Chương 36: Lăn giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến hai người buộc phải ngủ chung trên một cái giường bé tí và super xiêu vẹo của cậu sao? Đừng nói là có chuyện gì hay không, ngay cả nhúc nhích mạnh chút xíu thì nó cũng kêu ken két rồi, cậu ngủ thế nào được?

Hạo Thạc nhìn Chí Mẫn vừa bĩu mỗi vừa suy nghĩ mà buồn cười, vươn tay lấy cái chăn mẹ Phác cấp cho trải xuống nền nhà. Thấy anh làm vậy, cậu nằm úp sấp trên giường vung vẩy hai chân:

"Anh làm gì thế?"

"Ngủ chứ còn làm gì?"

Hạo Thạc bình tĩnh nằm xuống, chống tay lên gối nhìn cậu.

"Không lên giường hả?"

Chí Mẫn cầm một cái gối lên che đi nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tò mò. Áo thun cổ rộng tuột đến bên vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn ngủ xanh nhạt càng thêm lung linh động lòng người.

Anh nhếch lông mày, cười bí hiểm. Thấy biểu cảm này của anh, Chí Mẫn lập tức biết ngay anh sắp phun ra câu gì đó trêu cậu.

"Cậu muốn thức cả đêm chơi với tôi không?" Hạo Thạc hỏi xong có chút mong chờ nhìn cậu, sau đó không thấy người trên giường đáp, đành xoay người tìm tư thế thích hợp rồi nhắm mắt lại.

Ơ khoan? Chí Mẫn vốn dĩ đã đề phòng trước rồi nhưng sao người này lại không phối hợp gì hết vậy? Hỏi một câu không rõ đầu đuôi và rồi thản nhiên đi ngủ, thật vô lương tâm! Như kịch bản thì phải nói gì đó gây sốc một tí chứ...

Chí Mẫn lăn lộn trên giường không thèm nhìn anh, trùm chăn chuẩn bị đi ngủ. Được một lúc thì chán quá nên ngứa mồm hỏi:

"Anh không lên giường ngủ thật hả?"

"Chí Mẫn, tôi là đàn ông đấy, không phải thánh nhân đâu."

"Ai chẳng biết anh là đàn ông? Không thì là phụ nữ chắc?"

Người nằm dưới sàn chẳng biết phải trả lời thế nào, nói đến đây vẫn chưa hiểu thì anh nên dẫn Chí Mẫn đi học một khóa giáo dục giới tính rồi.

Tính đến thời điểm hiện tại, Hạo Thạc cũng đã sống hơn hai mươi lăm năm, từng tiếp xúc với vô vàn mỹ nữ nhưng thủy chung chưa có hôn ai và cũng chưa đi đến bước cuối cùng. Nói thẳng ra anh là trai tân. Và cái tên ngốc kia ở trước mặt anh không biết hai từ "phòng bị" viết như thế nào sao?

Anh bất lực ngáp một cái, bây giờ xoay nhẹ người cũng thấy nhức mỏi nữa, dường như các tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi.

"Cậu nên ngủ sớm đi, nhớ đừng nhúc nhích mạnh quá. Giường mà tiếp tục kêu thì sẽ khiến gia đình cậu hiểu lầm đấy."

Chí Mẫn bấy giờ mới há miệng ồ lên khe khẽ, sau đó dùng hai tay che kín mặt và cuộn tròn người trong chăn.

Tiếng hít thở đều đều nhanh chóng vang lên trong phòng, mãi cho đến nửa đêm, khi Chí Mẫn giật mình thức giấc vì khát nước. Thỉnh thoảng cậu vẫn hay bừng tỉnh thế này đây, và 80% là không thể ngủ tiếp được.

Thò chân xuống sàn quơ quào tìm dép bông, nhờ ánh đèn ngủ lờ mờ mà cậu thấy nó nằm ngay góc chăn của Hạo Thạc.

Anh ta ngủ bên dưới sàn có lạnh không nhỉ? Cậu cố gắng nhích nhẹ người sao cho giường không phát ra tiếng động và bò xuống nhặt dép, lúc đến gần vị trí của Hạo Thạc thì không thấy anh ta đâu. Ảo giác ư? Chí Mẫn dụi dụi mắt, thử đưa tay mò mẫm xung quanh với hi vọng sẽ thấy anh nằm đâu đó, nhưng không có gì ngoài một miếng vải mà Chí Mẫn đoán là áo thun của Hạo Thạc. Nửa đêm rồi anh ta còn đi đâu chứ? Dưới bếp chăng? Nóng đến mức cởi áo ra quăng lung tung thế này?

Chí Mẫn đánh cái rùng mình, ý nghĩ này lập tức bị quăng ra sau đầu. Dù trong nhà có máy sưởi nhưng tuyệt đối không hề nóng chút nào cả.

Trong lòng lo lắng, dưới chân vừa nhấc bỗng đá trúng cái gì đó. Gần như ngay lúc ấy, cậu nghe được tiếng ré lên thật to của... một con mèo.

Mèo ư? Chí Mẫn không sợ chúng, ngược lại cậu rất thích động vật, nhưng đêm hôm khuya khoắt tự dưng nghe tiếng mèo kêu thật sự rất kinh dị. Cửa sổ và cửa chính đều đóng kín mít, nó vào bằng cách nào?

Chí Mẫn nhanh chóng đi tìm công tắc để mở đèn lên, đập vào mắt cậu là con mèo của Hạo Thạc lần trước bị mất tích, cậu ngạc nhiên nhìn nó:

"Sao mày lại ở đây?"

Hạo Thạc xù lông lui vào trong góc phòng, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Tại sao lại sớm như vậy? Bây giờ mới có nửa tháng đầu thôi mà? Thậm chí lúc biến hình anh còn không hay biết gì, đến khi Chí Mẫn đá trúng mông anh thì anh mới tỉnh dậy, sau đó kinh ngạc phát hiện mình lại vi diệu hóa thân thành mèo rồi! Anh cong chân, con ngươi thu hẹp thành một đường mỏng, nếu có thể phóng nhanh về phía cửa rồi chạy đi thì tốt quá. Nhưng cửa đang khóa...

Hạo Thạc liếc mắt, đánh liều chạy ào ào về phía cửa sổ.

"Mèo nhỏ, đừng chạy! Đứng lại đó!"

Chí Mẫn không biết tại sao con mèo kia bỏ chạy, nhưng phản xạ có điều kiện liền đuổi theo, hai tay vươn ra chụp trúng bụng nó.

Cậu đưa sát mặt lại gần anh, ra chiều suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng phân tích:

"Cửa chính vẫn còn chốt trong, cửa sổ cũng đang đóng, Hạo Thạc không thấy đâu, mày mất tích không lâu bây giờ lại đột nhiên xuất hiện..."

Chí Mẫn nói tới đó thì nín thở. Cậu đột nhiên có ý định ném phăng con yêu quái trên tay vào tường, thật sự, nhưng không cách nào làm được. Hai cánh môi hồng hào mím chặt lại, trong mắt là sự kinh ngạc.

"A-anh... Hạo Thạc?"

Giọng cậu run khẽ, thấy con ngươi của chú mèo trên tay căng ra rồi đảo qua đảo lại không dám nhìn mình.

"Làm sao mà..."

Chí Mẫn thở hổn hển, phun ra ba chữ kia xong thì đưa tay phải túm cổ Hạo Thạc rồi giơ cao quá đỉnh đầu. Dựa theo tư thế này thì có thể đoán cậu chuẩn bị ném bóng chày đây! Anh thật sự phải đi lĩnh cơm hộp, à nhầm, chuẩn bị đi đầu thai sao?

Hạo Thạc nhắm chặt mắt lại, nhóc con thật không có lương tâm! Dù xương của loài động vật này rất dẻo dai, nhưng ai biết tiếp xúc thân mật với tường nhà dày bịch như vậy sẽ có hậu quả gì chứ!

Cơ thể anh bị kéo lên cao rồi khựng lại giữa chừng, treo tòng teng trong không trung làm tim anh suýt rơi ra khỏi lồng ngực. Bất ngờ là Chí Mẫn không có ném anh đi mà nhẹ nhàng thả anh xuống sàn nhà, sau đó đưa hai tay ôm trán.

"Điên thật rồi, là anh thật sao Hạo Thạc?"

Hạo Thạc bấu chặt móng vuốt xuống sàn, rụt rè gật đầu, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Len lén đưa mắt nhìn biểu cảm của Chí Mẫn, phát hiện khuôn mặt khả ái trong nháy mắt đó trắng bệch. Chí Mẫn chẳng biết làm sao để tiếp nhận mớ thông tin gây sốc này.

"Không, đang mơ, mình đang mơ! Mau trở về ngủ tiếp!"

Chí Mẫn run rẩy bò lại giường, cơn khát cũng bị đánh bay tự lúc nào. Cậu kéo chăn trùm kín đầu, không dám hó hé thêm một lời nào nữa.

Mơ kiểu này cũng quá chân thực đi! Mẹ ơi...

Dù ngay chính bản thân anh cũng rất khó chấp nhận sự thật, nhưng khi nhìn thấy JiChí Mẫnoon sợ mình như vậy, tránh không khỏi buồn bực. Hạo Thạc thở dài, bốn chân tụm lại rồi ngồi ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Đang lúc anh thất vọng thì một cái đầu đưa sát lại gần, trợn mắt hỏi:

"Anh là yêu quái à?"

...

Hạo Thạc liếc mắt nhìn cái tên nhóc 10 giây trước còn sợ mất mật bây giờ đang hớn hở hỏi cung anh, giận dữ lắc đầu.

"Không phải ư? Vậy, anh là yêu tinh?"

Có khác nhau à? Hạo Thạc thật chẳng muốn giải thích cho cái tên ngốc này nữa, quay đầu sang một bên.

Lần thứ hai nói chuyện với một con mèo có linh tính như vậy, Chí Mẫn cảm thấy vừa sợ vừa phấn khích. Thật ra thì lúc đầu cậu cũng định giết phăng nó đi, nhưng mau chóng nhận ra nó là người thương của cậu.

"Bao giờ anh trở lại bình thường?"

Cậu rụt rè đưa tay ra sờ đầu anh, thấy anh chỉ lắc đầu thì đoán anh cũng không biết thời gian khôi phục trạng thái cũ là sau bao lâu.

Chí Mẫn gãi gãi má, nghĩ lại tự dưng có lỗi với anh ta quá.

"Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi giật mình."

Hạo Thạc vẫn thủy chung chẳng thèm quay đầu lại, đừng tưởng anh có thể bỏ qua dễ dàng, còn định ném anh đi cơ mà!

"Xin lỗi mà... Lại đây nào."

Cậu đánh bạo ôm anh lên giường, tìm vị trí thích hợp rồi gãi gãi cằm anh, kết quả bị anh vươn chân mềm đập cho một cái.

"Không phải mèo thích được gãi cằm à...?"

Chí Mẫn buồn cười với biểu cảm sinh động trên mặt anh, dù sao cũng không thể ngủ tiếp nên ngứa đòn cứ chọc anh hoài, hết sờ tai lại sờ đuôi.

Đang lúc cậu chơi đến quên trời quên đất thì bụp một phát, Hạo Thạc trong trạng thái không một mảnh vải xuất hiện trên giường. Bởi vì lúc nãy Chí Mẫn đang sờ đến phần giữa thì anh biến hình nên là bây giờ tay cậu chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh.

"Chí Mẫn, tôi đã nói gì nhỉ?"

Mặc dù đang trong bóng tối, chỉ có một cái đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ mờ nhưng cậu vẫn nhìn được ánh mắt như dã thú của anh.

Mẹ ơi! Cứu...

Chí Mẫn còn chưa kịp chạy thì đã bị một cánh tay rắn chắc chặn lại, lần này đến lượt cậu như một con thú nhỏ vô lực phản kháng.

Đầu ngón tay ấm nóng của Hạo Thạc mơn trớn cằm cậu, sau đó ngang nhiên trượt xuống eo nhỏ, luồn vào trong áo thun.

"Hạo Thạc! Tha mạng... ư... dừng lại..."

Cậu đỏ bừng mặt, thở hổn hển, tay chẳng biết đặt ở đâu khi mà cơ thể Hạo Thạc nóng rực, chạm vào liền có cảm giác như bị bỏng. Mấy ngón tay bên eo liên tục di chuyển, vô cùng điêu luyện.

"Dừng lại đi mà..."

Hạo Thạc làm như không nghe thấy tiếng kêu rên của cậu, tiếp tục trừng phạt cái eo nhỏ.

"Lần sau còn dám bắt nạt tôi không?"

"K-không dám..."

Tại saoooo? Tại sao cậu đã bảo không dám rồi mà tên kia vẫn chưa dừng lại chứ! Nhột quá! Trời ơi! Ai đó làm ơn cứu cậu!

"Ha ha... Hạo Thạc, đừng chọt nữa!... Aaaa..."

Chí Mẫn hết tránh trái lại tránh phải, nhưng Hạo Thạc vẫn cứ bám riết không tha cho eo cậu, hết cù giữa bụng lại chạy qua xương sườn nhéo nhéo. Thiệt sự, nhột chết mất!

"Đồ khốn! Đồ.. ui... cầm thú! Ha ha ha... "

Trên trán cậu rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, hai người giỡn quên trời quên đất, cũng quên luôn cái giường cũ đang phát ra âm thanh không mấy trong sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro