Chương 11: Lần Đầu Gặp Mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 10 chuyển sang nóng, nhưng ở thành phố A tuy là tháng nóng 10 nhưng không nóng như những nên khác. Trong những tháng của năm Ân Thư Tuyết thích nhất là tháng 10. Thời gian này tiểu Thư Kỳ cũng đã hồi phục tốt, nhưng Âu Ngự Di không cho Ân Thư Tuyết đón tiểu Thư Kỳ về chăm sóc, anh nói anh đã sắp xếp người chăm sóc tiểu thư Kỳ ở căn nhà ngoại ô của Âu Ngự Diễm, mỗi tuầm cho chỉ được đến thăm con bé ngày thứ bảy, ở cùng con bé đến 8 giờ tối phải có mặt tại ngự cảnh uyển. Thoáng thaay tời gian còn chỉ 1 tháng nữa là hết hợp đồng nên Âm Thư Tuyết rất ngoan ngoãn nghe lời, không càng quấy hay làm loạn với Âu Ngự Diểm khiến anh có vê suy nghĩ cô sao lại nghe lời như vậy? Trong lòng dân lên nỗi lo lắng không rõ ràng nghĩ rằng cô lại đang suy nghĩ dùng kế hoãn binh để đợi kết thúc hợp đồng sao? Đừng có mơ? Anh không cho phép.
Hôm nay thời tiết đẹp, lại là chủ nhật không đến trường, Ân Thư Tuyết bị Âu Ngự Diễm cắm không cho đi làm nên cô đàmh đi trung tâm thương mại mua ít đồ cho tiểu Thư Kỳ, mặc dù Âu Ngự Diễm chuẩm bị cho con bé không thiếu thứ gì, cô raat cảm kích anh, nhưng cô muốn mua ít đồ cho con bé, sau này có đi cũng không câdn mang theo đồ của anh. Vào trung tâm thương mại Ân Thư Tuyết đến chỗ quầy quần áo trẻ em, cô chọn cho tiểu Thư Kỳ ít bộ quần áo, vô tình cô lướt mắt nhìn Âu Ngự Diễm cùng một cô gái cũng đang mua quần áo trẻ con. Trên nét mặt của cô gái có biết bao nhiêu hạnh phúc, Ân Thư Tuyết nhạy cảm đón được chắc là cô aay mang thai rồi, lại nhìn kỹ cô gái kia cô có chút giật mình hoàn toàn gần giống cô, đồ cằm trên tay bị cô làm rơi xuống sàn nhà, cô không thể tin trên đời này lại có người giống cô như vậy? Trong đầu liềm xuất hiện cuộc trò chuyện của Trầm Bảo Minh và Âu Ngự Diễm. Hoá ra cô đúng là thế thân của Phùng Tuyết. Ân Thư Tuyết kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng và sự chua xót khó nói nên lời, cô âm thầm xoay người liềm đụng phải bức tường thịt, cô cúi đầu liên tục xin lỗi đè nén nuoqsc mắt muốn rơi, sau đó muốn lướt qua người kia định đi liền bị người đó kéo ngược lại ôm vào lòng, cô cả kinh hét lên một tiếng, sau đó hoàn hồn vì mùi hương quen thuộc, cô ngước mặt lên nhìn, đúng là anh Nhâm Mục Thiệu.
" Tuyết Nhi! Sao em lại ở đây?" Nhâm Mục Thiệu kích động lên tiếng khi gặp lại Ân Thư Tuyết, anh vất vả lắm mới tìm được cô. Nhâm Mục Thiệu không khỏi vui mừng. Bên này Âu Ngự Diễm cũng nghe được tiếng gọi không nghĩ ngợi nhiều liền bước đến, mà Phùng Tuyết thấy anh ánh mắt sa xầm cũng vội bước theo, cô kinh ngạc khi thấy Nhâm Mục Thiệu ở đây?
" Mục Thiệu!" Phùng Tuyết kinh ngạc kìm nén không được vui mừng vội tiến đến nhưng khựng lại liền thấy cô gái nằm trong ngực anh, Phùng Tuyết cũng kinh hải hét lên không thể tin nhìn Âm Thư Tuyết.
Quán cafe sang trọng gần trung tâm thương mại, bốn người họ kéo nhau đến đây để nói chuyện. Vì Âu Ngự Diễm sớm muốn nghe lời thừa nhận của Nhâm Mukc Thiệu trước mặt Âm Thư Tuyết.
Âm Thư Tuyết và Phùng Tuyết còn trong trại thái ngơ ngẫn nhìn nhau, phải hai người họ gần như giống nhau thế nhưng nhìn kỹ cũng có thể phân biệt họ có sự khác nhau, Ân Thư Tuyết khuôn mẶt nhỏ nhắn hơn, dáng ngượ thon nhỏ thấp hơn Phùng Tuyết. Mà điều quan trọng là mùi hương cùng cách ăn mặc của hai người hoàn toàn khác nhau, Âm Thư Tuyết thanh thuần dịu dàng, Phùng Tuyết nhiệt tình nóng bỏng.
" Nói đi, trước mặt cô ấy anh nên nói thật chứ Nhâm thiếu!" Âu Ngự Diễm lạnh lùng lên tiếng. Anh nói xem xem anh ta trả lời như thế nào với Ân Thư Tuyết.
" Tuyết Nhi, anh bảo tài xế đưa em về trước được không?" Nhâm Mục Thiệu nắm chẶt tay dưới hầm bàn nhẹ giọng quay sang nói với Âm Thư Tuyết.
" Tại sao phải để cô ấy về, trước sau gì cô ấy cũng sẽ biết!" Âu Ngự Diễm không cho Ân Thư Tuyết cơ hội lên tiếng nói liền chặn lời trước. Âm Thư Tuyết cô dsang nghĩ ý lời nói cô aau trong lời Âu Ngự Diễm là Phùng Tuyết sao? Nhưng Nhâm Mục Thiệu lại nói cô về trước, đây là chuyện gì vậy?
"Cô và Âu Ngự Diễm rót cuộc có quan hệ gì?" Nhâm Mục Thiệu lạnh lùnh liếc nhìn Phùng Tuyết hỏi.
" Em... em và anh ấy là..." Phùng Tuyết có chút sợ hãi lại đau lòng khi Nhâm Mục Thiệu lạnh lùng với cô lại dịu dàng ân cần với cô gái kia, cô dù gì cũng là vợ cũ anh kia mà.
" Nhâm thiếu! Tôi đang muốn nghe anh giải thích vì sao anh lại ôm người phụ nữ của tôi?" Âu Ngự Di bàn tay dưới gầm bàn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Âm Thư Tuyết đang để trên đùi cô, Ân Thư Tuyết trong lòng không khỏi tu h rẫy, anh có cần nói ra như vậy trước mặt người con gái anh yêu không? Ân Thư Tuyết âm thầm quan sát biểu cảm của Phùng Tuyết cùng Nhâm Mục Thiệu, cô biết cô cùng Nhâm Mục Thiệu vốn không có khả năng.
" Anh nói gì!" Nhâm Mục Thiệg không khỏi kinh ngạc đứng bật khỏi ghế ngồi, không thể tin nhìn Ân Thư Tuyết cùng Âu Ngự Diễm. Mà hành động của anh liền khiến trái tim Phùng Tuyết không ngừng chảy máu. Cô biết trong lòng anh luôn có một bóng hình của cô gái khác, trong ví tiềm cùng bàn làm việc hay hình nềm điện thoại đều là một người, cô biết đó là cô gái trong lòng anh Âm Thư Tuyết, cho nên cô đã âm thầm điều tra về cô ấy, nhưng cô đây là lần đầu tiêm gặp cô gái gần giống mình lại là người con gái trong lòng chồng cô. Nhâm Mục Thiệu và Phùng Tuyết vốn là hai nhà định hôm ước từ nhỏ, nhưng đến hơn hai năm trước hai người họ mới chính thức gặp mặt trong hôn lễ. Vì ông nội Nhâm Mục Thiệu phát bệnh vì anh không chịu đồng ý hôn sự mà phải nhập viện, anh bấm bụng mà chấp nhận. Nhưng anh không nghĩ Phùng Tuyết cùng Ân Thư Tuyết có dáng dấp giống nhau như vậy! Lại nói ông nội hâm doạ đến vị trí của anh trong phùng thị lại còn biết chuyện anh đang tìm Ân Thư Tuyết, đem cô ra gây áp lực cho anh, anh vì bảo vệ cô nên đành chấp nhận. Cuộc hôn nhân kéo dài 2 năm không tình yêu anh cũng chưa bao giờ đụng vào Phùng Tuyết. Đến khi người chấm dứt cuộc hôn nhân này là anh vì anh đã hoàn toàn nắm giữ được quyền lực trong tay. Mà ông nội anh cũng đã qua đời nên anh không cần sợ anh dùng cô gây áp lực cho anh. Chính bì vậy hiện tại ạn và Phùng Tuyết chẳng còn liên quan gì với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phiphi