Chương 14: Chuyến du lịch phong ba (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị lôi vào trong, Hạ Thi Văn nghe thấy những tiếng kêu thất thanh của những cô gái ngày một rõ ràng hơn.

Cô bị đưa vào, quỳ xuống trước mặt tên đeo vòng vàng kia, ông ta lên tiếng hỏi:

"Mày làm gì ở đây?"

Hạ Thi Văn nghe hiểu nhưng cô vẫn im lặng.

"Tao đang hỏi mày đó!"

Cô vẫn im lặng cúi xuống, làm như không nghe thấy gì...

Từ đằng sau, bỗng có tiếng của một tên lính đánh thuê vang lên, hắn nói:

"Đại ca, có vẻ cô ta là khách du lịch!"

Tên đeo vòng vàng trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như đoá hoa nở rộ kia của Hạ Thi Văn, không nhịn được mà cúi xuống, nhấc cằm cô lên, nói:

"Con ả này hả? Thực sự quá xinh đẹp, bán đi cũng phải được kha khá tiền đây"

Trong lòng Hạ Thi Văn nôn mửa một trận. Lão nương cũng không phải món đồ cho các người buôn bán đâu nha, nghĩ muốn bán cô đi dễ lắm chắc?

Ánh mắt Hạ Thi Văn lạnh xuống, cô không những không sợ mà còn ngước mắt lên, đối mặt với tên đeo vòng vàng to béo trước mắt.

Cô cười nhếch mép một cách lạnh lùng, dùng răng cắn thật mạnh vào bàn tay hắn đang bóp lấy cằm cô!

Hắn đau đớn buông tay ra, Hạ Thi Văn liền nhân cơ hội này, tháo chạy thật nhanh. Đã chạy đến được đến lối vào vừa nãy, nhưng chân cô lúc này đã quá yếu do vết thương kia càng ngày càng sưng lên, cô không thể chạy nhanh được nữa. Đành cố gắng đi khập khiễng ra, cầu mong có thể thoát khỏi nơi này.

"Mẹ kiếp! Bắt con ả đó lại!"

Tên đeo vòng vàng vừa ôm lấy bàn tay đang rỉ máu vì răng cô cạp mạnh, vừa ra hiệu. Lập tức, từ quanh khu vực đó, khoảng gần chục tên lính đánh thuê nhanh chóng lao tới, chạy theo bắt lấy cô cho bằng được.

Hạ Thi Văn nhìn trên tai trái của bọn họ mỗi người đều có một ấn ký màu đỏ, thầm chửi thề trong lòng.

Chết tiệt! Lính đánh thuê cấp cao của thành phố JK! Tuy cô là đại tiểu thư sinh ra trong sáng nhưng việc liên quan đến hắc đạo, cô cũng có được ông kể qua, đặc biệt là về lính đánh thuê của giới hắc đạo trong thành phố. Ấn ký màu đỏ là thể hiện cho cấp bậc cao nhất, được trọng dụng nhất trong giới hắc đạo, mà số lượng lính đánh thuê có ấn ký đỏ càng đông, chứng tỏ người thuê họ càng có tiền, có quyền.

Rốt cuộc là ai là chủ của bọn họ? Và tại sao hội lính đánh thuê này lại ở đây?

Tay chỉ còn cách chút nữa là cô có thể ra được bên ngoài, đột nhiên cô bị một tên túm tóc kéo vào, cô đau đớn kêu lên nhưng không thể phản kháng được. Chân cũng không còn nghe theo lệnh của cô, nó bắt đầu khụy xuống vì đã hết sức, vết thương ở chân kia bị kéo lê đi thì đã bắt đầu gỉ máu.

Bốp!

"Mẹ kiếp, mày tưởng mày trốn được hả?"

Tên đeo vòng vàng tát cô một cái thật mạnh. Mạnh đến nỗi, ở khóe môi của cô, một dòng máu tươi bắt đầu chảy ra, mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng cô. Tên đeo vòng vàng còn định tiếp tục đưa tay lên đánh, sau lưng lại truyền đến giọng nói:

"Nói bao nhiêu lần rồi, phải nhẹ nhàng với con gái chứ!"

Từ trong một căn phòng, một người thanh niên bước ra. Trong chốc lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Dáng người anh ta cao và gầy, mái tóc bồng được chải ngôi giữa, mang theo nụ cười có phần ma mị. Đôi lông mi dài và cong, đôi môi đỏ và mặc một bộ vest bạc. Trong thoáng chốc nhìn, cô không thể phân biệt được đó là nam hay nữ.

Anh ta bước tới gần cô. Đi đến đâu, những người kia đều phải cúi rạp người xuống, như một vị vương cao ngạo và đầy lạnh lùng.

Đi đến trước mặt cô, anh ngoảnh mặt lại, vuốt lên mái tóc mềm mượt của cô, cô quay đầu né tránh, mặt đầy ý hận.

"Tiểu bạch thỏ cáu rồi ư?"

"Anh sử dụng lính đánh thuê cấp cao của thành phố JK vậy chắc cũng là người của thành phố JK, anh làm gì ở đây?"

Hạ Thi Văn không có tí nào sợ hãi, còn hỏi ngược lại anh ta, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

"Haha! Quả nhiên thú vị!"

Hạ Thi Văn khẽ nhíu mày. Thú vị con khỉ khô nhà anh, lão nương đang hỏi mà anh không thèm trả lời à?

Cô còn định tiếp tục truy hỏi thì đã thấy anh ta quay ra, nhìn tên đeo vòng vàng đang cúi rạp người xuống, sợ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta.

Anh ta vung nắm đấm, hạ một cú thụp xuống đỉnh đầu hắn làm hắn ngã khụy xuống. Sau đó, anh ta còn không tha. Tiếp tục dùng chân đá túi bụi vào bụng hắn, miệng không ngừng chửi thề những câu Tiếng anh. Cô chỉ nhớ có một câu, anh ta nói:

"Tao có vẻ quá nhân từ rồi! Mày muốn lên làm boss luôn có đúng không?"

"Boss! Thực sự xin lỗi, làm ơn tha cho em!"

Tiếng hét của lão hòa cùng với tiếng của những người phụ nữ đang bị tra tấn ở nơi đó tạo thành những tiếng kêu kinh hoàng.

Anh ta đánh hắn đến khi hắn ngất đi mới dừng, quay ra nhìn cô, ánh mắt trìu mến một cách giả tạo, nói bằng giọng đầy tự hào:

"Tiểu bạch thỏ, hài lòng chưa?"

Hạ Thi Văn tỏ vẻ vô cùng phối hợp:

"Ây, chưa hài lòng lắm, mấy tên kia lúc nãy còn lôi tôi vào đây làm da tôi chỗ nào cũng xước xác hết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro