XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Roạt!"

Chỉ trong chớp mắt, Lee Dong Cuk đã giật chiếc đai lưng của chính hắn, bẻ quặt tay Jimin ra phía sau và cột chặt hai tai cậu lại.

"Ngươi? Ngươi làm cái gì? Dừng lại!!!!"

Nỗi sợ hãi dữ dội lan tràn xâm chiếm cơ thể, cậu vùng mạnh tay, chống cự dữ dội ngăn không cho hắn áp chế mình. Nhưng đã muộn, hai tay cậu nhanh chóng hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

Bốp!

Hắn thẳng tay giáng một cái tát nảy lửa lên một bên má Jimin, khiến cậu thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống sàn. Trong khi đầu óc cậu còn đang ong lên vì cái tát rát buốt, hắn đã ngay lập tức túm lấy vòng eo mảnh khảnh xốc cậu lại gần, để cho hai khuôn mặt đối diện gần sát nhau.

"Món đồ chơi xinh đẹp của ta, ngươi thử chống cự một lần nữa xem!"

Hắn nghiến răng rít lên từng chữ. Đôi mắt ti hí đối diện cậu bây giờ lại càng xít lại hơn nữa, ẩn chứ trong đó là dục vọng chiếm hữu đến kinh hoàng. Jimin hổn hển cố lấy lại được hơi thở của mình , rồi khi đối diện với khuôn mặt đáng sợ của hắn đang được phóng to ra trước mắt, không khỏi tiếp tục một trận run rẩy lạnh toát sống lưng.

Nhận được biểu cảm hoảng sợ như ý muốn từ phía con mồi, hắn nhếch cười, đưa môi di chuyển đến gần bên tai cậu, liếm và phả lên đó từng luồng hơi bỏng rát.

"Tốt lắm! Cứ ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không? Ta sẽ dịu dàng với em, cục cưng!"

Hành động cộng thêm những lời nói này của hắn thực sự chỉ khiến cậu muốn nôn. Nhưng bây giờ, Jimin đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Bị thân hình nam nhân vạm vỡ này áp chế trong vòng tay kìm kẹp, bản thân đã nói thuộc về hắn, chịu sự chi phối của hắn...phản kháng bây giờ...còn có ích gì nữa?...

Rồi một dòng lệ không tự chủ lăn dài trên khóe mi. Nhận ra cậu khóc, Lee Dong Cuk thích thú cười phá lên.

"Sao? Khóc ư? Làm sao mà phải khóc? Ta đã nói sẽ đối xử dịu dàng với em mà cục cưng... À à! Không thích hả? Muốn khóc hả?...VẬY TA SẼ CHO EM BIẾT THẾ NÀO MỚI LÀ ĐÁNG ĐỂ KHÓC!!!"

Hắn gầm lên, ngay sau đó thô bạo lôi cậu đến chỗ chiếc tràng kỉ to lớn. Đẩy ngã Jimin xuống đó, thân hình to lớn của hắn đổ ập lên cơ thể mảnh khảnh của cậu.

Roạt!

Chỉ bằng một cái kéo tay thô bạo, vạt áo trên của cậu đã bị hắn kéo rách. Jimin bấy giờ mới sợ hãi tột độ, cậu cố gắng chống cự quyết liệt, ngăn không cho hắn chạm đến cơ thể mình.

"Buông! Buông ta ra! Ngươi là tên khốn Lee Dong Cuk!"

Bốp!

Nhận được lại là một cái tát trời giáng nữa của hắn. Trước mắt Lee Dong Cuk bây giờ, khuôn ngực trần trắng mịn của cậu mờ ảo hiện ra trước mắt không chút che đậy, hai nụ hoa nhỏ hồng tươi như hồng ngọc khảm trên cẩm thạch, đẹp đến mị người. Đứng trước cảnh tượng đó, thú tính của hắn rút cục cũng bộc phát mạnh mẽ.

"Quả nhiên...là cực phẩm nhân gian..."

Hắn thở dốc, thèm thuồng nhìn hau háu vào khuôn ngực mà cậu đang cố gắng xoay nghiêng thân thể để che lại. Khối ngọc châu đẹp đẽ bỗng chốc bị đám xiêm áo lùng bùng choán đi tầm nhìn khiến hắn cuồng nộ. Hắn thô bạo ghìm lại cơ thể mảnh khảnh bên dưới, để lại trên cổ tay gầy xương của Jaejoong hai vệt tím bầm. Ngắm nhìn si mê thân thể tuyệt đẹp dưới thân, hắn...thực sự...muốn ngay lập tức xé nát thân thể này...

Ánh mắt cuồng loạn như thú hoang của Lee Dong Cuk khiến Jimin chết lặng. Cậu chợt nhận ra bản thân giống như sắp bị đày xuống mười tám tầng địa ngục...bỏ vào vạc dầu sôi, nghiền nát thân thể, máu thịt trộn lẫn, chịu đựng những tra tấn khủng khiếp nhất...

Thân thể chết lặng, chỉ còn ánh mắt thẫn thờ vẫn không ngừng trào lệ. Trước mắt cậu, loang loáng hình ảnh tà áo xanh và tấm lưng vững chãi...

.

.

.

Cứu đệ với....Hoseok...

....

ĐOÀNG!!!!

Cơ thể bầm dập của một tên nô tài bay vào với lực mạnh khủng khiếp khiến cửa phòng vỡ tung. Lee Dong Cuk lập tức ngẩng phắt lên, đôi mắt hắn vằn vện tơ máu. Hắn gầm lên như con thú hoang bị chọc tức.

"TÊN KHỐN NÀO DÁM BÉN MẢNG TỚI ĐÂY???"

Từ phía sau đám khói bụi mờ mịt do cơn hỗn độn tạo ra, một thân hình cao lớn hiên ngang bước vào. Tà áo xanh xuất hiện, khiến cho mọi giác quan đã tê liệt trong Jimin đột ngột bị đánh thức. Đôi mắt đẫm nước vừa kịp in thân ảnh quen thuộc vào trong đáy mắt, môi Jimin đã bất giác cất lên...

"Hoseok..."

Hoseok không chậm trễ một khắc xông vào. Đập ngay trước mắt là cảnh tượng Jimin đang vật lộn chống cự dưới thân kẻ khác, vạt áo trên của cậu đã bị hắn xé rách đến quá nửa, khuôn mặt anh ngay lập tức tối sầm.

Lee Dong Cuk bấy giờ đã nắm chắc trong tay kiếm của mình. Hắn chĩa kiếm hướng thẳng mặt người mới đến, đôi mắt đáng sợ nói lên rằng hắn sẽ không ngại ngần giết chết bất cứ ai phá hỏng chuyện tốt của hắn.

"Tên ranh con kia! Ngươi muốn chết hay sao mà dám xông vào đây quấy rầy bổn trưởng môn!"

Hắn rít lên đe dọa. Nhưng đối mặt với hắn bây giờ cũng không phải một Thanh Long Hoseok của thường ngày nữa. Thanh Long Hoseok đứng trước cảnh người yêu thương nhất của mình bị kẻ khác cưỡng bức hành hạ, thì mọi sự điềm tĩnh đĩnh đạc thường ngày cũng hoàn toàn biến mất. Hiện tại, chỉ có một Jung Hoseok với cơn giận dữ đến cực điểm muốn giết chết tên cầm thú dám tổn thương Jimin của anh mà thôi!

"Thanh Long thiếu hiệp! Ta đã giải quyết xong lũ người ngoài kia rồi!"

Cùng lúc đó, Namjoon sau khi đã dẹp được đám lâu la bên ngoài chạy đến sát cánh bên anh. Y vừa mới tới cũng đã kịp thu ngay cảnh tượng đại sư huynh mình tóc tai rối bù, xiêm y rách nát, đôi mắt hoe đỏ cùng hai bên má hằn lên vệt máu đang chật vật trên trường kỉ cạnh Lee Dong Cuk, ngay lập tức cũng tối sầm nét mặt y hệt Hoseok. Y muốn ngay lập tức xông lên đoạt người, nhưng Hoseok đưa tay ngăn y lại. Anh vẫn cố giữ lại một chút bình tĩnh, " Lee Dong Cuk đang nổi điên, hắn mà dụng công tức thì, ắt Jaejoong sẽ bị liên lụy, từ khoảng cách này e rằng không ứng cứu kịp, cần tìm cách êm đẹp nhất để an toàn ra khỏi đây".

"Lee Dong Cuk! Hãy thả Jimin ra, đừng tổn hại đệ ấy, có chuyện gì chúng ta thương lượng!"

Hoseok nói, nhưng những lời đó chẳng buồn lọt tai hắn. Lee Dong Cuk cười phá lên.

"Thả người?... Lũ nhãi ranh các ngươi tưởng Dịch Viên Quán là chốn không người cho các ngươi muốn đến thì đến, đòi thả ngươi rồi muốn đi thì đi sao?...Đúng là không biết lượng sức, người đâu!!!"

Ngay sau tiếng quát của hắn, từ phía cửa chợt túa ra một đám đồ đệ Nam Dịch chạy đến vây lấy cả hai. Không thể đàm phán thêm được nữa, và cũng đã dự liệu trước chuyện này, Hoseok cùng Namjoon quay đầu thống nhất với nhau.

"Để tôi cầm chân lũ người này, huynh giải quyết tên Lee Dong Cuk, cứu Jimin!"

"Được!"

...

Rồi tả đột hữu xông.

Namjoon võ công cũng có thể gọi thuộc hàng cao thủ. Đối phó với những tên đồ đệ tầm thường của Nam Dịch phái, y hoàn toàn không gặp chút khó khăn...Nhưng đó là lúc trước khi chỉ với vài tên hộ vệ thường trực canh đêm. Nay quân tiếp viện của địch lũ lượt xông tới chẳng khác nào kiến cỏ, y gần như bị nhấn chìm trong đám người đang chém giết bạt mạng ấy. Khó khăn lắm Namjoon mới có thể vừa đối phó với những lưỡi kiếm chém liên tiếp về phía mình, vừa để mắt ngăn những tên đồ đệ chạy đến giúp Lee Dong Cuk.

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Phía cuối phòng, hai thanh bảo kiếm liên tiếp chạm nhau với kình lực mạnh mẽ. Đã qua vài chục chiêu thức nhưng thế trận vẫn san đều về hai bên khiến Hoseok không khỏi bất ngờ. Xưa nay giang hồ vẫn nói võ công Nam Dịch chẳng chút đặc biệt, nội công không sâu, chiêu thức không độc, người của Nam Dịch phái thường không được nể trọng về võ thuật. Nhưng nay chạm trán trực tiếp mới biết, mọi lời đồn đoán trên giang hồ đều sai bét! Võ công của Lee Dong Cuk hoàn toàn không phải hạng tầm thường nếu chưa nói là vô cùng thâm hậu. Nếu không phải dùng hết sức để đối kháng, chỉ e rằng thế thượng phong đã sớm rơi vào tay Nam Dịch trưởng môn mà thôi!

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Tiếng đao gươm chát chúa vẫn liên tiếp vang lên, trong không gian chẳng mấy chốc đã ngập tràn vị máu tanh nồng. Jaejoong đứng một bên quan sát thế trận, ánh mắt hiện lên rõ sự hoang mang. Vì Lee Dong Cuk mải giao chiến nãy giờ không để ý, cậu đã tự giải thoát cho mình khỏi sợi dây trói ở cổ tay và chỉnh trang lại y phục, cũng đã kịp khôi phục lại sự bình tĩnh để quyết định những gì sẽ hành động tiếp theo...

Keng!

"Cẩn thận!!!!"

Lee Dong Cuk thắng một chiêu, khiến thanh kiếm trên tay Hoseok lung lay không vững. Đứng trước tình thế đó, Jimin không suy nghĩ lấy một khắc vội rút ngay một thanh kiếm trên giá lao đến yểm trợ cho Hoseok.

"Jimin..."

Hoseok nhìn sang thân ảnh mà bấy lâu mình luôn mong nhớ đến mãnh liệt, môi cất tiếng gọi tên cậu run run đầy xúc động. Cậu quay lại nhìn anh, khi bắt gặp ánh mắt chất chứa biết bao cảm xúc như cuộn xoáy lại đang hướng về phía mình liền bất giác cúi đầu né tránh.

"Hay thật! Giờ thì ngươi cũng muốn làm phản sao???"

Lee Dong Cuk rít lên, đôi mắt long lên song sọc nhìn Jaejoong, dám chống lại hắn?. Nhưng trước ánh mắt đó, cậu không còn sợ hãi nữa. Jimin biết...có những thứ có thể rũ bỏ, có những thứ có thể hy sinh...nhưng cũng có những thứ nếu bắt cậu phải lựa chọn một trong hai, cậu sẽ trả lời rằng cậu không thể từ bỏ bất cứ ai trong số chúng cả. Trải qua những nỗi sợ hãi còn khủng khiếp hơn cả cái chết do hắn mang lại, cậu biết, giữa môn phái và Hoseok...cậu không thể buông tay bất cứ ai.

Và vì thế...cậu sẽ không bao giờ có thể đứng yên chứng kiến Hoseok rơi vào nguy hiểm!

...

Hai thân ảnh một trắng một xanh, một thanh thoát một mạnh mẽ, một linh hoạt một vững chãi một lần nữa hoàn hảo kết hợp chống lại những đòn tấn công ác hiểm từ Lee Dong Cuk. Có thêm Jimin, thế thượng phong chẳng mấy chốc nhanh chóng nghiêng về hai người. Nhưng...cuộc đời luôn có những chuyện không lường trước được...

"A!"

Khi thế trận đang đến hồi cam go, Jimin bỗng đột ngột cảm nhận một cơn đau nhói truyền đến từ vùng bụng. Và chỉ cần chút sơ hở ấy, Lee Dong Cuk đã ngay lập tức tung chưởng hướng thẳng về phía cậu.

Đoàng!

"A!!!!"

"Jimin!!!!"

Chứng kiến khuôn mặt đau đớn của cậu ngã quỵ xuống, đầu óc anh như muốn nổ tung. Hoseok vội vã chạy đến đỡ lấy cậu, kịp thời ôm lấy thân ảnh mỏng manh trước khi cậu ngã đập xuống sàn... Bản thân Hoseok đến lúc này mới bùng nổ thực sự.

"YA!!!!!!!!!!"

Dùng tất cả sức lực của mình, Hoseok dồn một chưởng lực với sức mạnh khủng khiếp hướng thẳng Lee Dong Cuk. Trưởng lực xuất ra bất ngờ, lại với một lực kinh hồn như vậy, hắn tuy đã vận công chống đỡ nhưng không sao tiêu trừ hết được nên bản thân hứng một phần không nhỏ. Lee Dong Cuk ngã quỵ xuống, từ miệng rỉ ra một dòng máu tươi.

Bùm!

Ngay tiếp đó, Hoseok lập tức tung ra khói độc. Dìu Jimin một bên tay, bên tay kia vẫn liên tiếp cầm kiếm dẹp đường.

"Namjoon ! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, Jimin bị thương rồi!"

Namjoon do đối phó với vòng vây quá chặt đã lãnh không ít thương tích trên người, nhưng vừa nghe Hoseok nói vậy liền bất chấp bản thân xông đến yểm hộ cho Jimin. Y nhìn vội khuôn mặt xanh xao của đại sư huynh mình, ánh mắt hằn lên sự xót xa vô hạn.

Khói độc tưởng như hiệu quả, nhưng lần này quân địch quá đông, không sao kiếm được một kẽ hở để thoát ra ngoài. Chẳng mấy chốc, ba người đã đuối sức mà vòng vây vẫn ngày một tăng lên, cơ hội để toàn mạng thoát ra khỏi đây chỉ càng thêm như chuông treo chỉ mảnh. Rút cục, khi tình thế đã gần như lâm vào bế tắc, Namjoon đột ngột thì thầm vào tai Hoseok.

"Hãy để tôi mở đường máu, huynh nhất định phải mang Jimin hyung ra khỏi đây!"

"Hyunh!...."

Không kịp để cho Hoseokcan ngăn một lời, y ấm áp nhìn Jimin đang chiến đấu bên cạnh Hoseokrồi khẽ mỉm cười...

"Hãy chăm sóc cho hyunh ấy...Vĩnh biệt!..."

...

"YAAAAA!!!!!!!!!!"

Namjoon liều mình xông lên phía trước điên cuồng vung kiếm. Hoseok sau một khắc bàng hoàng liền vội vã kéo Jaejoong bên cạnh mình tiến lên theo sự mở đường của Namjoon . Ánh mắt anh nhìn y đầy cảm phục, trong lòng dù vô cùng không muốn bất cứ ai phải hi sinh, nhưng nếu y đã quyết tâm dùng bản thân để cứu Jimin, anh sẽ không để cho sự hi sinh này là vô ích...

Rất nhanh Hoseok thi triển khinh công đưa hai người đã vượt lên trước, thoát khỏi vòng vây của quân địch. Đám người điên cuồng đâm chém phía sau tất nhiên đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy. Chúng ra sức đuổi theo nhưng bị Namjoon ngăn lại, tất cả đồng loạt dồn y vào thế bức. Namjoon sau một trận chiến đổ máu đã cạn kiệt sức lực cuối cùng đã không thể chống đỡ thêm được nữa...

Xoẹt!

Đường kiếm vô tình cắm ngập qua thân thể y, huyết nhục vương vãi. Ngay thời khắc nhìn thấy hình ảnh ấy, Jimin đã không suy nghĩ gì hết ngoài việc chỉ muốn quay lại cứu y.

"Namjoon ! Namjoon !!!"

Cậu hét lên đau đớn. Nhưng anh đã dùng tay giữ, ngăn cậu quay trở lại, không ngừng đề khí, cố chạy thật nhanh. Đúng lúc ấy, một thanh kiếm nữa lại đâm xuyên qua người Namjoon ... Y vẫn kiên quyết dùng tay ngăn không cho chúng rút kiếm ra khỏi người mình để kéo dài thời gian...

"Không!!!Thả đệ ra!!! Đệ phải cứu cậu ấy! Namjoon !!! Namjoo Hoseok cố gắng ngăn một Jimin đang điên cuồng, nhưng cậu vẫn liên tục gào thét.

"Không!!! Namjoon !!!"

"JIMIN!", Hoseok rút cục phải quát lên khiến Jaejoong ngưng bặt, cậu hướng ánh mắt đau đớn vô hạn lên nhìn anh, nhưng Hoseok dứt khoát tiếp lời, "...đệ...không muốn sự hi sinh của Namjoon là vô ích chứ?"

Cậu thần người ra sau câu nói của Hoseok thôi không giãy dụa khỏi vòng tay của anh nữa. Không lãng phí một khắc, anh vội vã ôm cậu vượt ra khỏi khuôn viên của Dịch Viên Quán.

Bấy giờ, khi đã an tâm nhìn hai thân ảnh phía xa khuất sau bức tường rào, Namjoon mới thả lỏng thân thể. Bọn chúng ngay lập tức rút kiếm khỏi người y, vội vã hò nhau đuổi theo anh và cậu.Namjoon bị bỏ lại với chút sức lực hơi tàn, nhưng trong tâm y lại hoàn toàn mãn nguyện...

Jimin hyung...hứa với đệ...huynh phải bình an và hạnh phúc nhé.......

Hai người chạy được một quãng, phía sau đã vọng lại tiếng truy sát dồn dập. Vì Jimin đang bị thương nên chẳng mấy chốc đã chạm trán đoàn truy binh như vũ bão xông tới. Đêm đen, ánh sáng trăng cũng mịt mùng. Con đường phía trước chẳng biết điểm dừng là đâu...

Chạy mãi...chạy mãi... bóng đêm đưa đường lạc lối, cuối cùng lại bị dồn ép đến bên bờ vực thẳm...

Chính là Vực Quỷ Môn nằm không xa Dịch Viên Quán, là nơi chỉ có thể đi nhưng không bao giờ trở về...

"Hai tên nhãi nhép này! Các ngươi cuối cùng đã hết đường rồi! Muốn chạy à? Vậy chạy, chạy nữa đi!!!"

Lee Dong Cuk dẫn đầu đoàn người lăm lăm gươm giáo, sát khí ngút trời. Trong đêm đen, ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc hắt lên khuôn mặt hắn thứ ánh sáng loang lổ, càng khiến hắn giống như một con quỷ nơi địa ngục.

Jiminvà Hoseok bị đoàn người bao vây, dồn ép tới bên rìa vực thẳm. Không khí xung quanh hai người giờ đây nồng đặc mùi đao kiếm, chèn ép đến nghẹt thở...Tiến lên sẽ chết, mà lùi lại cũng chẳng chắc khá hơn, nhưng...

.

.

.

Anh ấm áp đan những ngón tay mình vào ngón tay cậu. Ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh lệ quang của Jimin, Hoseok khẽ thì thầm.

"Hoseok ta sinh ra trên đời này, được gặp đệ chính là điều hạnh phúc nhất. Cho dù bây giờ có chết đi, cũng hoàn toàn không hề hối hận!"

Cậu cũng ngước đôi mắt ầng ậng biết bao nhiêu cảm xúc muốn vỡ òa lên nhìn anh, năm ngón tay cũng khẽ siết chặt hơn, đan khít vào bàn tay người nam nhân này.

Hai người trao nhau tất cả tâm tư chỉ qua ánh mắt. Cuối cùng, Hoseok khẽ thì thầm với cậu.

"Jimin, đệ và ta cùng xông lên, nhé!"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn anh ngập tràn tin tưởng. Ngay lập tức ánh mắt hai người dời khỏi nhau, đồng loạt đanh thép hướng về Lee Dong Cuk.

"YAAAA!!!!!!"

Một lần nữa lại liều mạng xông lên, dù biết trước tương lai thật quá mịt mùng...

....

....

....

Đoàng!

"A!"

Lần thứ hai, thân ảnh mỏng manh trắng tinh khiết bay vụt lên không trung. Chỉ khác, lần này điểm đáp xuống không còn là cát sỏi dưới chân mà là...sâu hun hút phía dưới vực thẳm...

"JIMIN!!!!!!!!!"

Hoseok hét lên, không do dự một khắc phi thân mình lao xuống dưới vực thẳm, đuổi theo tà áo trắng tung bay giữa không trung... sâu hun hút giữa không gian rộng lớn, giữa gió lớn gào thét dữ dội, giữa ánh nắng nhập nhoạng của nền trời hửng đông, hai tà áo một trắng một xanh... như đang dần chìm sâu vào cõi mênh mông vô thực...

Hỏi thế gian tình ái là chi...

Mà khiến cho đôi lứa thề nguyền sống chết?

Nam bắc hai đàng rồi ly biệt

Mưa dầm dãi nắng đôi ngả quan san...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro