3. Gia Cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Taehyung, cậu nhìn xem tôi có cái gì này! "

Hoseok hớn hở tựa như một đứa trẻ, hắn lôi ra từ dưới gầm giường một quyển sách mốc meo, bẩn thỉu, bụi bám thành một mảng to. Nụ cười hắn nở rộ như đóa quỳnh đầu xuân, chân nhanh bước tới chỗ bàn làm việc của Taehyung mà khoe nó.

" Này bác sĩ, cậu nhìn tôi một chút đi! Xem tôi có cái gì cho cậu này! "

Taehyung dừng bút, chuyển tầm nhìn về phía vật mà Hoseok đang cầm.

Một quyển sách?

" Anh Hoseok, cuốn sách này có gì đặc biệt vậy? "

Với trách nhiệm của một bác sĩ điều dưỡng, anh ân cần hỏi cho có với hắn. Nhưng Hoseok thì khác, hắn được câu hỏi quan tâm này làm cho vui vẻ biết bao, cong cong khoé mắt mà giơ quyển sách lên.

" Đây là cuốn sách mà tôi cất giữ suốt đấy, cậu chính là người đầu tiên mà tôi khoe nó!! " — cười cong cớn, chân tay múa loạn xạ, hắn đang cố hình dung cho anh thấy khoảng thời gian đó lâu đến mức nào.

Taehyung cười, rồi hỏi lại:

" Vậy anh đọc tôi nghe xem nào. "

Một giây thoáng qua, anh thấy mặt hắn đột nhiên nghệt ra, trông ngây ngô đến lạ. Hắn lấy tay mở trang sách cẩn thận, như sợ nó rách vậy, miệng lẩm bẩm vài lần rồi im bặt.

Taehyung chứng kiến tất cả, khoé miệng không khỏi nhếch lên với hành động ngốc nghếch này. Phải nói rằng người ta khi bị bệnh, họ hành động và suy nghĩ hệt như như những đứa trẻ to xác vậy.

" Sao vậy? " — Anh bâng quơ hỏi một câu, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo từng cử chỉ của hắn.

Khuôn mặt nhăn nhó, miệng lẩm bẩm không ra tiếng, ánh mắt lạ lẫm khó hiểu, Hoseok bất lực liền ném phăng quyền sách xuống, quay sang làu bàu với Taehyung.

" Bác sĩ cậu phải xem, quyển sách này ngoài bìa có hình vẽ rất sinh động, ấy vậy mà bên trong lại không có lấy một hình ảnh nào! Có phải đây là lừa đảo hay không?! "

Hắn há mồm trợn mắt nói lớn, tuôn ra là một tràng bình luận không lành mạnh về cuốn sách. Tất thảy những hành động này đều lọt vào mắt Taehyung, anh im lặng đợi hắn nói xong, tiếp lời: — Tại sao anh lại nghĩ vậy?

" Bên trong chỉ có hàng trang kí tự liền mạch rồi cách trống, tôi xem không hiểu! "

Hàng trang kí tự và cách trống?

Taehyung thầm nghĩ, tay lấy cuốn sách rồi mở ra. Tất cả các trang đúng là có những gì hắn nói, nhưng chúng chính là chữ viết.

Anh kéo ghế đứng dậy, tay cầm sách, lưng hơi dựa vào mép bàn, đăm chiêu hỏi lại.

" Thật sự là không hiểu? "

Hoseok nghe xong, hắn ngẫm lại một chút rồi gật đầu chắc nịch: — Thật sự!

Taehyung chẳng nói gì, anh thở dài đầy tiếc nuối.

" Được, vậy để tôi dạy anh học. "

.

Hết giờ làm việc, Taehyung chào tạm biệt viện trưởng liền về thu dọn đồ đi về. Khi đi ngang qua khu tiếp tân, anh vô tình nghe được những lời khen của nữ y tá dành cho Hoseok.

" Thật sự tôi thấy bệnh nhân 1802 rất đẹp trai! " — Y tá 1 đột nhiên nói lớn

" Nhưng người đẹp như vậy mà lại bị bệnh này thì thật lãng phí làm sao.... " — Y tá 2 đáp lại trong thở dài ai oán

" Tôi thấy anh ta ngoại trừ hổ báo thì lắm lúc cũng đáng yêu đó chứ! Nhất là khi anh ta làm nũng với bác sĩ Taehyung! " — lần này là y tá 3 nói, nhưng cô ta lại thần thần bí bí, vừa nói hai tay vừa ôm tim quắn quéo kể chuyện.

" Bác sĩ Kim Taehyung mới chuyển về đấy sao? " — Y tá 1 ánh mắt khinh bỉ dành cho y tá 3, hỏi lại

" Đúng vậy! Chính là vị bác sĩ đẹp trai ngạo kiều lạnh lùng thụ đấy !! Tôi rõ ràng mắt thấy tai nghe cảnh Bệnh nhân Jung Hoseok đỏ mặt bên lẽn như thiếu nữ đôi mươi khi nhìn thấy nụ cười của bác sĩ Taehyung cơ, chưa hết còn – A bác sĩ Taehyung! "

Y tá 3 đang mải luyên thuyên kể chuyện, Taehyung đứng từ nãy tới giờ nghe xong câu chuyện, tới đoạn này liền hắng giọng ho một cái.

Vậy mà y tá 3 không biết điều, cô ta lại cà nhớn mà che miệng cười khúc khích.

" Bác sĩ Taehyung nhớ giữ sức khỏe, mai còn ca khám 9 giờ sáng với bệnh nhân 1802 Jung Hoseok đấy! "

" Tôi biết rồi. " — Đáp lại, Taehyung liền nhanh chân rời xa nơi chốn quỷ tha ma bắt này.

Đi được một đoạn, anh dừng bước, trong đầu hiện lên những điều mà cô y tá số 3 nói.

Công nhận là anh ta dính người thật.

Taehyung thầm nghĩ, nhưng không chỉ vậy, khuôn mặt của anh ta cũng rất đẹp.

Anh thừa nhận, Hoseok hắn thực sự là một tên bệnh nhân rất đỗi đẹp trai trong cái bệnh viện này. Lúc trước mới chuyển đến, anh tưởng mình sẽ phải đón nhận một tên bệnh nhân thần kinh bẩn thỉu, hôi thối cùng ngoại hình khó ưa, và anh đã chuẩn bị kĩ tinh thần để đón nhận điều đó.

Vậy nên thật khá bất ngờ về ấn tượng đầu tiên Taehyung dành cho hắn. Jung Hoseok — Tên bệnh nhân mang số báo danh 1802 có khuôn mặt rất đẹp trai, không chỉ vậy hắn còn ăn mặc rất lịch sự, văn minh, chỉ khác điều sống trong một nơi tồi tàn mục nát này đã làm cho tính cách và thần kinh của anh ta ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng ít nhất, Jung Hoseok vẫn gấp mấy lần những tên bệnh nhân mà Taehyung từng gặp.

Thật đáng tiếc anh ta lại bị Schizophrenia, nếu không chắc đã quyến rũ hàng ngàn cô gái ngoài kia.

" Nên bỏ chuyện này qua một bên, nó còn chẳng liên quan đến mình. " — Taehyung thở dài, anh lấy lại bộ dáng lạnh lùng, đến chỗ gara lấy xe. 

Bánh ô tô chuyển động, bác sĩ Taehyung đã về nhà.

Vị bác sĩ tài ba đang về với người anh ấy yêu.

Có lẽ bạn bất ngờ? Nếu cảm xúc đột ngột này dâng trào, xin các bạn hãy giữ được bình tĩnh. Taehyung là bác sĩ, năm nay cũng 23 tuổi, có người yêu là điều đương nhiên rồi. Có khi 2 đến 3 năm sau họ cưới nhau cũng nên.

Taehyung leo lên vị trí cao cấp này một phần vì nhờ quan hệ gia đình, chứ bạn nghĩ một người thường có thể có một công việc ăn ngon ở tốt tại chốn thành thị Seoul khó khăn này? Không đâu, cuộc sống này chẳng như bao người nghĩ. Nó giống như một cuộc chiến sinh tồn vậy.

Người giàu thắng thì được sống được hưởng những quyền lợi tốt đẹp, còn người nghèo thì mãi là kẻ thua cuộc.

Nói chung vẫn là tiền quyết định tất cả.

Gia đình Taehyung kể ra khá phức tạp. Nhưng nếu nói hẳn ra, cha của anh là Thiếu Tướng cấp cao trong quân đội, còn mẹ anh ta đứng đầu một tập đoàn công nghệ cao tương đối lớn, nó đã nằm trong mục 10 những công ty dẫn đầu về lĩnh vực khoa học kĩ thuật trong suốt 20 năm nay.

Ai nói phụ nữ không xứng đáng điều hành một tập đoàn hay công ty? Mẹ Taehyung đã chứng minh điều đó. Suốt 20 năm bà đã đưa từ một công ty tầm thường lên lớn mạnh và giữ nguyên vị trí như thế nào cũng là một kỳ tích. Phụ nữ họ có những cái tài mà không ai có thể đoán được, vậy nên đừng có hễ là mở miệng nói họ bất tài. Chỉ là họ chưa bộc lộ mà thôi.

Bố Taehyung làm thiếu tướng quân đội nòng cốt của lực tưởng quốc phòng, tuy ngoài chiến trường ông dã chiến bao nhiêu nhưng khi về nhà cái cảnh ấm áp của gia đình vợ đẹp con lớn vẫn không làm ông quên đi sự dịu dàng ôn nhu hiếm có của mình.

Hôm nay gia đình Taehyung sẽ đoàn tụ, đồng thời anh cũng dẫn bạn gái về gia đình.

" Yang Kyeong Young, giờ anh đến đón em. " 

Đến giờ, Taehyung liền gọi điện hỏi thăm bạn gái, ngay từ đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng nói đáng yêu của cô ấy, anh không khỏi hạnh phúc mà mỉm cười.

" Được, em đợi anh trước công ty! "

Trời chằng chịt sao, đêm nay thật sáng. Không biết ở bệnh viện Jung Hoseok hiện giờ như thế nào.



Durex: đã hoàn thành dự kiến, nhưng chậm 1 tháng =))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro