Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đứng từ trên cao, khoảng cách có chút xa nên khó lòng nhìn rõ được. Hoseok nheo nheo mắt, cố nhìn cho kĩ. Mái tóc đen, làn da trắng tái, bộ quần áo ngủ màu huyết dụ...

Chẳng lẽ...

Hoseok vội vàng chạy nhào sang phòng của anh, tung cửa bước vào. Bên trong xộc lên mùi tanh tưởi chưa được dọn dẹp. Đống ra giường nhàu nhĩ ươn ướt hiện lên dưới ánh đèn vừa mở không mang chút hơi ấm nào. Trong toilet cũng trống trơn, nhưng bộ đồ ngủ nằm dưới sàn đã biến mất không chút dấu vết.

Gần như ngay lập tức, cậu mang vội giày rồi phóng nhanh ra ngoài, trên gương mặt ngập tràn tức giận lẫn lo lắng không biết vì sao. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi như muốn phá tung mọi thứ để nhảy ra ngoài khiến Hoseok càng thêm khó chịu. Cậu nhào vào phòng bảo vệ, khiến ông chú đang ngồi xem đá banh giật mình té ngửa ra sau.

"Cậu là... là ai..."- bác bảo vệ lắp bắp khi thấy đôi mắt của cậu đỏ ngầu như mang theo lửa.

"Là Jung Hoseok! Chìa khóa! Đưa chìa khóa cổng tòa nhà đây!" - Hoseok cao giọng, gần như là gào lên với ông ta. Thề có trời, nếu ông ta còn chần chừ thêm giây nào nữa, cậu sẽ bóp chết ông ta mất!

May mà ông chú bảo vệ tội nghiệp đã sớm thức thời, tay run run đưa chìa khóa cho cậu.

Tiếng cửa ầm ầm mở ra khiến Yoongi giật mình, nhưng tay chân của anh đã sớm bị gió lạnh đông cứng hết mất rồi, muốn cử động cũng không được. Thấy Hoseok từ bên trong chạy ra, anh chỉ biết theo bản năng rúc đầu vào đầu gối, hai tay càng ôm chặt lấy mớ len trong lồng ngực. Cậu tức giận dẫm từng bước nặng nề đến trước mặt anh, hằn học rít lên:

"Đồ khốn! Anh ra ngoài này vào giữa đêm làm cái gì hả? Vì cái đống anh làm cho thằng kia sao?"

"Là... là cho em..." - Yoongi mấp máy môi mãi mới nói thành lời, chất giọng khàn đục vì thiếu nước, nhiễm lạnh và kiệt sức.

"Cái gì?" - cậu ngồi xuống vì nghe không rõ.

"Khăn... làm... Hoseok... là anh làm cho Hoseok..." - Yoongi run rẩy nắm chặt lấy chiếc khăn cáu bẩn trong tay, hệt như sợ cậu sẽ giật lấy nó và ném nó đi lần nữa.

"Tại sao..." - Cậu hạ giọng, trong lòng bất giác nhoi nhói khi thấy khuôn mặt tái ngắt của anh, thấy hình ảnh anh yếu đuối nắm lấy chiếc khăn trong tay.

"Hoseok... bị ho... sẽ... sẽ bệnh... khụ..." - Yoongi đã cố gắng nhưng vẫn nói không thành được câu, kết quả lại ho mấy cái nghe như long cả phổi, mắt lờ đờ như lại sắp ngất xỉu đến nơi.

Hoseok vội vã ôm lấy anh chạy nhanh về phòng. Pha ít nước ấm, cậu bế anh đang gần như mê man đến nơi lên, cầm lấy chiếc khăn anh vẫn đang níu chặt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Yoongi vẫn cố sống cố chết ôm lấy nó.

"Tôi sẽ không vứt nó đi. Anh cần đi tắm!"

Phải khó khăn lắm, Hoseok mới đưa được anh vào phòng tắm. Cậu giúp anh tẩy rửa, trong lòng lại xấu hổ vô cùng. Một chút xót thương vụt nhanh qua đầu cậu khi cậu đang giúp anh vệ sinh chỗ kia. Hừ, sau này không thô bạo như thế nữa là được chứ gì? Cậu lắc mạnh đầu để những ý nghĩ kì quái kia văng khỏi tâm trí. Nâng đôi chân anh lên và rửa sạch bụi đất, cậu khe khẽ nhíu đôi mày khi nhìn thấy vết cắt trên chân anh đang bị ngâm nước đến tái nhợt, lại sưng tấy lên. Mau tay tắm xong cho anh và lần nữa bế anh lên đi ra ngoài, cậu để anh xuống giường, mặc quần áo sạch cho anh và băng bó tạm vết thương trên người Yoongi. Xong đâu vào đó, Hoseok ngồi trên giường của Jin, cạnh bên giường anh, suy nghĩ đến thẫn thờ rất lâu. Không bất ngờ lắm, cậu quyết định xem tất cả những gì vừa xảy ra hôm nay đều là vô tình. Cậu khẳng định mình không yêu anh, không xem anh là bạn, là anh lớn. Anh chỉ đơn giản là đồng nghiệp kiêm bạn giường của cậu. Chỉ thế thôi.

~~~~~~~~~~~

Thời gian trôi qua thật nhanh, quảng bá của nhóm đã hoàn thành, nhóm vừa nhận được giải Daesang đầu tiên trong sự nghiệp, và chỉ còn một ngày nữa là đến lễ trao giải MAMA hằng năm rồi.

Bangtan vừa đặt chân vào khách sạn đã vội vã về phòng. Chẳng biết may rủi thế nào mà Yoongi được phân cho ở cùng phòng với Taehyung. Điều đó làm anh khá thoải mái, vì trước mặt hắn, anh chẳng cần che giấu gì cả. Những bí mật của anh, hắn đều biết, tỉ như mối quan hệ sặc mùi tình dục của anh và Hoseok, những đêm dài xấu xa chìm trong sắc dục của hai người, và cả căn bệnh quái ác đang bào mòn dần cuộc sống của anh. Và vì thế nên anh không phải cố nhịn trước mặt hắn. Anh có thể thoải mái nôn, hay ho ra những cánh hoa ấy mà không cần lo ai đó sẽ phát hiện. Cây hoa rõ ràng đang rút dần sinh khí từ anh. Anh giờ luôn mệt mỏi, hay nôn và buồn ngủ, cộng thêm chứng biếng ăn khiến cân nặng của anh ngày càng tuột sâu, tuột đến mức đáng báo động.

"Này, anh nghĩ ngày mai chúng ta sẽ được Daesang chứ? Đây là MAMA đó! Chẳng phải sẽ rất tự hào khi được Daesang ở đây sao?" - Hắn vừa cười vừa nói một cách háo hức, tay nhanh chóng xếp gọn đồ của cả hai vào tủ quần áo.

"Ừm, hi vọng vậy... khụ khụ..."

Yoongi ho dữ dội. Cơn ho kéo dài, lôi theo cả đau đớn cùng cực khiến anh ứa nước mắt. Từng cánh hoa một rơi lả tả xuống giường của khách sạn, có những cánh thấm đẫm máu đỏ của anh. Mấy móng tay anh bấu vào lớp da cổ như muốn xé rách nó. Anh tự giễu mình đã quá ngu ngốc khi chấp nhận sự dày vò từ căn bệnh khốn kiếp này, chịu đựng nỗi đau mà nó gây ra, chỉ vì nếu chữa nó, anh sẽ quên mất người anh yêu nhất. Với kẻ nặng tình như Yoongi, với anh, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Anh thà rằng đem theo tình yêu vô vọng này xuống mồ, còn hơn là vứt bỏ nó để cầu một cuộc sống vô vị.

Taehyung vỗ nhẹ lưng cho anh, đau lòng phủi những cánh hoa xuống đất.

"Yoongi... có đáng không chứ?"

"Đáng, tất cả đều xứng đáng. Là anh phạm tội, anh lỡ yêu người không nên yêu, chút trừng phạt này, rất đáng!"

"Anh..."

"Hứa với anh một điều..." - Yoongi quẹt máu ở khóe môi vào tay áo, rồi áp tay lên ngực trái mình - "Khi anh chết, hãy lấy nó ra, và gửi cho Hoseok. Đó sẽ là món quà cuối cùng của anh dành cho em ấy. Xin em hãy giúp anh hoàn thành ước nguyện cuối cùng này, nhé?"

"Được, em hứa!"

Taehyung cúi gầm mặt, bước ra ngoài. Hắn mệt mỏi tựa lưng vào tường, cắn chặt răng để ngăn tiếng nấc nghẹn trong cuống họng.

"Yoongi... tại sao phải làm vậy? Tại sao chứ?"

~~~~~~~~~~~

Trong phòng chờ diễn, anh mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa. Ngực cứ đau âm ỉ từng cơn khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Len lén xoa ngực trái đang nhói lên từng hồi, anh đưa mắt nhìn Jin đang được Namjoon vuốt lại mái tóc, lại nhìn sang Jimin vừa cười tít mắt vừa xoa đầu cậu nhóc maknae. Đối với anh, những hạnh phúc nho nhỏ đó của họ thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Những niềm vui bình dị ấy, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không may mắn có cái phúc để được hưởng. Cả đời... một từ tưởng dài, nhưng ngắn đến bất ngờ. Cái cả đời của anh... còn được bao nhiêu lâu chứ? Yoongi xoay mặt đối diện với lưng ghế sofa để giấu giấu đi giọt nước mắt đang lăn nhanh xuống má.

"Yoongi này, lát nữa người ta vào quay hậu trường, em phải ngồi cạnh Hoseok đó, biết chưa?"

"Vâng ạ." - Yoongi lí nhí đáp lại lời của anh Sejin, lén thở dài ra ngao ngán.

Từ sau cái đêm ấy, đã thật lâu cả hai không gần gũi nhau nữa. Có lẽ vì cậu giận, hoặc cậu chán đùa giỡn với anh rồi. Yoongi âm thầm nhếch mép khi nghĩ rằng mình đã bị Hoseok vứt bỏ như một món đồ chơi hỏng. Ừ, đáng lắm.

Hoseok không hiểu lý do vì sao mà mình lại tránh né anh. Là do giận, hay do sợ hãi một điều gì đó, từa tựa như cái gọi là mặc cảm tội lỗi chăng? Nhưng cũng có lúc cậu kiềm không được mà quan sát anh, nhìn xem anh đang làm gì, và vẻ mặt của anh như thế nào, giống như tất thảy những gì anh vừa làm, từ ánh mắt tiếc nuối mang theo ngưỡng mộ, lẫn cái cách anh xoay người giấu đi nước mắt, cậu đều thu hết vào lòng mình. Rốt cuộc là cậu bị sao thế này?

Yoongi nhìn thấy camera đang quay hình cậu thì bước lại gần, tay cầm cốc cà phê, đầu rối xù cả lên và đôi mắt lờ đờ hệt như mới ngủ dậy. Anh ngượng ngập ngồi xuống cạnh bên cậu, chẳng ngạc nhiên khi cậu vừa dịch người cách xa anh một chút. Mãi đến khi camera man gần như bỏ đi chỗ khác thì anh mới lầm bầm được một câu không rõ nghĩa lắm rồi vội bước nhanh về chỗ của mình, cúi gục đầu xuống trong mệt mỏi.

~~~~~~~~~~
Hoseok ôm lấy cơ bụng đang nhói lên từng hồi đau đớn, căng thẳng sau khi hoàn thành xong bài diễn. Anh đi sau cậu, quan sát một lát rồi bước lại gần. Đến lúc anh hoàn hồn lại thì một tay đã để bên hông cậu, nhẹ nhàng mát xa. Những ngón tay dài ấn lên vùng cơ căng cứng của cậu, mang theo hơi ấm xoa nhè nhẹ khiến chúng thoải mái hẳn ra. Chưa đầy hai phút sau, anh đã rút tay lại rồi lẩn người vào các staff đang bận rộn ở hậu trường, tìm cơ hội chui vào toilet, nôn thốc nôn tháo. Nén đau để hoàn thành hết bài diễn rồi đi một đoạn đường xa vào hậu trường là một điều quá sức với Yoongi. Số lượng những cánh hoa thật nhiều như muốn xé toạc cơ thể ốm yếu ấy chui ra ngoài. Chúng chen nhau chèn trong cổ họng của anh, kéo theo máu và dịch dạ dày, từng đợt từng đợt bị tống ra ngoài. Màu xanh đẹp đẽ choáng hết tầm mắt khiến anh choáng váng. Khó khăn lắm anh mới ổn định lại thân thể, bình tĩnh xả toilet rồi xiêu vẹo bước ra ngoài. Dặm lại lớp trang điểm, anh bước vội đến khu vực chỗ ngồi của Bangtan, cười xòa một cái rồi mới yên vị, để lỡ mất ánh nhìn kì quái của ai đó đang dành cho mình.

~~~~~~~~~~~

Ánh đèn sân khấu chói lòa chiếu thẳng vào mắt khiến anh tưởng như mình đang mơ. Yoongi không ngờ rằng Bangtan đã đạt được Daesang ở một lễ trao giải lớn thế này. Tiếng Rap Monster phát biểu vang vang lúc ảo lúc thực khiến anh không điều khiển được tuyến lệ của mình, từng giọt từng giọt nước mắt kéo đuôi nhau trào ra khỏi khóe mi. Anh theo thói quen cúi thấp đầu để giấu đi hai hàng nước mắt giàn giụa vì hạnh phúc. Sự nghiệp này của anh, cuối cùng cũng được đền đáp rồi. Không may thay, giữa lúc vui sướng ngập tràn đó, một đợn nôn nao ngứa ngáy lại dâng lên. Anh ấn chặt khóe miệng mình để không phải thất thố giữa sân khấu. Bên cạnh anh, Hoseok đang bất giác ngơ ngẩn khi thấy anh khóc liền giật thót người khi thấy vẻ mặt tái nhợt vì khó chịu của Yoongi. Trong lúc cả nhóm ôm nhau ăn mừng, Hoseok thấy Yoongi đang hướng vào lòng mình, và bên tai cậu nghe thấy tiếng anh khục khặc trong cổ họng. Cậu không còn phản ứng khó chịu khi thấy Yoongi hướng vào lòng mình nữa, có lẽ đó là hành động bản năng của anh rồi. Ngược lại, cậu thấy lo khi mồ hôi túa đầy tại hai bên thái dương anh và khuôn mặt anh đang tím tái dần.

Trái tim cậu thắt lại một cái thật mạnh. Chuyện gì thế này, Yoongi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro