1 - Tiểu bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Jimin, dậy đi em, anh chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, ăn rồi còn đi học"

Haiz, lại thêm một ngày bắt đầu và cậu vẫn được anh cưng phụng, chăm sóc chu đáo. Jung Hoseok là vậy đấy, anh luôn quan tâm và yêu thương cậu, bao dung cho cậu, điều này đối với cậu vừa ngọt vừa đau. Thà rằng anh vô tâm một chút, đối xử với cậu như những người bạn của anh, lạnh lùng một chút thì có lẽ cậu đã sớm thoát ra khỏi cái mê cung tình cảm này từ lâu rồi. Yêu anh lâu như vậy mà anh chẳng hề hay biết, cậu yêu việc cậu, anh sống việc anh, cứ như vậy đã 2 năm trôi qua, tất cả chỉ dừng lại với hai tiếng đơn phương.

Vừa ngồi vào bàn ăn, anh đã hỏi cái vấn đề mà đã được cậu trả lời không biết bao nhiêu lần

- Em vẫn giữ nguyên quyết định thi vào trường Hoji đấy à?

- Vâng, em không có ý định thay đổi đâu. Mà Hoseok hyung, em nhớ là em giải đáp câu hỏi này phải quá 10 lần rồi nhỉ?

- Nhưng anh vẫn thấy nó không phù hợp...

- Có anh là đủ phù hợp. Chủ đề này đừng nhắc đến nữa, hyung. Mau lên, em sắp muộn rồi.

- Park Jimin, chúa cứng đầu!

- Em sẽ coi đó là lời khen.

Hoji quả thật là quá tầm thường so với khả năng của cậu, nhưng biết làm sao được, nơi đó có anh, vì anh cậu làm gì cũng đáng. Hoseok từ nhỏ đã không có cha mẹ, may ra được họ hàng trợ cấp cho ngôi nhà để sống và tiền nong ăn học cho đến hết cấp 2. Lên cấp 3, vì lo sợ không đủ điều kiện mà đành thi vào trường phổ thông hạng bét Seoul, Hoji này đây, đúng là uổng phí cả một nhân tài. Sau đó, cậu sang ở chung càng làm anh tăng thêm gánh nặng, sau mỗi buổi học còn phải đi làm thêm tối mặt, sáng hôm sau dậy đôi mắt lúc nào cũng thâm như con gấu trúc vì thức đêm chạy đua cùng đèn sách.
Cậu từng ngỏ ý muốn san sẻ cùng anh, nhưng một mực bị chối từ. Anh nói " Đợi em thi xong đi đã rồi tính" hay "Đi bộ một đoạn em đã thở hổn hển rồi, làm được cái gì nữa? Để anh đi, tiểu bảo bối". Bất cứ khi nào cậu xù lông lên tranh cãi với anh, thì anh lại dang tay ôm cậu bao bọc trong lòng, thủ thỉ ba tiếng tiểu bảo bối là cậu sẽ xụi lơ trong vòng nửa nốt nhạc. Cậu từng nghĩ liệu anh có nói ba tiếng nhu tình này với ai nữa không? Anh có ôm ai trong lòng mà thủ thỉ như với cậu không? Đó là điều cậu rất muốn biết, muốn đến phát điên lên. Park Jimin cậu quả thật là không có tiền đồ, cho dù hôm đó có mệt nhọc ra sao, chỉ cần về đến nhà thấy được nụ cười tươi sáng anh dành cho một mình cậu, là quá đủ rồi. Anh là của cậu, nụ cười và sự vui vẻ nơi anh là của cậu, nhưng còn trái tim anh thì sao? Sau này nó sẽ là của ai?

- Vào học đi, chiều anh qua đón em.

- Jung Hoseok, em lớn rồi đó.

- Kệ em, học ngoan nhé.

Nói đoạn, anh hôn chụt vào tóc cậu một cái, dịu dàng mà thâm tình. Đó là thói quen của anh vào mỗi sáng khi đưa cậu đi học, đã cố gắng chấn chỉnh anh nhiều lần mà vẫn chứng nào tật nấy. Anh bảo đó là để đánh dấu rằng cậu là của anh. Nhưng là gì? Là người thân hay một cậu em trai nhỏ anh thương nhất?

Đồ xấu xa.

Đồ xấu xa nhà anh, sao cứ phải dịu dàng như thế? Sao cứ phải ngọt ngào như thế? Sao cứ phải níu kéo hình ảnh anh trong trái tim em như vậy?

-o-
Trường cấp hai Jupa

- Ya, Park Jimin, hôm nay cậu không đi học muộn nhaaa

Ôi trời, cái thằng trời đánh này là Kim Taehyung - bạn thân duy nhất mà cậu có trong ngôi trường chứa 1306 học sinh này. Kể ra cũng buồn cười, hôm cậu bắt đầu nhập học, được cô xếp ngồi cạnh nó, nó không hỏi han gì mà "tặng" luôn cho cậu cái nụ cười hình hộp đặc trưng và nói "Kết bạn nhé! Cậu lùn quá, gọi tớ là hyung-nim có lẽ hợp hơn đấy?". Ấn tượng đầu đã đặc biệt như vậy, chắc hẳn là có duyên với nhau. Nó cũng đăng kí thi vào Hoji, nó cũng thích bánh mochi như cậu, nó cũng thích màu tím như cậu, nó hiểu cậu, mỗi khi đau đớn về tâm hồn chỉ có nó im lặng lắng nghe những suy tư phiền phức của cậu.

- Này, làm hoá chưa? Mau lấy ra và cứu thằng bạn này đi!!!

- Ngoài cái mặt ra thì cậu chả được cái gì.

- Này này...mình nối khố với cậu cũng 3 năm rồi chứ ít gì, thằng vô ơn này.

- Đây, nói ít và làm đi.

- Park tiên tử, đấng cứu thế, ngài quả là thần thông quảng đại, em nguyện theo ngài!!!!!

Kim Taehyung cái gì cũng tốt, đó là khi bạn chưa biết học lực của nó.

- Này Park Jimin, cả trường lại náo loạn vì Hoseok hyung đấy - vừa nhai nhồm nhoàm cái bánh mì đang ăn dở nó vừa nói

- Vì?

- Còn sao nữa, quan hệ mờ ám với cậu như thế còn gì. Sáng nào đến trường cũng chụt một cái mới chịu. Chưa kể, nhan sắc của Hoseok hyung đúng là không đùa được đâu... Mình đôi khi còn mê ổng nữa là...

- Này, Kim Taehyung, dẹp cái suy nghĩ ấy đi! Cậu thừa biết là...

- Thì thế - Taehyung chen ngang - Có mỗi mình mình biết, còn 1305 đôi mắt còn lại chỉ biết nhìn đến nỗi ý loạn tình mê thôi hiểu chưa?

- Haizz - thở dài thườn thượt, Jimin chán nản nằm bò ra bàn.

- Mà cái tên này đúng xấu xa, hành động này với tư cách anh trai không phải là hơi quá sao? Không yêu thì thôi đi, bày đặt...

- IM ĐI, KIM TAEHYUNG!

Jimin gắt gỏng quát to khiến Taehyung giật mình, aigoo đúng là nói hơi quá, lại đúng vào chỗ đau của nó... Taehyung vội bịt mồm mình lại để tránh phát ngôn câu ngu xuẩn nào nữa, con mèo nhỏ này mà cáu thì có trời mới thấu nỗi khổ của cậu.

-o-
Trường Hoji

- Jung Hoseok sunbae-nim, em thích anh.

- Xin lỗi, hình như việc này không liên quan đến tôi.

Trời ạ, sau khi đưa mèo nhỏ đến trường, tâm trạng đang vui thì lại phải ở trong cái tình huống này.
Cô gái kia sau khi thấy anh quay đi và buông một câu hờ hững như vậy, liền đỡ đẫn đứng đó, cứ mãi nhìn về phía anh. Anh rất đẹp... nhưng luôn toả sáng, ánh sáng lạnh lẽo, không ai dám chạm vào, dường như không ai đủ tư cách để yêu anh. Cảm giác thật thất bại.

- Nạn nhân thứ mấy rồi, Jung thiếu?

- Hỏi ông trời ấy.

- Cậu cũng thật quá đáng, tuyệt tình với nhiều người như vậy, cẩn thận sau này bị nghiệp quật lại đấy.

- Để rồi xem.

Kim Namjoon - thằng bạn thân duy nhất mà anh tin tưởng, cũng lọt vào Hoji vì lí do tương tự như anh, ít nhiều cũng có sự đồng cảm, rồi thân thiết lúc nào không hay.

Vỗ nhẹ vai Namjoon, anh lười biếng đi về chỗ, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn đám mây lờ lững trên trời xanh, bất giác anh nhớ về cục bông trắng mà anh thương nhất. Cậu trở nên lầm lì, ít nói khiến anh luôn trong trạng thái căng thẳng, mỗi ngày đều tự hỏi liệu cậu có vui không khi không có anh bên cạnh? Sau mỗi lần từ chối một người con gái, hình ảnh cậu luôn xuất hiện trong đầu anh với đôi mắt hí biết cười cùng cái má bánh bao nhỏ mà anh luôn thích được cưng nựng, có thể là bây giờ hay... cả đời? Anh luôn ấn định vị trí của cậu trong lòng anh, là một người em nhỏ mà anh thương nhất. Nhưng dường như bản thân anh còn không biết tự tay anh đã khoá cửa trái tim, không cho ai vào, chỉ có một Park Jimin ở trong đó. Anh không biết...

Bây giờ cũng vậy, anh lại nhớ về cậu, ý cười lan ra đáy mắt, trái tim lại ngọt ngào đến lạ.

------------------------------------------------
có vẻ hơi dài nhỉ? =))) chap đầu tiên chính thức ra lò ;-;

lối văn của tôi có lẽ chưa hoàn hảo đâu, hãy để lại cmt góp ý và like ủng hộ tôi nhé 💜

| own by grassie |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro