chapitre 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

con mèo đen ngày nào đã chết trong cơn mưa đêm qua,

lũ quạ theo bản tính khát máu mà tìm đến bên cạnh cái xác ấy,

đôi mắt nó bị moi ra và kéo theo những dây thần kinh nhuốm đầy máu đỏ thẫm,

rồi mưa lại đổ xuống,

dải nước cống đen ngòm cuống cái xác đi và chỉ để lại một mảng máu tanh bốc mùi hôi thối.

-.-.-

Min YoonGi trở vào phòng lúc ba giờ sáng, mọi thứ trong nhà đều nhuốm màu đen tuyền, chỉ duy có ánh đèn leo lắc cạnh nệm ngủ của Jung HoSeok vẫn còn sáng. Mù mịt, thật mù mịt làm sao. Khi giây phút cậu muốn buông xuôi với số phận rách nát của mình, chấp nhận rằng đời cậu chỉ có mỗi màu đen tăm tối thì cậu lại đem về nhà một cái gì đó. Phải rồi, là một cái gì đó không phải đồ phế phẩm, thừa thải mà người khác quăng đi, cũng chẳng phải những thứ linh tinh trên đường cậu nhặt được. Đó là một con người. Phải rồi, một con người khiến cậu phải gánh thêm cục nợ. Nhưng lạ thật đấy, sống gần nửa cuộc đời toàn đi đòi nợ người khác, mang nợ lão già đó và làm việc như một con chó không hơn không kém. Giờ đây cậu mới "thật sự" gánh lấy một cục nợ hiện hình hiện hữu thế này...Lạ thật đấy, từ tận đáy lòng, cậu cảm thấy rất đỗi lạ lùng - một cái cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Cậu vốn không được đi học, từ khi sinh ra đến tận giờ cũng chỉ được lão già dạy chữ gần một năm, sau đó là đi rèn luyện thân thể, võ tự vệ và cách chiến đấu bằng một số vũ khí khác. Từ đó đến tận giờ cậu vẫn chưa động đến bất kì quyển sách hay con chữ nào một cách đàng hoàng cả. Cậu thầm tự nhủ, chắc có lẽ sách vở ấy sẽ là thứ có ghi về những cảm giác mà cậu đang trải qua, có lẽ là vậy.

-.-.-

Mệt mỏi với những suy nghĩ của bản thân, Min YoonGi thả mình xuống nền nhà lạnh vì hơi ẩm của trời mưa. Bên ngoài những giọt mưa đập vào cửa kính nghe tiếng lộp bộp, cả dãy phòng cũng đang chìm vào im lặng, lúc bấy giờ cậu mới nhắm nghiền đôi mắt lại mà đắm mình vào giấc mộng. Ngày hôm nay thật dài, từ trước đến nay chỉ có một mình thế mà hôm nay dù đã tức giận bỏ đi nhưng khi trở về vẫn còn có hơi người trong phòng. Thực lạ làm sao và cảm thấy được chút ấm áp nhỏ nhoi nào đó thật.

Căn phòng cũng im dần và mãi cho đến khi chỉ còn tiếng thở đều của cậu, gã mới khẽ mở mắt ra, đôi môi cong lên một nụ cười đẹp đẽ và mang vài phần yêu chiều. Tay gã vươn ra và mang cậu ôm vào lòng, gã không sợ cậu sẽ giật mình, càng chẳng quan tâm rằng cậu sẽ tỉnh dậy; gã chỉ là muốn ôm lấy cậu. Lúc này, cậu mới trông giống những món đồ mà gã từng mua làm sao, gã luôn hết lòng cưng chiều và trao cho "chúng" những cử chỉ yêu thương nhất mà gã có thể. Gã to lớn hơn cậu rất nhiều nên chính vì thế mà có thể dễ dàng ôm trọn cậu trong lòng, ngửi mái tóc đen thuần túy của cậu, nó hơi ẩm và mang mùi của bụi, quả đúng như tưởng tượng của gã, một loại mùi thật "lạ". Cậu mới đầu có chút khó chịu mà cự mình nhưng lát sau liền yên vị mà chìm vào giấc ngủ sâu. Có vẻ do trời mưa nên không khí trong căn phòng không có lò sưởi này cũng giảm đi đáng kể, nép mình vào người gã, cậu đã ngủ một giấc rất ngon, đây là lần đầu tiên cậu ngủ mà không gặp bất kì ác mộng hay giật mình tỉnh giấc nào. Hoặc ít nhất là vào giây phút ngắn ngủi ấy...

Còn gã, gã say đắm nhìn gương mặt đang chìm vào giấc mộng của cậu, một nước da trắng lạnh, làn da có chút mịn màn và mang những vết sẹo nhỏ ở những chỗ nếu không soi thật kĩ thì sẽ khó mà biết được. Đôi tay cậu đầy vết chai cùng sẹo lớn nhỏ chồng chất, chỗ ấy có lẽ là vết thương do dao mà thành, nắm nhẹ tay cậu, gã miết thật chậm rãi, thật luyến lưu và nâng niu. Bộ đồ to lớn bao phủ cơ thể cậu vẫn còn vương nước mưa cùng tàn thuốc lá, càng làm nổi bật cho dáng vẻ nhỏ gầy của cậu. Vòng tay của gã khẽ siết cái hông nhỏ nhắn, đến bây giờ gã mới nhận ra cậu không chỉ gầy mà đến cả vòng eo cũng thật nhỏ đến lạ.

- Chết tiệt...thật đó~...

Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, gã khẽ giật mình mỉm cười, sau đó là cắn môi, chân mày gã chợt hơi nhíu lại và gò má vì nóng lên mà ửng đỏ. Dù có chút khó chịu nhưng gã vẫn không buông cậu ra, gã không những không  yên vị mà còn gục vào hõm cổ thon dài của cậu, hơi thở của gã có phần gấp gáp và nặng nhọc, mang theo hơi nóng ẩm phả vào làn da trắng lạnh ấy.

- YoonGi~...YoonGi à ~

Gã thì thầm tên cậu trong căn phòng tối đen chỉ duy có ngọn đèn cạnh bên sáng tỏ, đôi mắt gã sáng rực từ trong bóng tối, ẩn chứa những điều không ai hiểu nổi. Rồi cứ thế, gã ôm và cất tiếng gọi tên cậu, hệt như cách mà gã gọi "những người mà gã yêu thương"...

-.-.-

Sau cơn mưa như trút nước vào hôm qua, cả căn chung cư này như được rội rửa. Nhưng cũng chả thay đổi được gì cả, hệt cái cách mà một số người sau khi sinh tội vẫn lại phạm tội ấy, cái căn chung cư chết tiệt này vô phương rồi. Nhưng cũng không thể phủ nhận đêm qua là một đêm thật dài, thật đẹp với gã, và là một giấc ngủ thật ngon với cậu. Giây phút Min YoonGi mở mắt ra mà đối diện là vòm ngực của gã, cậu giật thót cả lên và nhanh chóng rời khỏi hai cánh tay đang ôm chặt cứng ở hông mình. Cậu quyết liệt gạc ra đến mức làm gã tỉnh dậy và còn khiến những thứ xung quanh cứ hỗn độn lên hết.

- Bị điên à? Thằng dở này?!

Mắt cậu khẽ nheo lại vì ánh sáng ngoài cửa sổ trên tường dù nhỏ nhưng vẫn đang chiếu thẳng vào mặt cậu, giọng nói mới dậy khản đặc và ồm ồm khó nghe. Cậu hướng thẳng mặt gã mà quát, chân mày cau có đầy vẻ tức giận. Cùng lúc đó cậu mới nhận ra quần áo trên người cậu cũng trở nên xộc xệch tự khi nào, trong khoảnh khắc nhỏ ấy đôi mắt cậu chợt đầy kinh hãi mà nhìn gã.

- Hôm qua mưa lạnh quá thể, em lại còn không cho tôi mặc áo còn gì?

- Vì vậy mà mày được ôm tao? Cái thằng điên này!!

- Lúc ngủ thì làm sao tôi biết được, tôi còn chẳng biết em về khi nào. Vì sao em lại nằm cạnh tôi vậy?

- M* nó, giờ mày nói với tao như vậy hả?!

Trái ngược hoàn toàn với vẻ tức giận của cậu, gã lại tỏ ra như thể chẳng có gì và gương mặt điềm tĩnh đến lạ. Gã ôn tồn cất tiếng nói và miệng còn nở nụ cười nhạt. Đệch! Cái dáng vẻ của gã làm cậu điên tiết mất thôi, càng nhìn cái cách mà gã ngồi dưới sàn và gương mặt phải ngước lên mới nhìn được cậu đang đứng ở đối diện, cậu càng hoài nghi và lòng ngập tràn sự sợ hãi. Đôi tay cậu âm thầm run lên sau lớp áo khoác dài và sống lưng cảm thấy một đợt lạnh đến buốt cả cơ thể.

- Ai cho mày xưng em em cái đéo gì đó?

- Tôi phải xưng với em như thế nào?

-  M* kiếp, gớm chết đi được!! Con m* nó!!

Cậu liếc nhìn gã rồi đi vào phòng vệ sinh một cách hậm hực. Và cũng chính ở đó mà cậu đã phát hiện một điều quá đỗi ghê tởm với bản thân. Hình ảnh phản chiếu trong gương...

...là cậu với những nốt đỏ hồng nhàn nhạt trên khắp cổ.

- Mày chết m* mày với tao!!

Hét lên thật to, cậu đẩy cửa xông ra chỗ Jung HoSeok vẫn còn đang ngồi trên nệm và trên môi là một nụ cười rất tươi, thật sự rất tươi, tươi đến kinh tởm. Hệt như gã chỉ đợi cậu ra để làm gì đó vậy...

--- End chapitre 4 ---

Huhu, tui viết mà tui còn sợ HoSeok trong này lun á TvT

Nhưng mà tui thích lắm :33

Mọi người xem và ủng hộ tui nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro