Cơn mưa mãi mãi và trận tuyết thoáng qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vàng bật mở cái ô. Khi mưa bắt đầu trút xuống, những tấm phủ màu đen dần dần xuất hiện ngày càng nhiều trên đường phố.

Đầu của mọi người biến thành những thứ vừa quái dị vừa kỳ lạ. Theo một cách nào đó mỗi khuôn mặt đều mang nét buồn, như thể cảm xúc thật của mỗi người đang được khoác bên ngoài thay vì nằm sâu thẳm trong trái tim họ.

Seokjin mỉm cười khích lệ Taehyung lần cuối trước khi đưa chiếc ô của mình lên, khuôn mặt biến thành một bông hồng đen héo khổng lồ. Một cánh hoa lớn bong ra và rơi xuống, biến thành tro khi nó đâm vào con đường trước mặt.

Taehyung lùi lại, bàng hoàng.

"... h-hyung?"  Thì thầm trong tuyệt vọng. Nhưng Seokjin không trả lời.

Taehyung nhìn lại Jimin và Jungkook nhưng cả hai đã quay đi và hòa vào đám đông người dưới những chiếc ô đen, tất cả đều đi về phía mặt trời đen khổng lồ.

Sau đó Seokjin cũng quay lại và bước đi.

"Đợi đã..." chỉ có thể phát ra âm thanh với thứ gì đó đang nghẹn ứ trong cổ họng.

Hoảng loạn khiến cơ thể như bị đóng băng, cậu đứng tại chỗ, mọi người đi lại với tốc độ đều đều xung quanh. Đôi mắt không thể không liếc nhìn từng khuôn mặt quái dị, một khuôn mặt có lỗ hổng, một khuôn mặt nhỏ giọt kỳ lạ. Mỗi giây trôi qua Taehyung càng cảm thấy sợ hãi, càng ngày càng cô đơn.

Áo hoodie nhanh chóng ướt sũng. Nó sẽ không còn mềm mại và ấm áp từ bên trong nữa. Mưa nhỏ giọt lên mái tóc và mắt, chảy xuống đôi gò má. Là mưa hay là nước mắt?

Cậu cố gắng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt ẩm ướt của chính mình, nhưng dù có cố gắng với thế nào thì toàn thân vẫn tê liệt. Tất cả những gì Taehyung có thể làm là hơi di chuyển đầu một chút.

Nhìn lên bầu trời trắng xóa, cố gắng xóa bỏ nỗi thống khổ của mình bằng một tiếng hét, nhưng ngay cả điều này cũng không làm được vì cổ họng chỉ phát ra âm thanh rên rỉ yếu ớt.

Bây giờ thì chắc chắn là nước mắt đang chảy ra rồi. Cảm thấy mình thật yếu đuối, cậu gục xuống đầu gối trong thất bại. Cậu sẵn sàng nằm trên mặt đường ướt và chịu khuất phục trước sự bất lực này.

Đám đông vô thức đi xung quanh, chừa chỗ cho cậu. Cơn mưa dường như trút xuống khiến Taehyung càng chật vật hơn.

Nhưng rồi một cái bóng đổ xuống và một đôi giày sneaker lọt vào tầm nhìn. Taehyung chớp mắt nhìn nước bùn bắn lên từ đôi giày. Ai đó đã đi ngược lại đám đông và bước qua cậu.

Người này rất khác. Giống như Taehyung, anh ta không có ô và cái đầu người vẫn còn, tạ ơn Chúa. Thay vào đó người đàn ông mặc áo mưa dài màu xám và đội mũ bóng chày.

Cảnh tượng này cho Taehyung hy vọng, quên mất sự tê liệt của mình và chạy theo mà không suy nghĩ.

"Xin chào!!?"

Người đàn ông không trả lời, tiếp tục tiến về phía trước như thể anh ta không thể nghe thấy Taehyung.

"Xin chào?! Làm ơn! Làm ơn quay lại đi!!"

Vẫn không có câu trả lời nào, cậu chạy lại nắm lấy vai chàng trai và bước tới trước mặt anh ta.

"Làm ơn. Làm ơn hãy nói chuyện với tôi," giọng cậu khàn khàn, nhìn thẳng vào mắt người lạ. Anh ta là một chàng trai trẻ, có lẽ chỉ hơn mình một hai tuổi, với khuôn mặt phúc hậu.

Đôi mắt cảm nhận từng cơn lạnh buốt, không phải kiểu khắc nghiệt mà theo hướng kín đáo một chút, như thể nước mắt vừa trào ra là đã đóng băng vậy.

Nhưng bên dưới lớp băng đó cậu có thể thấy đôi mắt của chàng trai lớn hơn đang chứa nỗi buồn và sự mệt mỏi, Taehyung tự hỏi làm thế nào anh ta chứa tất cả những thứ đó trong mắt mà không bài tiết ra ngoài bằng nước mắt.

Cuối cùng, người lạ trả lời.

"Tại sao nhìn anh? Em không cần phải nhìn anh...", tông giọng nặng nề và chậm chạp.

Taehyung thấy nhẹ nhõm vì sợ người kia không thể nói chuyện. Cậu vòng tay ôm người lạ và bắt đầu khóc trên vai anh ta.

"Hyung làm ơn giúp tôi với!! Seokjin hyung, Jungkookie và Jiminieee... họ đã biến mất!!!"

Người lạ mặt cứng đờ.

"Làm ơn... đừng có khóc như vậy," anh ta khó chịu.

Cậu buông anh ra, cố gắng bóp nghẹt lại tiếng khóc.

"Thôi, khóc cũng được," anh ấy cau mày nhìn Taehyung. Đưa tay ra vỗ nhẹ vào cái đầu ướt của cậu bé trong trạng thái không chắc chắn.

Sau một hồi suy nghĩ, anh ấy thò tay vào áo khoác và lấy ra một chiếc áo mưa, trượt nó qua đầu Taehyung.

"Đây," anh ấy cười khúc khích khi kéo chiếc mũ nhựa trên mái tóc ướt của cậu, "Em thực sự làm anh nhớ lại bản thân mình vài năm trước, lần đầu tiên khi anh ở trong mưa như thế này."

Taehyung mỉm cười, cậu thích anh chàng này, cảm giác như được ở nhà vậy.

"Em là Taehyung!" lau đi nước mắt và nở một nụ cười.

"Rất vui được gặp em, anh là RM," anh nói, bắt tay Taehyung.

"Tên anh lạ vậy... nó có nghĩa là gì?"

"Nó có nghĩa là...." RM dừng lại, "Anh nghĩ nó là Real Me."

"Anh không biết sao?" Taehyung thắc mắc.

"Anh... anh thực sự không thể nhớ được con người thật của mình, đó là những gì anh đang tìm kiếm", RM cố gắng giải thích, "còn em, đang tìm gì?"

"Bạn bè của em, Jimin, Jungkook và Seokjin hyung," cậu chán nản trả lời, cúi đầu, "Gần đây em đã đối xử với họ khá tệ và bây giờ lạc mất họ trong mưa."

"Hmmmm," RM gật đầu tỏ vẻ đã hiẻu, "Em có hẹn sẽ gặp họ ở đâu không?"

"Em không rõ..." Taehyung lục tung bộ não của mình, "A! Tụi em đã nói về việc tới công viên!"

"Vậy đi thôi,"

Họ cùng nhau chậm rãi và lặng lẽ, Taehyung cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn. Bầu trời  bắt đầu mờ đi từ một màu trắng khắc nghiệt đến màu xám im ắng và đám đông bắt đầu tan dần.

Nhưng họ vẫn bị bao vây bởi những người có khuôn mặt quái dị, mặt trời đen vẫn ngày càng lớn hơn trên bầu trời.

"Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Taehyung nhảy qua vũng nước mưa. RM đi chậm đủ để Taehyung có thời gian chơi đùa trên đường đi.

"Hửm?"

"Với mọi người, cơn mưa và mặt trời?"

"Mặt trời?" RM nhíu mày, "Mặt trời gì?"

"Anh biết mà, quả cầu lớn màu đen trên bầu trời!"

"Đó không phải là mặt trời đâu nhóc...", RM thở dài, "Mặt trời sáng và ấm áp, em không biết điều đó sao? Mặt trời thực sự là một thứ khủng khiếp, đặc biệt đối với chúng ta, những đứa trẻ của mặt trăng."

"Hừm..." Taehyung không chắc chắn "đứa trẻ của mặt trăng" là gì nhưng cậu quyết định không đào sâu quá nhiều. "Vậy quả cầu đen đó là gì?"

"Tất nhiên đó là mặt trăng. Nó biến thành màu đen vì không có mặt trời để phản chiếu trên nó. Mặt trăng nếu không có mặt trời thì sẽ không cân bằng và cô đơn", anh đưa hai tay vào túi áo khoác, "Dù Mặt trời là một nỗi đau... chúng ta cần nó... ngày và đêm, tất cả mọi thứ phải tồn tại cùng nhau... "

Taehyung không biết phải trả lời như thế nào.

Ngay sau đó họ đến công viên và Taehyung nhận ra rằng khi họ đang đi, bầu trời đã chuyển sang màu xám mượt, đám đông hoàn toàn phân tán, không còn một chiếc ô nào nữa. Taehyung không chắc có nên ngạc nhiên hay không vì hôm nay đã đủ kỳ quặc rồi. Trời vẫn mưa, dù nhỏ hơn một chút.

"Thấy chưa", RM chỉ lên bầu trời, "Em hầu như không thể nhìn thấy mặt trăng ở đó vào ban đêm vì không có mặt trời."

"Mặt trời ở đâu?" Taehyung hỏi, đi theo RM qua công viên và về phía hai băng ghế, ngồi ngả lưng dưới một tán cây.

"Mặt trời đã chạy trốn khi không cần thiết", anh trả lời với một tiếng rên rỉ, duỗi người nhìn lên bầu trời qua những cành cây trần trụi.

"Em cũng muốn trốn thoát", chàng trai trẻ hơn vươn mình trên băng ghế khác bên cạnh, "thế giới này vô cùng nhàm chán".

"Không," RM nói một cách bình tĩnh, "Không, chúng ta không thể trốn thoát."

"Em thấy đấy, tất cả chúng ta đều bị trói buộc với thế giới này bởi một thứ gì đó... một trách nhiệm, một người thân yêu, bất kể nỗi đau hay mong muốn cái chết, chúng ta vẫn sống vì một thứ gì đó... Chúng ta sống trong khi chúng ta chết, chúng ta cười trong khi chúng ta khóc, chúng ta vui và buồn, chúng ta nhớ và chúng ta quên, mọi thứ...."

"Đó..." Taehyung ngắt lời với một hơi thở gấp gáp, "Có rất nhiều điều muốn nói và suy nghĩ."

"Mọi thứ vốn rất mâu thuẫn," RM nằm xuống, "Tất cả các mặt đối lập phải tồn tại cùng nhau, đó là lý do tại sao, mặt trời không bao giờ nên rời đi."

Taehyung nghĩ về những người bạn đã rời bỏ mình.

"Họ ở đâu?" cậu chớp mắt, những hạt mưa nhỏ rơi vào mắt và trên lông mi.

"Em biết đấy, bạn em hiện không đến công viên này đâu," RM lơ đãng nói

"Gì???" Taehyung ngồi thẳng người, "Tại sao??? Họ?? Họ chết rồi sao?!?!?"

"Không không không, họ vẫn ổn", chàng trai lớn tuổi hơn trấn an, "mọi người sẽ thức dậy cùng với chiếc ô ngay bên giường vào hôm sau."

"...Vâng, được rồi." Taehyung nói dối, không đặt câu hỏi về logic của một hiện tượng phi logic, "Tại sao anh lại bảo em đến đây?"

"Vì đây là thời điểm thích hợp" RM nói như thể nó sẽ giải thích mọi thứ.

"...Hả?"

"Kiểm tra đồng hồ đi."

Taehyung nhíu mày. Có phải RM biết về chiếc đồng hồ đặc biệt của mình hay anh ta chỉ cho rằng hầu hết mọi người đều đeo đồng hồ không?

"Bốn giờ rồi à?" Cậu thở hổn hển, "Khoan... nếu trời tối thì... trời ơi! Em còn chưa cho Yeontan ăn!"

"Mhm bốn giờ sáng," RM xác nhận, "và đừng lo lắng. Anh chắc chắn Jimin đã chăm sóc cho em ấy."

"Em cũng mong vậy," Taehyung thở phào nhẹ nhõm, "nhưng mà?? Sao lại muộn thế này??" Tự nhiên thấy mình chết lặng. Cậu đã quen với việc mình mất dấu thời gian nhưng điều này chẳng phải hơi quá đáng sao.

"Bây giờ là thời gian của em, moonchild," RM như đang hát.

"Thời gian em làm gì?"

"Số phận của em."

"Em không có số phận-"

"Em sẽ phải chịu đựng rất nhiều", RM buồn bã nói, cau mày nhìn Taehyung với sự thương hại, "nhưng ở đây," anh nói, đứng dậy, "nhảy đi."  Và anh ấy bắt đầu quay cuồng, mắt nhắm nghiền và gương mặt nghiêng về phía những hạt mưa rơi. Áo mưa xòe ra.

"Nhảy trong mưa, trong đau đớn, dù cho có rơi đi chăng nữa, ta cũng phải nhảy múa trên chiếc máy bay ấy*" anh ngân nga.

(*Lời bài hát Moonchild của RM.)

"Gì vậy??"

RM ngừng quay vòng và ngồi xuống cạnh Taehyung.

"Và cũng đừng cảm thấy quá tệ, bởi vì yêu và ghét là như nhau... đều là sự quan tâm. Ghét là yêu trong đau khổ... bởi vì tình yêu là đau khổ."

Anh ấy tiếp tục với một tốc độ kỳ lạ, như thể cố giữ bản thân trở về sau khi nói quá nhanh, "nhưng đừng ở dưới ánh mặt trời quá lâu, đừng đau đớn quá lâu... đó có thể là định mệnh của em, nhưng hãy ghi nhớ sự cân bằng."

Choáng ngộp. Taehyung đứng dậy trong lo lắng.

"Nhưng em không muốn bị đau! Em không muốn yêu nếu điều đó là nỗi đau và thù ghét. Em cũng không muốn đau khổ trong thế giới nhàm chán này. Em muốn được tự do!!"

"Không có tự do nào nếu em nói to như thế đâu."

"Chả có nghĩa lý gì cả!"

"Em không thể trốn tránh mọi thứ. Việc em không có gì sẽ cản trở em", anh ấy giải thích nhanh, "và không phải ai cũng có thể hoàn toàn tự do, tất cả chúng ta đều sống va vào nhau, chồng chéo và đan xen."

"Em chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau, đen trắng và cô đơn trống rỗng", Taehyung kiên trì bướng bỉnh.

"Em thấy đấy, tất cả sẽ qua, mặc dù..." RM bắt đầu suy nghĩ.

"Nó chưa qua!" Cậu bắt đầu hét lên, "Những năm ​​của cuộc sống vô nghĩa, buồn tẻ và đau khổ !"

"Vì nó là mãi mãi..." Anh bình tĩnh nói.

"Vậy thì chẳng thể nào vượt qua được."

"...nhưng không có gì là mãi mãi..." RM tiếp tục.

"Anh!!" Taehyung vung nắm đấm trong sự thất vọng, "Anh đừng có mà mâu thuẫn như vậy!"

"Không, em chỉ cần nhìn vào cơn mưa này", RM kiên nhẫn nói, đưa tay ra để hứng những giọt nước, "trời cứ mưa mãi, không ngừng trút lên người em, nhưng mỗi giọt nước đều khác nhau... em cứ ướt và ướt hơn. Nhưng mỗi giây mỗi giọt đều khác nhau em không thấy sao? Ngay cả khi nỗi đau luôn ở đó như một cơn mưa liên tục, mỗi vết đau đều khác nhau. Mãi mãi và cuối cùng mãi mãi trôi qua... "

"Em lạc lối," Taehyung thở dài và giơ tay lên trong thất bại.

"Không không, đừng đánh mất chính mình!" Anh ấy đứng dậy và nắm lấy vai của chàng trai trẻ, "Tên em là gì? Hãy cho anh biết tên của em! Nếu em quên mất tên và chính mình thì sẽ gặp rắc rối lớn!"

"Như anh sao?" Taehyung hỏi.

"Tên của em!" RM khăng khăng, lay người cậu.

"Taehyung..." Cậu trả lời, hơi sốc với cường độ rung lắc.

"Tốt," anh ấy thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống, "Anh không có chỗ để nhớ tên và bản thân mình, về cơ bản anh đã đánh đổi nó để lấy cái này."

"Để?" Taehyung ngập ngừng hỏi.

"Hiểu." RM thở dài.

"Và em thì không hiểu gì," cậu ngập ngừng nói, lo lắng liệu mình có chạm vào tổn thương nào của anh ấy không.

"Đó là lý do tại sao anh cô đơn...", anh ấy lại thở dài, "Anh hiểu nhiều thứ đến nỗi mỗi suy nghĩ cứ thế đan xen vào nhau cho đến khi anh không thể giao tiếp đàng hoàng. Với mỗi mâu thuẫn anh nói với em, anh có cả ngàn thứ như thế. Hơn nữa anh đang kìm hãm nó, giống như một đại dương của những suy nghĩ vạn vật. Cứ như anh có quá nhiều suy nghĩ đến nỗi chẳng còn suy nghĩ gì."

"À..." Taehyung buồn bã nói. Cậu không nói nên lời vì nó vẫn không có ý nghĩa gì, nhưng điều này khiến cậu buồn cho RM tới nỗi nước mắt trào ra.

"Làm ơn đừng khóc nữa", anh ấy hỏi, "mấy giờ rồi?"

"Bốn-" thời gian không trôi đi. Gõ nhẹ vào chiếc đồng hồ của mình, "đồng hồ của em bị hỏng!"

"Không, nó không bị hỏng. Chỉ là em vẫn còn thời gian cho mình", RM nói, đột nhiên cảm xúc dâng lên, "ah công viên đáng yêu này, đây thực sự là khung cảnh ban đêm của em... Mặt trăng... em thực sự là đứa trẻ của mặt trăng... em rất nhạy cảm nhưng cũng rất bền bỉ..."

"Cảm ơn anh," Taehyung ngập ngừng nói, "nhưng... em vẫn muốn trốn thoát. Công viên vẫn mang màu đen trắng, mặt trăng vẫn tối và mưa vẫn không ngừng trút xuống đập mạnh vào làn da."

"Ừ," RM thở dài, "Anh cũng biết một nghệ sĩ chuyên về trốn thoát, nếu em thực sự chắc chắn rằng em muốn..."

"Nghệ sĩ chuyên về trốn thoát?" Cậu bật dậy. Nghe hay đấy.

"Tên anh ta là Agust D, đã từng trốn thoát khi bị trói vào một chiếc ghế đang được vận chuyển trong một chiếc xe tải đi khắp đất nước. Nếu có ai biết cách thoát khỏi thế giới này, thì đó sẽ là anh ấy. "

"Tuyệt vời!" Taehyung háo hức nói: "Em nên tìm anh ấy ở đâu?"

"Đi tàu lúc 10 giờ tối-"

"Bây giờ là 4 giờ sáng! Phải đợi gần cả ngày cho chuyến tàu 10 giờ tối!"

"Đừng ngớ ngẩn, sẽ là 10 giờ tối khi em đến ga tàu."

"Nó không xa lắm đâu! Không mất 18 giờ để đến ga tàu!"

RM nhấn mạnh, "chỉ cần đi về hướng đông từ đây theo lối đi bộ đầy hoa trong mười phút và em sẽ đến ga lúc 10 giờ tối."

"Nếu em rời đi bây giờ?" Taehyung xác nhận.

"Đúng."

Chẳng hiểu anh ấy nói gì nhưng cậu quá mệt rồi, vì vậy Taehyung quyết định đến lúc nói lời tạm biệt.

"Được rồi, cảm ơn anh vì tất cả, em có thể giữ-"

"Được, giữ cái áo mưa đó đi."

"Wow cảm ơn anh! Goodbye!" Taehyung vui vẻ.

"Hoặc nói badbye cũng được", RM trả lời, "từ bye không hẳn là xấu hoặc tốt nên là..."

Và Taehyung bước ra khỏi bài phát biểu mâu thuẫn mới nhất của RM. Giờ mà không đi thì cuộc nói chuyện này chẳng bao giờ kết thúc được.

Bầu trời vẫn tối và trời vẫn mưa khi Taehyung rời khỏi khu vườn, theo con đường về phía đông.

Lo lắng về thời gian, liên tục kiểm tra cái đồng hồ vẫn bị dừng ở bốn giờ, Taehyung quyết định chỉ đi bộ trong mười phút. Nếu không đến ga tàu, cậu sẽ quay lại và trở về nhà. Đây dường như là một kế hoạch hợp lý.

Từ mưa chuyển sang tuyết rơi. Tuyết, luôn có màu trắng và kỳ diệu ngay cả trong một thế giới đen trắng như thế này. Taehyung thấy từng ký ức thoáng qua khi chúng lướt trên da cậu, nhẹ nhàng như ánh trăng nếu cậu có thể nhớ được ánh sáng đó trông như thế nào.

Những ký ức chỉ mờ nhạt, không thể nắm bắt được, như những hạt bụi được thắp sáng bởi ánh sáng mặt trời... nếu cậu có thể nhớ ánh sáng mặt trời ra sao. Tuy nhiên, có lẽ chúng rất quan trọng... Nhưng cái gì đây? Và với ai?

Mỉm cười lơ đãng về từng mảnh chớp nhoáng đó, Taehyung đột nhiên thấy mình đang đi trong rừng, không có tòa nhà nào xung quanh ngoài một ga xe lửa đơn độc phía trước, hiện đang được phủ đầy tuyết.

Bên trong đôi giày thể thao, những ngón chân bị đóng băng, ẩm ướt vì đi trong tuyết, run rẩy dưới chiếc áo mưa và hoodie nhỏ. Tại sao  không nghe lời Jimin mặc áo khoác vào chứ? May là đã đến nhà ga nhưng cậu cần được sưởi ấm. Vội vã tiến về phía trước.

Bầu trời vẫn tối mù, một màu xám câm lặng phủ đầy tuyết trắng rơi xuống từ đó. Cậu đã đi bộ được bao lâu rồi? Taehyung kiểm tra đồng hồ. Mười giờ. Chàng trai mím môi.

"RM hyung tại sao anh cứ luôn đúng thế nhỉ?" tự nói chuyện với cái đồng hồ của mình.

Khi bước lên bục, cậu nhìn quanh nhà ga. Không có ai xung quanh để hỏi giờ, trống rỗng và yên tĩnh. Âm thanh duy nhất là tiếng tuyết lạo xạo và hơi thở của Taehyung.

"Xin chào?" Giọng của Taehyung vang vọng khắp nhà ga và khu rừng xung quanh.

Bắt đầu tự hỏi mình sẽ lấy vé ở đâu thì tiếng chuông vang lên.

ding, ding, ding, ding. Rồi một tiếng còi tàu, trầm thấp.

Taehyung vịn tay ở đằng sau và nhìn xuống đường ray sau tiếng còi.

Làn khói trắng thông báo chuyến tàu đầu tiên trước khi nó vào ga. Đó là một con tàu nhỏ, một chút lỗi thời và một chút dễ thương. Khi chạy ầm ầm vào nhà ga, nó mang theo luồng không khí ấm áp, thổi bay chiếc mũ áo mưa của Taehyung ra sau và làm ấm cậu ngay lập tức.

Với một tiếng rít dài, tàu dừng lại và cánh cửa bật mở.

Taehyung ngập ngừng bước đến cửa xe khách. Nhìn xung quanh một lần nữa tìm bất kỳ dấu hiệu của con người, cậu bước vào. Nó trống rỗng nhưng ấm, những tấm màn nhỏ xếp thành cửa sổ và những hàng ghế có đệm êm. Trông hơi quen thuộc.

Việc nhìn thấy những chiếc đệm cũng khiến Taehyung nhận ra mình thực sự mệt mỏi như thế nào. Cởi áo mưa và đôi giày đóng đá, cậu ngã xuống một trong những chỗ ngồi.

Ngay sau đó tiếng còi vang lên, những cánh cửa đóng sầm lại và đoàn tàu chao đảo nhẹ nhàng về phía trước.

"Chà, đây có vẻ là thời điểm tốt nhất để ngủ trưa," Taehyung nói một cách hài lòng với chính mình, thiếp đi ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro