XIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang hồ dù xấu tốt gì cũng đều có những luật lệ bất thành văn mà không một ai dám đi ngược ...Chính là từ xưa đến nay, tuyên chiến chính thức giữa các bang phái đều đã định: phải thông báo thời điểm khai chiến cho đối phương và truyền tin ra toàn bộ võ lâm.

....

Park Chi giáo cũng vừa nhận được tin, hai lăm tháng này tuyên chiến chính thức bắt đầu, tứ đại môn phái cùng các bang phái võ lâm sẽ cùng hội ngộ tại đỉnh Yên Vũ.

Vậy là chỉ còn vỏn vẹn năm ngày, sóng gió sẽ ập đến với sư môn Park Chi giáo phái...

~*~*~*~*~*~

"Keng! Keng! Keng! Keng!..."

Tà áo trắng đơn độc đứng trên vách đá, ánh mắt đăm đăm nhìn về khoảng trống phía dưới, nơi chát chúa ngập tiếng gươm đao. Thân thể gầy mảnh, khuôn mặt hốc hác tiều tụy, tưởng như gió lớn cuồn cuộn nơi núi cao chênh vênh có thể quật ngã thân ảnh ấy bất cứ lúc nào...

Cậu đứng đó đã trọn hai canh giờ. Yên lặng đứng nhìn những sư bá, sư thúc, sư mẫu, sư huynh đệ của mình chăm chú luyện kiếm. Họ là người thân của cậu, là gia đình của cậu, là những người đã tin tưởng cậu, trao cho cậu cả sinh mạng của mình...Nhưng đổi lại...cậu có thể làm gì cho họ đây?... Giờ đây, khi ngày đổ máu đã gần kề, cậu chỉ còn biết đứng đó, yên lặng nhìn họ và cảm nhận nỗi đau đớn bất lực đang gặm nhấm từng chút một thân thể mình...

"Jimin hyung..."

Từ lúc nào Namjoon đã lặng lẽ đến bên cậu, choàng cho cậu một tấm áo khoác ấm áp. Y dịu dàng ôm lấy cậu từ phía sau, như muốn bao bọc chở che con người mình yêu thương vô cùng này khỏi mọi đau khổ lo toan của hiện thực.

"Namjoon à...đệ xem, tất cả mọi người ở đây...đều là gia đình của chúng ta phải không?"

Giọng nói của Jimin như bị tạt đi bởi gió mạnh. Cậu khẽ ngả đầu lên vai y, tự cho phép bản thân được một chút yếu đuối.

"Đúng vậy! Tất cả chúng ta đều là gia đình..."

Giọng Namjoon xa xăm như gợi về từ một miền kí ức. Jimin lại hỏi.

"Nếu vậy...cả đệ và ta tuyệt đối đều không muốn bất cứ người thân nào của mình bị tổn thương đúng không?"

"Điều đó là tất nhiên rồi!", y lập tức trả lời.

Rồi khoảng lặng kì lạ chợt bao trùm giữa hai người. Y ngẩn người, chợt nhận ra điều gì đó không ổn trong giọng nói của Jimin. Nhưng chưa kịp hỏi, cậu lại đột ngột cất tiếng.

"Namjoon ! Hãy thông báo với mọi người, khai thông lại mật đạo, chuyển dần lương thực và nhu yếu phẩm xuống đó..."

"Khoan đã!", y vội vã ngắt lời, "huynh...chẳng lẽ huynh định...trốn tránh trận chiến này sao?"

"Đúng vậy! Ta không muốn máu của bất cứ ai đổ xuống nữa...", cậu nhắm mắt.

"Nhưng...sao có thể được! Chẳng lẽ chúng ta trốn tránh, giang hồ sẽ dễ dàng buông tha cho Park Chi giáo ta như vậy sao?"

"Đệ an tâm...mọi việc...ta đã có an bài ổn thỏa rồi..."

Nói rồi, không để y kịp thắc mắc gì thêm, Jimin đã rời khỏi vòng tay y và cất bước. Trên triền vách đá gió lớn đang vần vũ cuộn trào, còn lại mình Namjoon . Bỗng khi nhớ lại giọng nói và ánh mắt xa xăm của Jimin, y bất giác không kiềm nổi cảm giác bất an đến cực độ dần cuộn lên như sóng dữ trong lòng.

Jimin ah...rút cục, huynh đang dự tính chuyện gì đây?...

~*~*~*~*~*~

Choang!

"Cái gì??? Hoseok chàng đã rời khỏi đây rồi sao???"

Chén canh an thai nóng hổi trên bàn bị Tae Yeon không thương tiếc gạt đổ. Chiếc bát sứ trắng tinh vỡ tan, nước thuốc nóng bắn đầy lên tà váy của cô bé tì nữ đáng thương. Cô sợ hãi cúi gập người run rẩy trước vị thiếu phu nhân đáng sợ, nước mắt bỗng chốc đã đong đầy khóe mi. Cô chỉ thầm mong bây giờ chủ nhân đừng vì quá tức giận mà lại đánh mắng mình như mọi khi.

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân...xin người...hãy bình tĩnh..."

"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Người bảo ta phải bình tĩnh làm sao đây???"

Ả hét lên, cuồng nộ như hóa dại. Cô tì nữ tội nghiệp càng run sợ, rụt người vào chuẩn bị hứng lấy một cái bạt tai nảy lửa từ phía chủ nhân. Nhưng...

"TaeYeon! Bình tĩnh lại đi con! Cẩn thận động thai!"

Lão phu nhân xuất hiện đúng lúc đã cứu lấy cô. Giọng nói bà vừa cất lên, Tae Yeon giả như đứng không vững, hai tay ôm lấy đầu. Jung lão phu nhân thấy vậy, vội vã chạy đến đỡ lấy ả.

"Được rồi...mẹ ở đây rồi...nào ngồi xuống đây, con không được ngã!"

Bà đỡ ả ngồi xuống ghế, bản thân mình ngồi bên cạnh ả, ân cần đưa tay vuốt tấm lưng thon của Tae Yeon. Dường như đã bình tĩnh lại, ả bắt đầu bù lu bù loa lên khóc.

"Mẹ! Người không thể để Hoseok chàng đi được! Chàng...chàng...chàng đâu can hệ gì tới lũ ma giáo, tại sao lại đi giúp chúng chứ?"

Nước mắt ả ào ạt tuôn rơi. Ả khóc, vì lo cho Hoseok cũng là một phần. Nhưng một phần khác, ả thấy tức tối. Ả mới là vợ chàng, hai người còn chưa kịp thành thân, bản thân chàng thậm chí thời gian qua luôn lạnh nhạt, lảng tránh khi nhắc đến việc ân ái với ả. Lúc nào cũng là : "vì nàng đang mang thai". Vậy mà vì một ma giáo, chàng đã tức tốc không quản hiểm nguy ra đi ngay. Là vì chàng nghĩa hiệp, hay rút cục chỉ vì muốn chạy trốn của ả đây???...

Jung lão phu nhân vuốt lưng dỗ dành ả, khuôn mặt bà dường như cũng rất tức giận khi nhắc đến chuyện Hoseok.

"Ta vốn cũng không cho nó đi, nhưng lão gia lại đồng ý mặc cho ta khuyên ngăn thế nào...Giờ thì Hoseok nó đi thật rồi! Đi thật rồi! Con bảo người mẹ già có mỗi đứa con như nó phải làm sao bây giờ???"

"Mẹ à...thực sự Hoseok chàng đã đi rồi sao?"

"Đi rồi! Nó đi từ nửa canh giờ trước rồi...lão gia...ta thật chẳng hiểu nổi tại sao ông ấy lại đồng ý cho nó dấn thân vào nguy hiểm cơ chứ??? Tae Yeon à? Con bảo ta phải làm sao bây giờ???"

Rồi bà cũng uất ức đến rơi nước mắt. Tae Yeon thấy vậy đưa tay ôm lấy bà mà an ủi mấy câu.

"Mẹ! Mẹ đừng khóc...mẹ con ta sẽ tìm cách, nhất định phải đưa Hoseokchàng trở về!"

"Ừ..."

Ả nói là vậy, an ủi vỗ về là vậy nhưng thực trong lòng lại đang toan tính...

.

.

.

Hoseok, là chàng phụ thiếp! Đừng trách thiếp cạn tình với chàng!

............

Trở lại một canh giờ trước, tại thư phòng của Jung Yunjin...

"Cha...cha thực sự đồng ý cho con đi sao?", Hoseok hỏi, anh thật sự còn chưa thể tin nổi cha mình lại đồng ý cho chuyến đi lần này dễ dàng đến thế.

"Ừm... Hoseok của ta trưởng thành rồi! Nếu con đã quyết điều gì, ắt hẳn có lí do của nó. Ta tôn trọng quyết định của con!", ông gật đầu.

"Con...cảm ơn cha!"

Hoseok không giấu nổi nụ cười hạnh phúc trên môi. Đang định xoay người bước đi thì bỗng ông cất tiếng gọi lại.

"Con khoan đi đã, cha có thứ muốn trao cho con trước khi đi."

"Vâng thưa cha!"

Jung Yunjin rời khỏi chỗ ngồi tiến đến cạnh Yunho. Ông cầm lấy tay anh và khẽ đặt vào đó một lọ sứ nhỏ. Hoseok ngước nhìn ông thắc mắc.

"Cha...đây là..."

"Là thứ thuốc mà cha mới điều chế được, có thể trong một thời gian ngắn vận một lượng nội công lớn giúp con qua khỏi những chấn thương mạnh. Vì dược liệu rất hiếm, ta chỉ mới có thể chế được một viên đan. Chuyến đi này nguy hiểm, con cân nhắc dùng viên đan này đúng lúc!"

Nắm lấy tay đứa con trai và vỗ lên vai nó đầy tin tưởng, ông trao cho anh cả một niềm tin và sự đồng cảm lớn. Lặng người trước ánh mắt ấm áp của ông, Hoseok chợt hiểu hơn bao giờ hết chính cha mới là người lo lắng cho anh vì chuyến đi này hơn cả dù ông cũng là người cho phép anh ra đi. Ông tin tưởng ở anh, tin tưởng ở con trai ông, vì vậy ông cũng tôn trọng quyết định này.

"Vâng, thưa cha! Hoseok nhất định sẽ bảo trọng thân thể!"

Nói rồi, Hoseok vội vã trở lại phòng sắp xếp hành lí để lên đường....

~*~*~*~*~*~

Hai ngày vừa qua, trên dưới toàn bộ sư môn Park Chi, theo lệnh của Jaejoong, tức tốc khai thông lại mật đạo trấn môn của bản giáo, đồng thời gấp rút đưa lương thực cùng nhu yếu phẩm xuống tích trữ tại mật đạo nằm sâu trong vách núi. Sự thay đổi kế hoạch đột ngột này đương nhiên khiến toàn bộ sư môn Park Chi giáo vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, họ vẫn toàn tâm toàn sức hoàn thành nhiệm vụ của mình mà không hồ nghi thắc mắc một lời. Tất cả chỉ vì một chữ...tin.

Đúng vậy! Tin, họ hoàn toàn tin tưởng vào Jaejoong, trưởng môn nhân đời thứ mười chín của Park Chi. Tất cả đều tin rằng, cậu ắt hẳn đã có một đối sách chu toàn, và việc chuẩn bị lúc này đây chính là một phần của kế hoạch...

Khi bao lương thực cuối cùng đã được chuyển vào mật đạo cũng là lúc Jaejoong khẽ mỉm cười, nụ cười buồn khi đối diện với câu hỏi của Nmajoon : "Huynh phải chăng đã an bài mọi thứ?"

Đúng! Cậu đã an bài mọi thứ...Chỉ là, kế hoạch này không hề chu toàn. Nếu lẩn tránh cũng chết, tiến lên cũng chết, vậy có con đường thứ ba nào cho cậu lựa chọn để cứu lấy "gia đình" của mình hay không?

Có...có lẽ sẽ có nếu cậu hi sinh bản thân để đổi lấy sự yên bình cho chừng ấy con người... Buổi chiều hôm ấy, người ta thấy cậu quỳ thật lâu trước bài vị của các vị tiền trưởng môn trong đại điện Park Chi. Rồi màn đêm buông xuống, Jimin nói, cậu phải ra ngoài để thu xếp một số việc...

...

Jimin ngước nhìn cổng vào quen thuộc, khuôn viên quen thuộc, có lẽ...đây sẽ là lần cuối còn được nhìn thấy nơi cậu sinh ra và lớn lên trong kiếp này...

~*~*~*~*~*~

Giữa không gian nồng đậm hương trầm, Lee Dong Cuk an nhàn nằm trên trường kỉ, hắn lật đi lật lại mấy trang giấy đã ố vàng của một quyển bí kíp võ công nào đó mà hắn mới thu phục được từ một tên kiếm khách. Sau nửa canh giờ xem xét quyển kiếm phổ, hắn bực tức quẳng mạnh quyển sách đó xuống dưới nền nhà.

"Vô dụng! Toàn một đám vô dụng! Mấy thứ võ công hạ đẳng này ta có luyện chỉ tổ bẩn tay!...Đến bao giờ ta mới sở hữu được kiếm phổ vô địch thiên hạ chứ??? Hừ!"

...

"...."

Đang lúc bực tức, bỗng bên ngoài truyền vào tiếng động nhốn nháo khiến hắn càng thêm điên tiết. Hắn đập bàn cho gọi người.

"Cái lũ các ngươi! Có chuyện gì mà ồn ào thế hả???"

Tên nô tài vội vã chạy vào líu ríu bẩm báo.

"Thưa trưởng môn! Bên ngoài có một tên tự xưng là trưởng môn của Park Chi giáo Bạch Điệp đòi gặp bằng được trưởng môn. Chúng nô tài theo lệnh trưởng môn bảo hắn có gì ngày mai hẵng đến nhưng hắn nhất quyết không nghe và đang làm loạn ngoài kia..."

Tên nô tài rụt rè ngước lên quan sát biểu hiện của Lee Dong Cuk. Khác với khuôn mặt bực tức muốn giết người ban nãy, hiện tại hắn lại đang mang một vẻ mặt trầm tư khó dò.

"Ngươi nói...là trưởng môn park Chi giáo Bạch Điệp?"

Hắn cất giọng hỏi. Tên nô tài vừa kịp mừng rỡ vì hắn không nổi giận, vội nói ngay : "Dạ! Dạ!" , thì ngay sau đó đã phải nhận một trưởng lực kinh hồn từ hắn, khiến tên nô tài ngã lăn quay ra nền đất. Phía trên cao là giọng quát như sấm của Lee Dong Cuk.

"Đám vô dụng chúng bây! Mau đưa hắn vào đây ngay cho ta!!!"

Tên nô tài sợ hãi vội cuống quýt chạy ra truyền lệnh cho đám canh cổng phía bên ngoài.

.......

Jimin từng bước chậm rãi tiến vào trong nội phủ Dịch Viên Quán trước hàng chục con mắt đề phòng luôn hướng về phía mình của những tên đồ đệ Nam Dịch trên suốt đường đi. Dịch Viên Quán chính là lãnh địa trọng yếu của Nam Dịch môn, là một trang viên xa hoa lộng lẫy quá mức cần thiết đối với một nơi chỉ dành cho người luyện võ, cộng thêm đèn hoa đăng giăng khắp lối đi khiến ấn tượng của cậu đối với nơi này chỉ có sự khinh bỉ... Quá mức khinh bỉ! Liệu nơi đây là Nam Dịch môn phái hay là một trốn ăn chơi trụy lạc của những tên ngụy quân tử cơ chứ?

Sau một quãng đường quá sức ngột ngạt bức bối bởi sự soi mói gièm pha từ những ánh nhìn chĩa về phía mình, cậu cuối cùng cũng đã đứng trước thư phòng của trưởng môn nhân Nam Dịch – Lee Dong Cuk.

"Lee trưởng môn đang ở phía trong, ngươi có thể vào!"

Tên nô tài dẫn đường cất giọng khinh khỉnh không chút nể trọng, một tay đưa ra hé mở cánh cửa trước mặt hai người. Thì ra là vậy...đến bọn tiểu tốt này cũng coi Park Chi giáo chúng ta như một lũ ma giáo thấp hèn mạt hạng sao? Jimin chua xót nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại không chút biểu lộ ra ngoài, cứ thể thẳng lưng ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước...

"Kẹt!"

Cậu vừa bước vào, cánh cửa đã đóng lại sau lưng khiến Jimin có chút bối rối. Tuy vậy, cậu đã từng hứa với lòng, nhất định sẽ không vì hèn nhát của bản thân mà hối hận với quyết định này...dù là mất mạng hay bị tra tấn đến thê thảm đến cỡ nào, cậu cũng đều không nuối tiếc. Vì Park Chi giáo, cậu sẵn sàng vứt bỏ tất cả...

...

Chỉ là... mạng chính bản thân mình mất, cũng không đau đớn bằng phải kéo theo đứa trẻ tội nghiệp còn chưa được ra đời trong cơ thể mình...

Nghĩ đến con, một chút chua xót lại dâng lên trong lòng. Nhưng cũng ngay lúc đó, một giọng nam nhân đột ngột vang lên bên tai đã kéo lại tất cả lí trí và sự đề phòng của Jimin.

"Ngươi...có đúng là Bạch Điệp của Park Chi giáo?"

Lee Dong Cuk đang tọa trên trường kỉ lớn được điêu khắc công phu trước mặt cậu. Hắn nửa nằm nửa ngồi, vạt áo bên trên có lẽ vì nóng bức đã kéo lệch đến quá nửa. Hắn giữ nguyên tư thế, dùng ánh nhìn như xem xét một món hàng chĩa về phía cậu. Loại cảnh tượng này, rõ ràng là đối phương đang vô cùng không chút tôn trọng đối với mình. Nhưng...biết làm sao được? Cậu đến đây ngày hôm nay đâu phải với địa vị ngang hàng với hắn mà có tư cách yêu cầu hắn tôn trọng mình...

Không nói một lời, cậu nhẹ nhàng đưa tay gỡ đi chiếc mũ trùm có mạng che mặt của mình, ngẩng đầu đối diện với hắn...

...

Lee Dong Cuk ngây người.

Phải rồi... chính là dung nhan này...Khuôn mặt với thứ nhan sắc tuyệt thế hắn mới chỉ nhìn thấy một lần trong đời nhưng mãi mãi không bao giờ quên được!

Chính là thứ dung nhan này...có thể khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng đều muốn chiếm đoạt, muốn giữ lấy cho riêng mình, muốn được giày vò cực hạn thân thể tuyệt mĩ đến nhường ấy!

Và hắn cũng không phải ngoại lệ.

Lần duy nhất được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế này chính là trận huyết chiến trên đỉnh Yên Vũ mấy tháng trước. Đứng ở hai bờ chiến tuyến, những tưởng sẽ chẳng còn cơ hội được thưởng thức một lần nữa. Nhưng không ngờ...mĩ vị ngày hôm nay đã tự động dâng lên đến tận miệng, chẳng phải là muốn hắn thưởng thức hay sao?...

Hắn không thèm giấu đi ý cười lộ liễu, bắt đầu cất giọng hỏi.

"À thì ra đúng chính là Bạch Điệp trưởng môn của Park Chi giáo! Nhưng mà...không phải ngươi quá tự tin vào bản thân mình hay sao mà dám tự dấn thân vào lãnh địa của Nam Dịch phái chúng ta?"

"Ta đến đây ngày hôm nay, không phải để giao chiến.", đứng nguyên tại chỗ, Jimin tĩnh lặng như nước trả lời.

"Ồ! Vậy chẳng hay Bạch Điệp trưởng môn ghé thăm bản môn ta có chuyện gì?", hắn đã ngồi dậy trên trường kỉ, cất giọng mỉa mai thách thức.

"Ta muốn thương lượng một số chuyện."

"Thương lượng?...Hahaha! Nam Dịch chúng ta đâu có gì để thương lượng với lũ ma giáo các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi còn chưa biết được thế của mình trong trận chiến này hay sao?"

Cố kiềm nén lại cơn tức giận khi bị kẻ khác lăng mạ, gọi môn phái của mình là ma giáo, hít một hơi thật sâu, cậu cuối cùng cũng phải nói ra những lời sẽ quyết định vận mệnh của cả môn phái và chính mình.

"Lee trưởng môn! Ta biết, các người nhằm vào Pakr Chi giáo chúng ta là vì cái gì...Vì vậy ta đến đây hôm nay cũng là muốn trao đổi với ngươi. Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn, đổi lấy sẽ là sự yên bình cho toàn sư môn Park Chi chúng ta."

"Thứ ta muốn?", hắn đã tường minh ý cậu, nhưng vẫn vờ nhíu mày.

"Ta biết ngươi làm được mà Lee trưởng môn! Chỉ cần một lệnh của ngươi phát ra, còn ai dám đến gây chiến với Park Chi giáo chúng ta nữa...Đổi lại, ta sẽ đưa cho ngươi...kiếm phổ trấn môn, báu vật của Pakr Chi!"

Báu vật được nói ra, tuy đã dự đoán được trước nhưng Lee Dong Cuk vẫn không khỏi kích động trong lòng. Nhưng hắn là ai chứ? Một con cáo già trên giang hồ, tất nhiên hắn không thể chấp nhận một thứ quá dễ dàng như vậy...

"Hahaha! Đó là ngươi nói, nhưng ngươi lấy gì để bảo đảm bản kiếm phổ đó là thật?... Hơn nữa, sau khi ta tha cho Pakr Chi giáo các ngươi, ai biết các ngươi đã luyện thành kiếm phổ này rồi quay ngược lại cắn ta? Hahaha!...Tưởng ta là thằng ngu sao?"

Hắn đập mạnh lên thành trường kỉ gây ra tiếng động lớn hòng dọa cho cậu mất đi bình tĩnh. Nhưng đôi mắt tuyệt đẹp của Jaejoong vẫn lặng như nước, tuyệt đối không chút xao động.

"Nếu ngươi đã toan tính trước như vậy...Vậy điều kiện trao đổi... thêm cả bản thân ta, trưởng môn nhân Park Chi giáo, sinh mệnh cho ngươi hoàn toàn nắm giữ... thì được chứ?"

....

Cùng lúc đó...

Nhanh lên...nhanh nữa lên......đợi ta ....Jimin ah...đệ phải đợi ta đến...tuyệt đối không được có chuyện gì!

...

Jimin hyung...hyung tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!...Jimin!....

...

Hai thân ảnh trên lưng ngựa lao đi vun vút trong màn đêm. Hoseok cùng Namjoon chỉ mới vừa tái ngộ đã kịp biết được rằng Jaejoong đã tự mình đi vào lãnh địa của Nam Dịch. Chuyến đi này...chắc chắn...lành ít dữ nhiều...

Không được! Jimin, đệ phải đợi ta! Jimin...

..........

"Nếu ngươi đã toan tính trước như vậy...Vậy điều kiện trao đổi thêm cả bản thân ta, trưởng môn nhân Park Chigiáo, sinh mệnh cho ngươi hoàn toàn nắm giữ... thì được chứ?"

Jimin nhắm mắt nói ra điều kiện, trong lòng đã chuẩn bị sẵn có thể mất mạng ngay tức thì.

"Ta là trưởng môn, sinh mạng trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy...Vậy ngươi còn lo sư môn Pakr Chi chúng ta còn có thể gây khó dễ cho ngươi nữa hay sao?"

Cậu tiếp lời như thể sợ hắn chưa thấu đáo. Nhưng hơn ai hết, Lee Dong Cuk mới là người nắm giữ đằng chuôi, hắn hiểu hết, và đã toàn tính hết...Vì vậy sau một nụ cười nửa miệng, ánh mắt hắn lóe lên một ánh nhìn mưu mô, khuôn miệng mỏng quẹt tự động nhếch lên.

"Được! Ta đồng ý!...Giao dịch đạt thành..."

Cuối cùng Jimin cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện qua rồi, đã qua rồi...Đương nhiên cậu cũng không phải người không hiểu chuyện mà không lường trước được việc hắn sẽ trở mặt sau khi lấy được kiếm phổ. Vì vậy, hai ngày qua cậu đã ra lệnh cho mọi người gấp rút chuẩn bị nơi ẩn nấp để đợi cho qua kiếp nạn này. Kiếm phổ đã có được trong tay, rồi trưởng môn là cậu cũng đã chết đi, hắn còn lí do gì để tận diệt Park chi chứ?...

Và bây giờ, cậu chỉ còn chờ đợi giây phút chấm dứt cuộc đời mình mà thôi...

...

"Thật không ngờ... giờ đây Bạch Điệp hiên ngang không chịu khuất phục của Park chi giáo ngày nào lại nằm trong tay ta..."

Hắn bước xuống khỏi trường kỉ, tiến đến chậm rãi đi xung quanh cậu giống như xem xét một món hàng. Jimin nhắm nghiền mắt, không muốn đối diện với khuôn mặt hắn.

"Ta đã nằm trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy!", cậu lạnh lùng nói.

"Ồ! Điều đó là tất nhiên rồi! Nhưng mà...", hắn đột ngột dùng tay tóm lấy cằm cậu, "...một mĩ nhân như vậy, nếu chỉ một kiếm giết chết, chẳng phải là quá uổng phí hay sao?..."

Đôi mắt Jimin đột ngột sợ hãi choàng mở. Đối diện với cậu lúc này là ánh mắt hằn lên dục vọng bức người của Lee Dong Cuk.

"Ngươi...ngươi muốn gì?"

"Ta muốn gì ư?", hắn nhếch cười, "Ta muốn nói rằng...thay vì giết đi một món đồ xinh đẹp như thế này, phải chăng ta nên giữ lại bên mình rồi dần dần thưởng thức, dần dần hành hạ, biến nó trở thành một món đồ chơi phục tùng ta suốt đời, chẳng phải tốt hơn hay sao?"...

....

Khi ấy, Jimin bỗng cảm nhận được, có những nỗi sợ hãi còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều lần...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro