c8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xv.

lại nói về choi byunhae, cô nàng dạo này đang chán ngấy vì những trò chơi mình bày ra đã khiến cô mất hết cả hứng. cô đang nghĩ xem cô có nên trêu đùa thằng nhóc tên park jimin hay không.

nhưng jung hoseok đã bỏ ra vài giây để cảnh cáo cô không được đụng tới thằng bé con đó. choi byunhae cười khẩy, là do cái bọn học sinh lớp đó dồn cậu ấy chứ có phải cậu ấy muốn đâu.

cô thừa biết.

đôi chân thon dài vươn từng bước đi trên hành lang. dù sao cũng chưa đến giữa kì, chưa cần phải ôn tập quá nhiều, cô có thể bỏ tiết của mình mà trốn đi.

và choi byunhae bắt gặp hình bóng cao gầy quen thuộc của ai kia.

cô nhác thấy định quay đầu đi thẳng. cho dù cô có là chị đại, là đầu gấu đi chăng nữa thì cô vẫn chỉ là một người con gái ngại ngùng khi đối mặt với người mình thích mà thôi.

choi byunhae dợn bước, nhưng lại nghe thấy tiếng gọi hoseok rất lớn của một người khác.

"hoseok-"

phải. cô đã nghe thấy, và cũng đã nhìn thấy. đằng sau cậu ấy, lon ton theo chân cậu ấy chính là thằng lùn park jimin đó.

và thằng bé cứ cố chạy nhanh hơn hoseok, chỉ vì đôi chân ngắn cũn của nó không đuổi kịp theo hoseok trong một nhịp đi bộ. thằng bé muốn có sự chú ý của hoseok. nhưng cậu ấy không nói gì, chỉ liếc mắt và đi thẳng một mạch mà thôi.

trông thằng bé rõ là hạnh phúc, nhưng cố tỏ ra giận dỗi bằng cách bĩu môi và nhíu mày. không khó để nhận ra rằng trong đôi mắt của nó lấp lánh những vì sao mỗi khi ngước lên nhìn hoseok.

choi byunhae nóng đầu, cô hơi nghiến răng.

"park jimin. đồ lùn khốn nạn."

cô rút điện thoại trong túi quần, gọi cho đàn em.

"dạ chị, chị gọi gì thế ạ?"

"điều tra nhà thằng lùn park jimin- cùng lớp với hoseok. và cả số điện thoại."

"vâng thưa chị."

"bảo bọn yoosik chuẩn bị đi, tối nay tao có buổi tối đặc biệt cho nó."

...

xvi.

park jimin đi thong dong trên đường phố gần quảng trường. jimin nheo đôi mắt nhìn về phía đồng hồ ở quảng trường, giờ đã là tám giờ kém hai mươi, có lẽ cũng không quá sớm để đứng đợi một mình trước cửa nhà của hoseok. và cậu thật sự nghĩ thế. dù sao tiết trời cũng chưa quá lạnh đến độ mỗi sáng chui ra khỏi chăn là một cực hình.

đôi chân jimin di chuyển nhanh hơn, có một chút vội vàng trên con đường quen thuộc từng đến kha khá lần. hai má cậu đo đỏ, trông cậu hứng khởi và háo hức đến lạ. ồ thì đúng rồi; vì chỉ lát nữa- một lát nữa đây thôi, cậu sẽ được gặp hoseok.

jung hoseok thật sự đã là một cái gì đó khiến park jimin quan tâm hơn đôi chút, không còn là một sự chán chường và hờ hững như một quyển sách hoá mười một chẳng hạn. phải, jung hoseok nâng cấp thành sách hoá nâng cao rồi.

ít nhất thì park jimin học giỏi môn hoá.

"êu nhóc. nhóc trông xinh xẻo đấy."

một giọng nói gọi với, cùng với một vài tính từ không được hay ho đối với park jimin cho lắm. cậu quay đầu lại, và có hơi ngơ ngác khi không biết ai gọi mình.

"ở đây này cu em."

ồ, ra là ở trong xó rác.

park jimin ngó quanh một hồi, chợt nhận ra trong góc, cạnh một cái thùng (ít) rác là một người thanh niên đội một cái mũ beanie màu nâu đỏ, lấp loáng cái vòng bạc cỡ to, và trên môi gã là một điếu thuốc.

"anh gọi tôi?"

"tao không gọi mày chả nhẽ tao gọi chó à."

"ông anh thật kệch cỡm." park jimin đánh giá người trước mặt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. "và ăn mặc thì quê mùa."

gã thanh niên trợn mắt, gã nhổ toẹt cái điếu, và có chút hùng hổ tiến tới park jimin. gã kéo cậu vào trong cái hẻm đó. gã đẩy cậu ngã ra phía sau, và vừa đúng lúc có mấy người nữa tiến tới, ngoắc qua tay cậu, giữ lấy cả người.

"ồ cảm ơn vì đã không làm tôi ngã ngửa."

"mẹ kiếp khốn nạn! mày vừa sủa cái chó gì cơ? kệch cỡm? quê mùa? mày cảm ơn cái đách gì? đcmm thằng đầu kh*c!"

"tao có cảm ơn mày đếch đâ-"

trong ánh đèn nhập nhoạng của khi phố phồn hoa, park jimin vừa kịp nhận ra rằng mình đã lỡ chọc chó rồi. ôi và thật bất lịch sự khi cậu còn chưa dứt lời, một cái đấm đã giáng xuống bên má trái cậu.

park jimin lật đầu, cậu chỉ im lặng.

còn gã thanh niên thì trợn mắt, há miệng, còn làm ra vẻ ngạc nhiên.

"ô đm tao xin lỗi."

"tao thật sự có chút lỡ tay đó..."

"xin lỗi này nha, nhóc đầu kh*c."

và cái chất giọng nhão nhoèn nhoẹt của gã, cái chất giọng khinh mỉa của gã khiến park jimin muốn nổi quạu.

"iu ui, mẹ kiếp mày không im mồm được hả thằng đàn bà?"

và hai cái tát rơi xuống má cậu, khiến cậu rũ rượi khi phải lật cả hai bên.

"oh đm này là do mày tự chuốc lấy đấy nhóc." nam yoosik nhún vai, gã lắc đầu.

"tao cũng đách thèm làm cái gì cả. mày muốn và tao chỉ đang cho mày thôi." gã nói tiếp.

"ừm hứm, thằng cu con đừng khóc đòi mẹ nhé. đách có sữa cho mày bú đâu. ô, phải rồi, ở đây có cả tá người không bao gồm tao, có cả tá bình sa, nếu mày ngoan- ừm có lẽ tao sẽ để mày phục vụ chúng-"

nam yoosik cầm con dao sáng loá, vung vẩy nó trước mặt park jimin. gã xoẹt một đường từ giữa bụng lên, chia nửa hai mảnh áo oversize của cậu. áo rách và dần tụt xuống, làm lộ ra da thịt của park jimin.

"ối chà! tao không nghĩ mày lại có cơ bụng cơ múi ra trò như này đâu đấy... mày khiến tao- ganh tị!"

gã ngắt quãng, nhìn chằm chằm vào những thớ cơ bụng đang phập phồng. gã áp sát đôi mắt mình lại gần hơn, tay sờ soạng, rồi nâng chân và làm một cú mạnh vào bụng jimin. jimin bị đánh bất ngờ, liền bất giác lui về phía sau, bụng kịch liệt co thắt.

"mày nghĩ sao để bọn đàn em tao chơi mày?"

dí khuôn mặt gầy quắt của mình lại gần, gã muốn quan sát vẻ sợ hãi của thằng nhóc con mà chị byunhae bảo gã xử nó. nhưng gì đây? sự sợ hãi vốn phải hiện trong mắt nó, nay đâu hết cả rồi? tại sao gã chỉ nhìn thấy... nhìn thấy sát khí?

gã nín bặt.

bản năng mách bảo gã mau lùi lại, nhưng không, gã ngu ngốc không nghe theo.

và khực một tiếng.

cái cổ của gã tưởng như gãy xuống.

là thằng nhóc con vừa dùng khuỷu tay hạ một cái xuống cổ gã?

cái đách gì vậy?

gã ngã xuống, mau chóng bất tỉnh.






-hoài vũ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro