Quyển 1 (30): Hai người thấy - Chương 30: Đẹp trai chủ yếu là nhìn khí chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Trầm Giao tạm thời không muốn kéo Lăng Liệp vào vụ án này nhưng người đã tự động tới, anh cũng vừa hay muốn hỏi vài việc: "Qua đây nói chuyện."

Lăng Liệp đang định đi đôi bọc giày mang theo vào thì đã bị Quý Trầm Giao kéo đến góc cầu thang.

"Chậm thôi, chậm thôi, tôi sắp ngã rồi!" Lăng Liệp vội vàng hét lên "Tại sao cảnh sát lại..."

"Bắt nạt người dân." Quý Trầm Giao giúp cậu nói nốt.

Lăng Liệp đứng thẳng người, không hề chịu thua: "Nói thay lời của người dân, không cho người dân được lên tiếng."

Ở hai đầu hành lang của tòa nhà đều có cửa sổ hình tổ ong, ánh nắng chiều chiếu vào vàng rực khiến toàn thân Lăng Liệp như phát sáng.

Quý Trầm Giao không cho Lăng Liệp tiếp tục diễn trò: "Cậu đến đây làm gì?"

Lăng Liệp: "Anh muốn nói chuyện gì với tôi?" vừa nói cậu vừa phủi phủi đôi bọc giày, tiếc nuối nhét chúng vào túi áo.

Quý Trầm Giao chế giễu: "Cậu chuẩn bị đầy đủ phết nhỉ?"

"Tất nhiên. Tôi đoán các anh sẽ không cho tôi bọc giày. Tôi đúng là thông minh mà."

Quý Trầm Giao lại nhớ đến giả thiết hoang đường đó - Lăng Liệp thực sự là người bên trên phái xuống sao?

"Bớt nói nhảm đi." Quý Trầm Giao đưa cậu chuyện về đúng quỹ đạo: "Đến đây làm gì?"

"Đội trống lưng của tôi đã nổ tung rồi." Lăng Liệp huơ huơ chiếc điện thoại: "Hôm nay các chị ấy đều nói về chuyện "nữ hoàng mũ đẹp" chết rồi, tôi đến xem một chút."

"Tại sao người trong đội trống lưng các cậu lại quan tâm chị ta như vậy?"

"Dù sao cũng là đối tượng bắt chước, hơn nữa còn là đối thủ cạnh tranh." Ánh mắt của Lăng Liệp vẫn hướng về căn hộ 3-2 "Thật sự không thể cho tôi vào sao?"

Quý Trầm Giao bắt được trọng điểm: "Đối thủ cạnh tranh gì?"

"À, hồi trước các cửa hàng khai trương đều gọi đội trống lưng đến khuấy động không khí, trong số đội trống lưng ở Hạ Dung, đội trống lưng Xuân Liễu bọn tôi là nổi tiếng nhất." Lăng Liệp tỏ vẻ đắc chí "Nhưng từ sau khi "nữ hoàng mũ đẹp" nổi tiếng trên mạng, mối làm ăn của chúng tôi dần dần bị đội người mẫu Hồng Vân cướp mất. Các chị đều than vãn về chuyện này!"

Quý Trầm Giao nghĩ một chút: "Cậu đã từng nói chuyện với "nữ hoàng mũ đẹp" chưa?"

Lăng Liệp: "Tôi từng gặp qua, thật ra anh cũng gặp chị ta rồi."

"Hả?"

"Hôm anh đến công viên Miếu Sơn bắt tôi ấy, đội người mẫu Hồng Vân cũng ở đó, tôi cũng lần đầu nhìn thấy "nữ hoàng mũ đẹp" từ xa."

Quý Trầm Giao nghĩ lại, lúc đó sự chú ý của anh đều đặt trên người Lăng Liệp, căn bản không nhìn thấy người khác.

Lăng Liệp lại nói: "Tôi chưa từng nói chuyện với chị ta, nhưng hôm đó trong đội người mẫu của bọn họ cũng có một người giống tôi."

Quý Trầm Giao: "Có ý gì?"

"Chẳng có ý gì cả, chỉ là trí nhớ tôi tốt, nhìn một lần là sẽ không quên." Lăng Liệp khua môi múa mép "Trong số những người phụ nữ trung niên có một anh chàng đẹp trai như tôi chẳng phải rất nổi bật sao? Hôm đó trong bọn họ có một anh chàng đẹp trai, tôi không nhìn rõ mặt nhưng chắc chắn không đẹp trai bằng tôi."

Quý Trầm Giao: "...Không nhìn rõ mặt mà cậu biết người ta đẹp trai?"

"Đẹp trai chủ yếu là nhìn khí chất." Lăng Liệp vỗ vai Quý Trầm Giao.

Quý Trầm Giao: "?"

Lăng Liệp cười cười: "Chuyện này mà cũng không hiểu? Ý của tôi là, giống như chúng ta, không nhìn rõ mặt cũng biết là đẹp trai."

Quý Trầm Giao đẩy Lăng Liệp ra: "Được rồi, cậu có thể đi."

Lăng Liệp ngạc nhiên: "Tôi nịnh nọt chưa đủ sao? Đã khen anh đẹp trai rồi mà còn không cho tôi vào nhìn một cái?"

Quý Trầm Giao thực sự không có ý định để Lăng Liệp vào trong, dứt khoát đuổi người đi, nhưng trong đầu đã nhớ rõ giữa đội trống lưng và đội người mẫu có ân oán, định đến khi họp sẽ thảo luận về vấn đề này.

"Làm tôi sợ chết khiếp! Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kinh khủng như vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vương Ngọc Thuần lại chết? Cổ của cô ấy, cổ của cô ấy..."

Trong phòng không có bệnh nhân khác, Quý Trầm Giao hỏi: "Chị và nạn nhân có quan hệ thế nào?"

Châu Khánh Hà sững người. Cậu cảnh sát trẻ trước mặt rất anh tuấn, chính là kiểu người cô muốn giới thiệu cho con gái nhưng khí chất áp bức do quanh năm đối mặt với tội phạm của Quý Trầm Giao khiến cô sợ hãi, cô cũng không dám tiếp tục than vãn nữa.

"Chúng tôi đều là thành viên của đội người mẫu Hồng Vân, tôi và Ngọc Thuần trước kia cùng làm trong một nhà máy, chính, chính là nhà máy sản xuất linh phụ kiện, quen nhau cũng hơn 30 năm rồi."

Châu Khánh Hà nói Lưu Ngọc Thuần luôn làm việc ở nhà máy mãi đến 50 tuổi mới nghỉ hưu, còn cô chưa đến 40 tuổi đã ly hôn rồi tái hôn, không lâu sau đó cũng không đi làm nữa. Chồng cô là dân kinh doanh, cũng khá giả nên cô không cần đi làm, từ đó bắt đầu yêu thích trang điểm làm đẹp.

Dù trước kia cũng không qua lại nhiều với Lưu Ngọc Thuần nhưng giữa bọn họ vẫn có tình chị em đồng nghiệp. Lúc nghỉ hưu Lưu Ngọc Thuần đã bị gánh nặng công việc và gia đình biến thành một người phụ nữ quê mùa và xấu xí. Cô đã kéo Lưu Ngọc Thuần tham gia vào nhóm chị em của mình, họ thường xuyên ăn mặc đẹp và đi khắp nơi chụp ảnh.

Ban đầu Lưu Ngọc Thuần khá e dè, không sẵn sàng tiếp thu những cái mới nhưng sau khi Muyin thịnh hành, Châu Khánh Hà và chị em đều bắt đầu tham gia Muyin, còn lôi kéo Lưu Ngọc Thuần học làm video. Trên mạng Lưu Ngọc Thuần được nhiều người khen ngợi, tính cách dần thay đổi, bắt đầu lập tài khoản Muyin.

"Muyin giống như thuốc phiện vậy, sau khi Ngọc Thuần lập tài khoản đã hoàn toàn chìm đắm trong đó. Mỗi lần chụp ảnh cô ấy luôn là người tích cực nhất, còn mua rất nhiều quần áo trên Muyin. Cô ấy thích nhất là mua mũ, cô ấy có rất nhiều mũ. Dần dần cô ấy trở nên nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng hơn tôi!"

Quý Trầm Giao nghe ra được sự đố kỵ trong giọng nói của Châu Khánh Hà, hỏi: "Đội người mẫu Hồng Vân của các chị hoạt động thế nào? Nhận việc kiểu gì?"

Châu Khánh Hà: "Có một số blogger trên mạng thích chụp ảnh bọn tôi, một số công viên cũng thích mời bọn tôi đến tham gia hoạt động, ngoài ra còn có một số kênh chính thống và một số trang web nữa. Thật ra bọn tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chủ yếu là làm cho vui thôi."

Những từ như "blogger", "trang web" mà Châu Khánh Hà cũng biết, có thể thấy những người phụ nữ trung niên này rất biết bắt kịp xu hướng. Bình thường Quý Trầm Giao không quan tâm đến văn hóa trên mạng này, phải mất một lúc anh mới hiểu được.

Những người phụ nữ trung niên hiện đại bây giờ đều thích đi khắp nơi check-in, từ đường hoa đào mùa xuân, thảo nguyên mùa hạ, rừng bạch quả mùa thu đến khu trượt tuyết mùa đông, khắp nơi đều có bóng dáng của họ. Mặc dù trên mạng cũng có nhiều kẻ chế giễu nhưng họ không hề để tâm.

Đám blogger dùng lấy họ ra làm trò cười và chụp ảnh chế giễu họ còn ban quản lý công viên thành phố thì lợi dụng hình ảnh để quảng bá cho công viên.

"Lúc các chị chụp ảnh hoặc làm người mẫu có xảy ra mâu thuẫn gì không?"

"Không có." Châu Khánh Hà do dự trả lời.

Quý Trầm Giao: "Thật sự không có?"

Châu Khánh Hà: "Haizz, một nhóm đông người đương nhiên cũng sẽ có lúc bất đồng ý kiến, tôi với Châu Khánh Hà cũng từng cãi cọ. Cậu hỏi đột ngột như vậy sao tôi nhớ được."

Quý Trầm Giao tạm thời bỏ qua chuyện này: "Chị vừa nói Lưu Ngọc Thuần có gánh nặng gia đình, chuyện là thế nào? Lưu Ngọc Thuần không sống cùng với chồng và con gái, chị ta có nói với chị chuyện này không?"

"Chuyện này thì cậu hỏi đúng người rồi." Châu Khánh Hà đột nhiên trở nên hào hứng, thậm chí còn tỏ ra tức giận: "Vương Tiểu Văn là đứa con gái bất hiếu, Ngọc Văn cực khổ nuôi nó khôn lớn, làm việc cực khổ ở nhà máy cũng là để có tiền cho nó ăn học, còn nó đủ lông đủ cánh rồi thì chỉ vứt lại một câu "Ở với mẹ sớm muộn gì con cũng bị trầm cảm" rồi dọn ra ngoài ở!"

Trong câu chuyện mà Châu Khánh Hà kể, con gái Lưu Ngọc Thuần - Vương Tiểu Văn không chỉ bất hiếu mà còn vô ơn, nhẫn tâm. Căn nhà mà nhà máy cấp cho tương đối rộng, đủ cho 3 người một nhà ở. Nhưng 5 năm trước, mẹ chồng Lưu Ngọc Thuần không chịu được cú shock do chồng qua đời nên đã trở nên điên điên khùng khùng, cần người ở bên cạnh chăm sóc.

Chồng Lưu Ngọc Thuần là Vương Hồi Cường phải chuyển về huyện để chăm sóc mẹ, từ huyện lên thành phố mất 2 tiếng, Vương Hồi Cường nửa tháng quay về 1 lần, mấy năm qua quan hệ vợ chồng đã dần lạnh nhạt.

Vương Ngọc Văn luôn trách Lưu Ngọc Thuần không chia sẻ trách nhiệm chăm sóc ông bà với bố, tình cảm giữa hai mẹ con ngày càng tệ. Năm ngoái, Vương Tiểu Văn phớt lờ lời cầu xin của Lưu Ngọc Thuần, nhất quyết dọn ra ngoài ở, thậm chí còn thuê một căn nhà ở quận Nam Thành, còn xa hơn huyện mà bà cô đang ở.

"Nó luôn phàn nàn rằng Ngọc Thuần làm phiền nó, thậm chí mẹ nó đi lại, hít thở cũng khiến nó chán ghét. Cậu nói xem trên đời này sao lại có đứa con gái như vậy?" Châu Khánh Hà tỏ vẻ tức giận "Ngọc Thuần có tội tình gì? Nếu Vương Tiểu Văn sống cùng cô ấy... Haizz, dù sao hai người sống chung vẫn tốt hơn sống một mình."

Quý Trầm Giao nói: "Tại sao hôm nay các chị lại kéo nhau đến nhà Lưu Ngọc Thuần?"

Châu Khánh Hà nói chuyện muốn đến công viên Miếu Sơn chụp ảnh cho Quý Trầm Giao: "Từ hôm qua tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ rồi, buổi tối tôi..."

Nói đến đây, cô đột nhiên im lặng và nhìn sang chỗ khác.

Quý Trầm Giao hỏi: "Tối hôm qua làm sao?"

"Không, không có gì. Tôi nhắn tin cho cô ấy, nhắc cô ấy phải trang điểm thật đẹp nhưng cô ấy không trả lời, bình thường cô ấy đều trả lời." Châu Khánh Hà rõ ràng không được tự nhiên, tay phải luôn đưa lên xoa cổ.

"Chị Châu, tôi muốn nhắc nhở chị, Lưu Ngọc Thuần bị người khác sát hại, chị là người đầu tiên phát hiện và báo cảnh sát, vì thế lời khai của chị rất quan trọng với chúng tôi." Quý Trầm Giao nói: "Chị không được che giấu bất cứ điều gì, chị cần phải chịu trách nhiệm với những điều mình nói ra. Chị nói nạn nhân bình thường luôn trả lời tin nhắn của chị nhưng tối hôm qua chị ta không trả lời, với mối quan hệ của hai người, tại sao chị không gọi điện cho chị ta?"

Châu Khánh Hà bị dọa sợ, lập tức nói: "Tôi chỉ bảo cô ấy mang theo nhiều mũ mà thôi!"

"Mũ?"

"Cô ấy là "nữ hoàng mũ đẹp", mọi người đều ngưỡng mộ cô ấy, mặc dù tôi có nhiều tiền hơn cô ấy nhưng cũng không thể mua nhiều mũ như thế được, gia đình tôi mà biết được sẽ phàn nàn." Châu Khánh Hà lo lắng biện minh cho mình "Tôi thừa nhận là tôi muốn dụ cô ấy cho chúng tôi mượn mũ nhưng cô ấy không đồng ý nên cô ấy mới không trả lời tin nhắn đó, tôi cũng không hỏi nữa, gọi điện thoại sẽ càng ngại hơn."

Quý Trầm Giao đã mơ hồ đoán được nguyên nhân bọn họ kéo đến nhà Lưu Ngọc Thuần, anh hỏi: "Lưu Ngọc Thuần không đến công viên Miếu Sơn các chị vẫn có thể chụp ảnh mà. Cho dù muốn tìm chị ta thì một mình chị đi cũng được, các chị kéo nhau đến nhà chị ta là vì muốn mượn mũ?"

Châu Khánh Hà buộc phải thừa nhận: "Phải. Bọn họ nghe nói nhà Lưu Ngọc Thuần có phòng thử đồ riêng đều vô cùng ngưỡng mộ. Đến công viên Miếu Sơn lúc nào mà chẳng được nhưng đến nhà cô ấy thì chỉ có cơ hội này thôi."

Quý Trầm Giao tiếp tục nói: "Các chị vào nhà bằng cách nào?"

Châu Khánh Hà nói: "Lúc chúng tôi gõ cửa nhìn thấy chìa khóa ở khe cửa sắt."

Lúc này Lương Vấn Huyền gọi tới, chồng và con gái của Lưu Ngọc Thuần đã đến sở cảnh sát. Đã biết được đại khái chuyện gia đình của Lưu Ngọc Thuần từ chỗ Châu Khánh Hà, Quý Trầm Giao bàn giao lại việc thẩm vấn ở bệnh viện cho đồng nghiệp ở phân cục, sau đó lái xe về sở.

Trước mắt anh đã có một số suy đoán.

Mũ là biểu tượng cho sự nổi tiếng của Lưu Ngọc Thuần, hung thủ đã đâm vào cổ chị ta 6 nhát để trút giận, sau khi nạn nhân chết còn thay bộ quần áo mà nạn nhân thích nhất, dùng những chiếc mũ để trang trí, khiến hiện trường giống như một nghi lễ.

Điều này cho thấy hung thủ có thể là người trong giới những người phụ nữ trung niên thích làm video, có thù hận với nạn nhân nhưng lòng thù hận này có xuất phát từ sự đố kỵ hay không thì còn cần phải điều tra thêm.

Ổ khóa ở căn nhà 3-2 không có dấu hiệu cạy phá, hung thủ đã giết nạn nhân trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến rạng sáng, một ngày rưỡi sau nhóm người Châu Khánh Hà đến và phát hiện chìa khóa ở khe cửa sắt. Những người lớn tuổi thường có thói quen giấu chìa khóa ở ngoài cửa nhưng không thể có chuyện đặt ở chỗ dễ thấy như khe cửa sắt được. Chìa khóa chắc chắn không phải do Lưu Ngọc Thuần để.

Trong quá trình điều tra hiện trường Quý Trầm Giao đã quan sát cửa sắt rất kỹ. Cánh cửa này chỉ là một vật trang trí, nếu để chìa khóa bên trong người đi ngang qua có thể không để ý nhưng nếu lại gần gõ cửa thì chắc chắn sẽ thấy.

Chìa khóa để ở đó, là do hung thủ muốn có người phát hiện ra nạn nhân.

Mục đích là gì? Phá hủy hiện trường?

Mười mấy đôi giày mang theo bụi đất ở công viên Miếu Sơn xông vào hiện trường, mục đích này coi như đã hoàn thành xuất sắc.

Dường như hung thủ biết rất rõ rằng hôm nay sẽ có một nhóm người đến tìm Lưu Ngọc Thuần. Liệu hung thủ có ẩn nấp trong nhóm người này không?

Trong phòng thẩm vấn của Đội Trọng án, Vương Tiểu Văn đờ đẫn như thể vẫn chưa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng mẹ mình đã bị sát hại. Cô ngẩng đầu nhìn vị cảnh sát lạ mặt đối diện, kích động nói: "Có phải những người phụ nữ đó đã giết mẹ tôi không? Nhất định là vậy! Nhất định là vậy! Bọn họ đố kỵ với mẹ tôi, tôi đã nói rồi nhưng mẹ tôi không tin!"

Quý Trầm Giao cau mày: "Những người phụ nữ đó?"

Tác giả có điều muốn nói:

Lăng Liệp: Hôm nay có nịnh nọt cũng vô dụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro