, cô nhẹ nhàng vén tấm lá cây ra.

Nhưng không! Cảnh tượng trong đó làm cô sợ hãi!

Sau những tán cây kia là một khu sân lớn đã được khai quật, không có cây cối rậm rạp mà là đất phẳng. Ở giữa là một cái bể bơi rất lớn, ở đây có rất nhiều người đang bị buộc cả chân cả tay, bị nhấn đầu xuống dưới đó.

Không những vậy, cạnh chiếc bể bơi còn có những chiếc lều nhỏ được dựng lên với vô vàn màu sắc, từ trong đó cũng phát ra những tiếng kêu thảm thiết của những cô gái. Chưa hết, ở đó còn có một chiếc ghế, có một người đàn ông xăm xổ đầy mình, cổ đeo vòng vàng, tay đang cầm một cọc tiền dày cộp, vừa đếm, vừa cười vẻ khoái chí, có lẽ là ông trùm.

Đây là ổ buôn bán phụ nữ!

Tại sao ở đây lại có một nơi như thế này cơ chứ!

Hạ Thi Văn sợ hãi, không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt. Chân cô run lẩy bẩy, không thể bước đi tiếp được. Cô toan quay đầu lại chạy thật nhanh, nhưng vấp phải một cái rễ cây ở đó nên ngã bịch xuống đất.

Ông trùm trong kia nghe thấy tiếng ngã ở ngoài, vội gọi đám người canh gác ở đó ra ngoài xem.

"Đại ca, là một cô gái!"

"Đệch! Bắt cô ta vào đây! Canh gác phải cẩn thận chứ, sao lại để một người vào đây thế này!"

Dù những người đó nói Tiếng Anh, nhưng cô đều hiểu. Hạ Thi Văn định xoay người chạy đi trước khi bị bắt nhưng không may lúc nãy bị vấp, mắt cá chân đã sưng lên, giờ cô đứng lên cũng khó, nói gì đến chạy trốn được!

Hai tên côn đồ to con kia nhanh chóng chạy đến bắt lấy cô mà không tốn một chút sức lực nào, cô có vùng vẫy thì cũng không thể thoát được, trái lại họ còn ra sức ép cô.

Cô cũng là người thông minh, biết bây giờ rất bất lợi cho mình nên cũng không vùng vẫy, chỉ hi vọng chúng có sơ hở để cô có thể chạy trốn hoặc có người đi qua cứu cô!

Bất giác cô lại nhớ đến khuôn mặt của tên kia! Mịa nó, đúng là sau hôm tai nạn xe đó, cô lúc nào cũng gặp phải mấy cảnh máu me cẩu huyết mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro