Chương 18 - Kế sách truy thê 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Doãn Khởi thức dậy, đã thấy Lâm Cận Ngôn đeo tạp dề dài quết đất trong phòng bếp.

Doãn Khởi không khỏi mở to mắt, cậu khi trước chỉ biết Lâm Cận Ngôn là người cực kỳ ngạo kiều, giờ lại đang mặc tạp dề lui cui trong bếp. Cậu vội vàng tìm chổi muốn giúp đỡ, lại bị Lâm Cận Ngôn trừng một cái: “Cháu đứng làm ra vẻ là được, không thể để đứa trẻ khổ theo cháu.”

Doãn Khởi ngoan ngoãn đứng phía sau ông làm dáng, chủ yếu là kéo lê cây lau nhà trên mặt đất: “Lâm đại thúc với Tiếu Tiếu đâu ạ?”

Ngày hôm qua cuối cùng Lâm Tiếu cũng bị ba hắn mạnh mẽ tách ra, Doãn Khởi ngủ ở phòng khách, Lâm Cận Ngôn ngủ ở phòng anh của ông, mà căn nhà này chỉ có ba gian phòng, thật sự là có chút không đủ.

Lâm Cận Ngôn tiếp tục cầm giẻ lau bàn: “Bọn họ ra ngoài từ sớm rồi, một người đi làm, một đứa đi nhà trẻ… Bên kia có cháo với bánh bao, đi ăn đi.”

” Dạ.” Doãn Khởi vui vẻ ngồi xuống ăn bánh bao.

Trong phòng khách có một cái tủ năm tầng, chủ yếu để các loại đồ linh tinh, Lâm Cận Ngôn dọn dẹp từng tầng, đến tầng thứ tư ông lại với không tới. Doãn Khởi vội vàng nói: “Lâm thúc, có cần lấy ghế không ạ?”

“Không cần ghế? Anh ta về nhà sẽ tự lau.” Mặt Lâm Cận Ngôn không chút thay đổi nói.

Doãn Khởi bị cho ăn một đống ‘huynh đệ lương’ không kịp phòng bị*, nội tâm khóc ròng ròng, má ơi, Lâm thúc thúc quét dọn vệ sinh còn phải phân công với anh ông ấy, nếu Trịnh chủ và cậu cũng như vậy…

(*‘huynh đệ lương’: thực ra thì các bạn nếu hay đọc thể loại ngọt sủng này nọ thì có thể sẽ hiểu, từ này tương tự như ‘cẩu lương’, ‘ngược cẩu’ ấy ạ, nghĩa của nó là thấy hai người có những cử chỉ hạnh phúc yêu thương này nọ mà mình không được như thế thì sẽ cảm thấy chút ghen tị. P/s: ghen tị này mang nghĩa tích cực cơ, không phải theo nghĩa tiêu cực nhé ><)

Xem vậy thôi chứ không cần so sánh, không so sánh sẽ không bị tổn thương mà ~~~~(>_<)~~~~

Lâm Cận Ngôn nhìn biểu tình của cậu, lãnh ngạo liếc cậu một cái: “Lại nhớ tên Trịnh Hạo Thạc đó?”

Doãn Khởi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng: “Đặc biệt nhớ.”

Trong lòng nghĩ, ngay cả thân thể cũng muốn.

Lâm Cận Ngôn không thèm để ý tới cậu.

Dọn dẹp xong, ông cởi tạp dề ra, đi đến tùy ý ngồi xuống trước mặt Doãn Khởi , giống như lơ đãng nói: “Nhà của anh ta không thích hợp lắm, chúng ta ra ngoài tìm nơi khác.”

Doãn Khởi cũng tính như vậy, cũng không thể để Lâm Cận Chí là chủ lại phải ngủ trong phòng của con trai? Thật ra thì cậu muốn một mình dọn ra ngoài, nhưng bây giờ đang mang thai, một mình dọn ra ngoài ban đêm không an toàn, chỉ có thể ủy khuất Lâm đại ca mà mượn em trai hắn.

Chờ cậu sinh bảo bảo, sẽ để Lâm Cận Ngôn tự lựa chọn ở đâu.

Cậu đã nghĩ xong, mua phòng trước, chờ đứa trẻ sinh ra thì có thể dựng quán nơi mặt tiền, sau đó một bên buôn bán, một bên cho vay, như vậy trên tay luôn có tiền, có thể tạm ổn cuộc sống.

Nghĩ tới đây, Doãn Khởi mong đợi hỏi Lâm Cận Ngôn: “Gần đây có phòng trọ hay chung cư không? Dù sao cũng ở chỗ này, chúng ta mua một nhà, cũng ổn hơn một ít.”

Lâm Cận Ngôn gật đầu: “Cũng được, để anh ta hỏi thăm một chút, giá phòng nơi này chắc khoảng ba bốn ngàn, hẳn không có vấn đề.”

Thấy Lâm Cận Ngôn đồng ý, Doãn Khởi cong mắt cười.

Ăn điểm tâm xong, hai người bọn họ lại cùng nhau đi dạo siêu thị mua đồ tết, trừ mua một đống đồ ăn với đồ dùng, Doãn Khởi đưa cho Lâm Cận Ngôn mua thêm một cái mô hình máy bay, một chiếc xe đồ chơi, còn có mô hình Transformers, máy xúc đất, ba con gà con, cuối cùng nhìn trúng một bộ quần áo cho bảo bảo của mình.

Lâm Cận Ngôn đưa ra ý kiến tham khảo, hai người bọn họ cơ bản không hề biết đứa trẻ một tháng nên mặc cái gì, đứa trẻ hai tháng thì lớn bao nhiêu, nghiên cứu nửa ngày, Doãn Khởi cảm thấy bộ quần áo này chắc chắn dành cho đứa trẻ ba tháng mặc, nhân viên trong tiệm liếc cậu một cái nói: “Nhìn kích thước này, là cho đứa trẻ một tuổi mặc, hai người đàn ông các ngươi chẳng biết gì cả!”

Doãn Khởi xấu hổ, ngay cả Lâm Cận Ngôn cũng囧, thầm nghĩ việc này phải về hỏi thêm Lâm Cận Chí.

Buổi chiều bốn giờ, nhà trẻ tan học. Bởi vì Lâm Cận Ngôn đã trở về, hôm nay Lâm Tiếu một hai sống chết đòi cậu đi đón, tiểu tử đặc biệt hưng phấn, lại nhìn thấy Doãn Khởi mua đồ chơi cho nó, càng thêm yêu thích cậu, bắt phải cho hôn cậu.

Doãn Khởi dùng một hộp chocolate cự tuyệt nó.

Đi đón đứa trẻ về, Lâm Cận Ngôn tự mình làm cơm tối, nơi mặn nơi nhạt, bộ dạng tàn khuyết không đầy đủ, nhưng lại đầy đủ các món, Lâm Cận Chí trở về, thấy vừa có con trai vừa có em trai, lại còn có cơm nóng, ánh mắt lệ nóng doanh tròng.

Ăn xong cơm tối, Lâm Cận Ngôn nói chuyện muốn dọn ra ngoài, Doãn Khởi ở một bên âm thầm chờ đợi.

Thế nhưng “rầm” một tiếng, Lâm Cận Chí trực tiếp buông chén đũa xuống, nhìn Lâm Cận Ngôn nói : “Anh không đồng ý!”

Doãn Khởi có chút bất ngờ khi Lâm Cận Chí phản ứng lớn như vậy, ngơ ngác nhìn hai anh em họ.

Lâm Cận Ngôn nói nhanh: “Lâm Tiếu cần một hoàn cảnh sống bình thường…”

“Cái gì mà hoàn cảnh bình thường? Có thêm người thân thì không bình thường chỗ nào? Em ở nhà anh là chuyện rất bình thường!” Lâm Cận Chí tức giận đến đỏ mặt, tình hình này liền biết sẽ không dễ dàng cho ông đi, hắn trừng mắt nhìn con trai mình: “Lâm Tiếu con nói xem, con có đồng ý cho anh và chú ở trong nhà không?”

Lâm Tiếu rất thông minh, lộ ra cái đầu nhỏ nói: “Đồng ý mà, con còn muốn ngủ cùng anh cơ!”

Doãn Khởi : _(:3∠)_

Lâm Cận Chí cười khen ngợi nhi tử một cái, đè xuống tức giận nhìn về phía Lâm Cận Ngôn: “Em đừng lúc nào cũng muốn dọn ra ngoài, chuyện này quyết định như vậy, hai người ở nơi này không có vấn đề gì.”

Khuôn mặt Lâm Cận Ngôn lạnh đi: “Không được, dù sao đây cũng là nhà của anh.”

“Nhà của anh?” Lâm Cận Chí cao giọng, kiên nhẫn nói: “Không phải tháng nào em cũng gửi tiền về sao? Căn nhà này là tiền của cả anh và em!”

Lâm Cận Ngôn nhìn hắn tức giận, trong mắt cũng có chút cảm động: ” Anh, em gửi tiền về là phải đạo, ban đầu…”

“A!” Sợ bọn họ ồn ào đến cãi nhau, Doãn Khởi đột nhiên kêu một tiếng, đáng thương che bụng: “Mọi người đừng ồn ào, ồn ào đến bảo bảo, thật là đau.”

Trong nháy mắt Lâm Cận Ngôn khẩn trương, đứng dậy muốn xem Doãn Khởi thế nào, Lâm Cận Chí ngược lại rất sáng suốt, thưởng cho Doãn Khởi ánh mắt khen ngợi.

Doãn Khởi thu được ánh mắt của Lâm đại thúc,cậu đã chắc chắn, khẳng định đại thúc sẽ không cho Lâm Cận Ngôn dọn đi, chỉ có thể chờ sau khi cậu sinh được hài tử thì dọn đi, cậu cũng không thể phá hư gia đình người ta êm ấm.

Chờ một hồi khi bảo bảo ngoan ngoãn rồi, Doãn Khởi mới đặc biệt đáng thương nói: “Việc tìm nhà dù sao cũng không thể nhanh chóng được, hai người đừng ồn ào chuyện này, Lâm thúc thúc, trước hết chúng ta hãy cứ ở nơi này được không?”

Nói xong, cậu cẩn thận nhìn Lâm Cận Ngôn.

Lâm Cận Ngôn không lên tiếng, ngược lại là Lâm Cận Chí liên thanh đáp ứng, bận bịu gắp thêm thức ăn cho Doãn Khởi , hỏi han nhiệt tình dị thường, thế nhưng Doãn Khởi rất rõ ràng, người ta thật ra muốn lấy lòng Lâm Cận Ngôn.

Doãn Khởi đã biết tính tình kiêu ngạo này của Lâm Cận Ngôn từ đâu mà ra, nhìn Lâm đại thúc đúng là nuông chiều quá mức.

Cũng không biết hai người này lúc trước sống thế nào.

Cơm nước xong, trò chuyện một hồi, Doãn Khởi không muốn cố tình phá hư không khí nhà người ta đoàn tụ, mượn cớ buồn ngủ không vui trở về phòng.

Mặc dù Lâm đại thúc rất tốt với cậu, nhưng nơi này lại không phải là nhà cậu, Doãn Khởi có loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, kế hoạch dọn ra ngoài đã hủy, cảm thấy căn phòng trống rỗng, có chút tịch mịch.

Doãn Khởi cô đơn nằm lên giường, đưa tay lấy điện thoại ra.

Số điện thoại này cùng với số mới của Lâm Cận Ngôn đều là dùng thẻ căn cước kia của cậu để làm, cực kỳ an toàn.

Doãn Khởi vẫn nhịn không được mà tìm kiếm chút tin tức của Trịnh chủ, thế nhưng weibo của Trịnh chủ lại không hề đổi mới một tháng nay, lần cuối cùng anh đăng vẫn là cái tin lần trước cậu xem được.

Doãn Khởi thấy kỳ quái, lên baidu tìm kiếm một chút, nhưng cũng không hề thấy tin tức gì của Kim ty thử kia ở giới giải trí, hắn giống như biến mất, vô tung vô ảnh.

Bị vùi dập rồi?

Doãn Khởi nghĩ, kim ty thử này sẽ không phải giống cậu trước kia bị cầm tù chứ? Trước kia, cậu được Trịnh chủ bỏ hợp đồng làm người mẫu, cưỡng chế cậu không được làm gì, mỗi ngày đều rửa sạch sẽ chờ người về điều giáo.

Nghĩ tới đây, Doãn Khởi có chút khó chịu, lại có điểm thèm khát, nhưng Trịnh chủ vẫn luôn như vậy, Doãn Khởi mới không thèm như vậy, cậu rầu rĩ thả điện thoại xuống, đáy lòng chua chua.

Thật là nhớ Trịnh chủ a!

Vốn là cho là sẽ quên được Trịnh chủ, nhưng trái tim và thân thể vẫn luôn nhớ Trịnh chủ, nhất là nhìn đại thúc đối xử với Lâm Cận Ngôn, cậu lại càng hâm mộ.

Nếu cậu là Lâm Cận Ngôn, sớm đã dính lên người hắn, cho hắn thuận mao.

(*thuận mao: sờ lông ấy mà)

Doãn Khởi nửa khép nửa mở con ngươi, dựa theo qui luật trước kia, cứ mỗi nửa tháng Trịnh chủ nhất định sẽ thô bạo với cậu, mà bây giờ cũng đã gần một tháng, hoa nhỏ của Doãn Khởi trống rỗng, rất muốn ăn, muốn nóng bỏng mở ra hai cánh hoa chờ Trịnh chủ đến, Doãn Khởi nhớ lại lực đạo của Trịnh chủ, cả người muốn nhũn ra, rất thoải mái.

Trịnh tiên sinh…

Doãn Khởi ngứa tay sờ xuống phía dưới, nhưng bảo bảo lại không cho cậu làm thế, chỉ có thể tức giận nhắm lại ngủ.

Đêm đã khuya.

Rạng sáng khoảng năm giờ, thành phố A vẫn còn đèn đuốc sáng choang.

Hạo Thạc mệt mỏi ngồi trên chủ vị trong phòng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, vì không thể kích thích thần kinh anh, phòng làm việc mở đèn rất tối, chỉ có mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bóng dáng anh.

Triệu Tân Đức đứng trước bàn làm việc, thanh âm khàn khàn báo cáo: “Chúng ta điều tra Lâm Cận Ngôn, khi hai mươi tuổi hắn chuyển hộ khẩu từ dưới quê vào trường học, đăng kí hộ khẩu chỉ có mình hắn, hồ sơ trước kia có hơi khó tìm kiếm.”

“Chúng ta có đến quê hắn, nhưng phát hiện bọn họ ba mươi năm trước đã rời đi, không biết vì cái gì lại để hộ khẩu của Lâm Cận Ngôn ở riêng ra, hộ khẩu của bọn họ đã thất lạc, chúng ta không tra được tin tức từ thẻ căn cước của người nhà hắn, nhưng vẫn biết cha hắn đã chết, còn có một người anh, hẳn là còn sống.”

“Ba mươi năm trước có hai đứa bé, chỉ là ông lão ấy cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ kêu là Lâm Cận Ngữ, hoặc là Lâm Cận Chí, dù sao cũng là Lâm Cận gì đó.”

Triệu Tân Đức mệt quả thực không thể chịu nổi, điều chỉnh tinh thần một chút.

“Chúng ta căn cứ vào tên, phát hiện cả nước có hơn mấy trăm cái tên thế này… Tiền đề phải là anh hắn không đổi tên, sau đó lại căn cứ vào tuổi tác, đại khái còn có 13 người, cả 13 người đều trải rộng nam bắc, còn có một người hiện đang ở nước ngoài.”

Triệu Tân Đức càng nói càng không biết làm sao, Trung Hoa thực sự quá lớn, mạng thông tin của họ rất lớn, muốn mò tôm cá rất dễ dàng, nhưng là muốn mò một vị mỹ nhân ngư lại quá khó khăn.

(*2 vế sau nghĩa lấy từ trong câu mò kim đáy bể, thay kim bằng tôm cá và mỹ nhân ngư, ý là tôm cá thì không hiếm nhưng mỹ nhân ngư lại rất khó tìm)

Những ngày qua, tài lực không nói, tinh lực của cũng đủ để người khiếp sợ.

Nhất là Hạo Thạc .

Hạo Thạc thân thể luôn luôn tốt, nhưng giờ đây giống như một cái ấm thuốc, bệnh tới như núi đổ, bác sĩ dặn dò nghỉ ngơi cho khỏe, thế nhưng mỗi ngày Hạo Thạc lại luôn canh giữ tuyến đầu.

“Lão thái thái nói hai ngày nữa là hết năm, gọi ngài về ăn tết với bà.” Triệu Tân Đức cẩn thận chuyển lời.

Hạo Thạc như cũ không phản ứng, ngồi ở trong bóng tối giống như một pho tượng bị người tàn phá.

Triệu Tân Đức chưa từng thấy bộ dáng chán chường đáng thương này của Hạo Thạc , không nhịn được tận tình khuyên bảo: “Ngài về nhà trước đi, cũng chỉ hai ngày thôi, ngài khoảng thời gian này cũng quá cực khổ, bỏ ra hai ngày nghỉ ngơi, hai ngày mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì…”

“Tiếp tục tìm, ” Giọng Hạo Thạc ẩn nhẫn: “Ta đã đáp ứng Tiểu Khởi , phải ăn tết cùng em ấy.”

------------------------------🌱--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro