Xung quanh đám cháy và theo sau một con sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mộng này sao mà xanh quá, lại còn rất sống động nữa. Những chiếc lá vươn ra ngoài tán cây, ánh nắng vàng làm ấm tông màu của chúng. Thảm cỏ dày được lấp đầy bởi những bông hoa nhỏ màu vàng bao quanh Taehyung. Nhắm mắt lại, Taehyung có thể ngửi thấy mùi của sự sống, mùi của màu xanh trong không khí. Cỏ và bụi bẩn, cùng với gỗ và một ngàn loại lá khác nhau.

Ai đó trút ra tiếng thở dài mang sự hài lòng ở bên cạnh, dựa vào vai cậu. Taehyung quay sang nhìn xuống. Đó là một chàng trai trẻ mặc một chiếc áo trắng. Chàng trai có mái tóc đỏ, mặt cúi xuống nhìn bông hoa vàng rực rỡ mà người đó đang nhẹ nhàng cầm bằng đôi tay gầy.

Taehyung hít vào một hơi. Mình nên làm gì đây? Cậu muốn hôn lên mái đầu, ngửi mùi tóc, muốn người ngước mặt lên và xem đây là ai-

Một con chim xanh ngay phía trên đột nhiên hét lên, phá vỡ giấc mơ thành hàng ngàn chiếc lá nhỏ màu xanh lá thổi vào mặt Taehyung.

Tuuuuuuu! Taehyung tỉnh dậy. Con tàu rít lên chói tai và một cơn gió từ cửa sổ mở ngang lối đi đang thổi quật vào mặt cậu. Thề rằng lúc tới nhà ga, tiếng còi rất nhỏ và tất cả các cửa sổ đều bị đóng lại cả.

Loạng choạng bước chân băng qua lối đi, Taehyung đóng sầm cửa sổ đang mở và nhìn ra ngoài.

Hẳn là đi xa lắm rồi, cậu tự nghĩ. Bên ngoài là bầu trời trong trẻo. Có rất nhiều đồng cỏ và chẳng mấy ngôi nhà. Một cây cầu đường cao tốc lớn và một bãi rác nằm bên dưới nó. Bằng cách nào đó, Taheyung biết được nơi mình tìm thấy Agust D.

Phải mất một lúc lâu, bầu trời lại tối dần thành màu xám. Kiểm tra đồng hồ, đã khoảng 6 giờ tối.

Chắc chắn tàu sẽ dừng bất cứ lúc nào. Ý nghĩ gặp người tên Agust D bí ẩn này ở giữa hư không lúc chạng vạng khiến cậu lo lắng.

Kiểm tra đồ đạc của mình để chuẩn bị rời đi. Taehyung gấp chiếc áo mưa thành một hình vuông nhỏ và bỏ vào túi cùng với máy ảnh của mình, tấm Polaroid trắng và gương cầm tay.

Đó thực sự là tất cả những gì cậu có. Thậm chí chẳng hề hối hận vì không bao giờ mang theo điện thoại di động hay bất cứ thứ gì khác. Đem chúng theo sẽ luôn khiến cậu căng thẳng và bị trói buộc vào thế giới thực, con người thực và trách nhiệm thực. Cậu vẫn ổn khi không có chúng mà.

Tàu bắt đầu rít lên một lần nữa và di chuyển vào một nhà ga. Con tàu dừng lại và cánh cửa bật mở.

Bước ra ngoài là một cánh đồng cỏ, bây giờ thì màu hoàng hôn trông đã đậm hơn và những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời xám bắt đầu xuất hiện. Taehyung sẽ khó nhìn thấy đường nếu không có đèn đường hay mặt trăng chiế sáng. Nhưng cách xa một chút, cậu có thể thấy ánh sáng ấm áp của một ngọn lửa phản chiếu lên những chiếc xe hơi và cột bê tông sáng bóng. Taehyung đi về hướng đó.

Nơi này chứa đầy ô tô và toa xe lửa bị vứt bỏ, chồng chất lên nhau, lộn xộn và phát sáng từ những đám cháy bên trong, cậu nghĩ tốt nhất nên thông báo về sự xuất hiện của mình.

"Aaaa" Taehyung hét lên, rồi hắng giọng, "AGUST D!?!?" tông giọng trầm vang vọng "Agust D... Agust D... Agust D..."

Tiếng va chạm lớn vang lên, nghe như cửa sổ xe hơi bị đập vỡ. Giọng cười điên loạn vang vọng, âm thanh dội lại từ các bức tường. Rõ ràng đó là câu đáp của anh ta.

Trong một giây Taehyung nghĩ mình nên quay về, nhưng đầu óc trống rỗng. Khi nào thì chuyến tàu tiếp theo đến đón mình? Cậu sẽ ngủ ở đâu, ăn gì trong thời gian chờ đợi? Ngay cả khi đã bắt được một chuyến tàu thi làm cách nào trở về cuộc sống lúc trước đây?

Tự nhủ với bản thân mình rằng thôi cũng không có gì để mất nữa, gắng gượng tiến về phía bãi rác dù đôi chân run rẩy. Chắc chắn điều này không thể đáng sợ hơn những con quái vật dưới mưa, bởi vì Agust D ít nhất sẽ có khuôn mặt của con người, phải không?

"Agust D, tôi nghĩ anh có ở đây nên là tôi bước vào nhé," Taehyung lo lắng nói, đi vào trong.

Điều đầu tiên cậu thấy khi bước vào khoảng trống giữa những chiếc xe rựa lửa, là màu sắc. Nó rất mờ nhạt nhưng có hiện hữu! Bóng xanh mờ nhạt và ánh sáng đỏ cam từ ngọn lửa nhảy múa cùng nhau. Taehyung há hốc mồm vì sợ hãi và rồi có người bước ra

"Tôi thực sự không có thời gian cho việc này," Agust D nói, "Tôi không muốn dạy một đứa trẻ vô dụng nào đó khác một bài học, đi đi."

Anh chàng này có lẽ trẻ hơn Seokjin. Anh ta đứng trong tư thế hung hăng, tay vung gậy bóng chày. Có mái tóc vàng gần như trắng và mặc một chiếc áo khoác ngụy trang màu xanh lá cây dài. Trên người anh ta mang nhiều đồ trang sức bằng vàng nhạt khác nhau, rất phong phú nhưng cũng trang nhã. Trông rất ngầu.

Taehyung hơi hoảng loạn, đôi mắt mở to. Anh chàng này trông như sẽ chẳng muốn nói nhiều và sẵn sàng nhào vào xé nát tấm thân này của Taehyung nếu cậu cản đường anh ta. Tuy nhiên vì lí  do nào đó, một phần khác trong trái tim Taehyung cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi nhìn anh ta, không thể ngăn bản thân mỉm cười.

Những cảm xúc mâu thuẫn đó có lẽ đã được bộ lộ ra ngoài khá lộ liễu, bởi vì Agust D nhíu mày và nheo mắt nhìn cậu trong bối rối. Taehyung cúi đầu vì sự an toàn của mình.

"Tôi xin lỗi vì đã xâm phạm và chiếm dụng thời gian của anh như thế này, nhưng tôi thực sự đến đây để biết vài thứ từ anh, anh có thể giúp tôi không?"

Chàng trai lớn tuổi hơn cau mày.

"Này nhóc, nếu đây là một trò đùa nào đó, cậu sẽ rất hối hận", anh nói trong tiếng gầm gừ nhỏ, bước đi, "và nếu cậu nghiêm túc, tôi cũng sẽ không nói. Tôi không có thời gian để chơi đùa với những chú cún lạc đường tội nghiệp như cậu"

Chà, nếu Agust D gọi cậu là một con cún tội nghiệp, vậy cậu hành động giống thế cũng đâu có sao. Thế là chân bước theo sau anh ta bất chấp lời cảnh báo vừa rồi.

"Anh bận gì sao?"

Agust D dừng lại nhưng không quay đầu.

"Tôi sẽ không nói lại lần nữa."

"Giúp tôi đi mà!" Taehyung cầu xin: "Tôi thật sự đang rất tuyệt vọng! Tôi cần biết cách thoát khỏi nỗi đau và thế giới trống rỗng này."

Agust D quay lại.

"Nỗi đau trống rỗng?" giọng anh ta dịu đi một chút.

"Tất cả những gì tôi làm là ngủ. Tôi hầu như không quan tâm đến việc ăn uống", Taehyung nói, đẩy tất cả ra ngoài, "Sống mà chẳng có lấy một niềm vui. Tôi tầm thường. Tệ hơn thế nữa là tôi không có tài năng gì. Không mơ mộng và không có đam mê..." dừng lại để nuốt xuống thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, "và tất cả những gì tôi làm là cãi nhau và xa lánh bạn bè, những người không thể hiểu được tôi."

Agust D đứng trước mặt Taehyung. Đôi mắt dịu lại.

"Cậu tên?" 

"... Taehyung"

"Tôi có thể ôm cậu không?"

Taehyung hơi sốc một chút.

"...à- vâng."

Và Agust D ngay lập tức ôm cậu vào lòng. Taehyung đáp lại trong háo hức, một vài giọt nước mắt tuôn rơi, chàng trai lớn tuổi hơn vỗ về lưng và buông ra ngay khi anh bắt đầu nói. Taehyung cố giữ chút nữa nhưng không được.

"Được rồi" Agust D nói, đẩy cậu ra, "Tôi không phải là một người dễ mến, với người lạ cũng vậy, nhưng tôi chỉ muốn cậu biết... rằng tôi hiểu, được chứ?" Anh đặt tay lên vai Taehyung trấn an.

"Cảm ơn," Taehyung nói lau mắt, "anh sẽ giúp tôi chứ?"

"Tôi biết chuyện này khó mà chấp nhận được," anh ta trả lời một cách buồn bã, "nhưng tôi không thể cho cậu bất kỳ câu trả lời tốt nào cả."

"Nhưng anh có thể cho tôi câu trả lời! Người dưới mưa, RM, nói rằng anh là nghệ sĩ trốn thoát vĩ đại nhất! Nếu ai đó có thể tìm ra cách thoát khỏi nhà tù của thực tại này, nhà tù của cuộc đời tôi, đó sẽ là anh!"

"Taheyung, cậu đang nói về việc muốn kết thúc cuộc đời sao?"

"... không. Không, tôi vẫn có một chút hy vọng, tôi đoán vậy, rằng một thế giới khác tồn tại mà tôi có thể trốn đến đó, một thế giới với tất cả..." Taehyung chỉ vào xung quanh. Còn không thể bật ra được chữ 'màu' nữa cơ!

"Màu sắc?"

Miệng Taehyung hé mở. Cậu chỉ vào Agust D.

"Làm sao!? Làm sao anh!? Sao anh nói được từ đó? Dù chúng rất nhạt nhòa nhưng ở đây vẫn có."

Chàng trai tóc vàng nhếch mép, "vì tôi là Agust D."

"Không công bằng!" Taehyung lớn tiếng.

Agust D cười. Không phải tiếng cười điên dại của anh ta, mà là một nụ cười thực sự, đẹp và là nụ cười hở lợi.

"Đến đây nào nhóc," anh ta bước sâu hơn vào bãi rác, "cẩn thận với cái ly vỡ đó! Ừ thì tôi đang làm bít tết."

"À vậy đó là việc anh đang bận hả?" Taehyung trêu chọc, đi theo anh vào ngồi trên vài hộp gỗ xung quanh một đống lửa nhỏ.

Họ ngồi im lặng lắng nghe tiếng nổ của lửa khi Agust D nấu món bít tết. Taehyung chằm chằm, mê hoặc nhìn vào ngọn lửa. Màu cam nhảy múa, màu vàng và một chút màu xanh nóng bỏng, dù chỉ mờ nhạt nhưng vẫn rất đẹp mắt.

"Giữ cái này," anh ta hơn ném một cái đĩa giấy vào cậu. Sau đó, mở con dao bỏ túi, anh đưa nó cho Taehyung từ từ, "và cái này, nhưng CẨN THẬN đấy."

Taehyung làm theo và kiên nhẫn chờ đợi khi Agust D dùng kẹp để gắp miếng bít tết ra khỏi bếp lửa và đặt nó lên đĩa của mình.

"Ăn đi," anh mỉm cười, đưa đôi đũa dùng một lần cho cậu. Anh đi đến phía bên kia của ngọn lửa và ngồi xuống.

"Cảm ơn anh!!" Taehyung nói với một nụ cười rạng rỡ. Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cậu ăn, nhưng giờ cái bụng đang đói meo rồi.

Cắt một miếng bít tết bằng con dao bỏ túi. Rất dễ cắt, thịt được nấu ở độ chín hoàn hảo. Nhưng khi cố gắp nó bằng đũa, nó biến mất. Cậu nhìn qua Agust D, bối rối hiện trên khuôn mặt.

Nhưng Agust D đang cầm miếng bít tết trong đũa của mình. Anh nhét thức ăn vào miệng và nhắm mắt lại.

"Mmmm hoàn hảo," 

"Cái gì vậy?!" Taehyung hét lên khi Agust D cười khúc khích.

Cậu cắt một miếng khác trong khi nhìn chằm chằm vào Agust D. Vẫn không rời mắt khỏi chàng trai lớn tuổi hơn, Taehyung đưa đũa xuống về phía miếng thịt. Và đột nhiên nó xuất hiện trong đũa của Agust D.

Taehyung muốn hét lên 'không thể!' hoặc 'không công bằng!' Nhưng hôm nay đã thấy rất nhiều điều không thể và không công bằng, vậy còn kêu ca gì chứ? Thay vào đó Taehyung chỉ gầm gừ trong thất vọng.

"Hà!" Agust D cười, "có lẽ cậu không phải là cún con, lúc cần thiết thì cậu như một con hổ."

Chàng trai nhỏ hơn đáp lại bằng cầm toàn bộ miếng bít tết ở cả hai tay, chuẩn bị mở mồm cho hết toàn bộ vào và...

Món bít tết biến mất. Bên kia đống lửa, Agust D ngồi đó cau mày với miếng bít tết trên tay. Anh bước tới và đặt nó trở lại đĩa của Taehyung.

"Xin hãy cắt nó thành từng miếng nhỏ", anh bình tĩnh nói, "cậu có thể thích ăn như một con vật nhưng tôi thì không."

Taehyung lật cái đĩa ra khỏi lòng mình một cách giận dữ. Nhưng trước khi chiếc đĩa có thể chạm đất, nó xuất hiện trong tay Agust D.

"Tốt lắm," anh ta lấy con dao và đũa từ tay Taehyung, "Vậy tôi sẽ tự ăn."

"Cái trò ảo thuật này cũng là một phần trong công cuộc trốn thoát của anh sao?" Taheyung cay đắng hỏi.

"Không, nó giống như lời nguyền của tôi hơn," anh buồn bã cắt và nhai miếng bít tết của mình.

"Thế quái nào ăn bít tết cũng là một lời nguyền?!"

"Không chỉ là bít tết, mà tôi luôn chiến thắng", Agust D giải thích: "Tôi có được mọi thứ, tôi có thể giữ những mảnh màu cuối cùng trên thế giới, tôi luôn nhận được tiền, thành công, danh tiếng, bất cứ điều gì thế giới đều có thể là của tôi."

"Vậy tại sao chiến thắng đối với anh lại tệ đến vậy?"

"Hahahahaha ha..ha..ha ..." anh ta cười lớn và nhìn chằm chằm vào những ngôi sao trên bầu trời, "ừ, tôi cũng từng nghĩ đến điều đó một lần."

"Chẳng lẽ anh cũng đánh mất chính mình?" Taehyung khẽ nói, "như RM?"

"Ừ, đúng," anh nói với giọng nặng nề, "Tôi có thể nhớ tôi đã từng là Min Yoongi ... Nhưng giờ cậu ta đã chết, tôi đã giết cậu ta bằng thành công của mình."

"Thành công?"

"Nó sẽ trở thành một con quái vật nếu cậu mất kiểm soát và nó bắt đầu kiểm soát cậu", Agust D giải thích "Ban đầu là thức ăn, tiền bạc để sống và danh dự đủ để ngẩng cao đầu, những thứ đó đều có thể biến thành một mảng tham lam toàn diện."

"Trông anh không giàu nứt đố đổ vách đến thế," Taehyung quan sát.

"Đó là bởi vì tôi đã thoát khỏi thế giới của sự giàu có và danh tiếng," anh nói, sự thất vọng chảy ra qua giọng nói của anh, "Tôi phải làm thế, tôi đã tạo ra rất nhiều kẻ thù và vấn đề là, tôi luôn chiến thắng trước họ."

"Tại sao kẻ thù thua cuộc lại trở thành vấn đề?"

"Điều đó làm tôi lo sợ. Và tôi chỉ có một mình, không ai muốn - hoặc thậm chí có thể - làm việc với tôi, một người không thể ngừng chiến thắng," anh thở dài, "Điều ước của tôi cũng là từ bỏ thế giới, tách khỏi nỗi lo toan, ngừng trở thành người không thể chạm tới, không thể tiếp cận."

"Đôi khi tôi cũng muốn một cái gì đó như thế," Taehyung nói nhẹ nhàng.

"Ừm, bởi vì bị phản bội và sự tổn thương trước đây, tôi muốn được bảo vệ", chàng trai lớn hơn thừa nhận, "nhưng thật không tốt khi cô đơn. Ở một mình cũng tốt và lúc trước tôi luôn muốn ở một mình nhưng đến một lúc nào đó... "

"Anh cảm thấy mệt mỏi vì phá xe và nhóm lửa?" 

"Và miếng bít tết tôi sẽ không bao giờ chia sẻ được," Agust D cười cay đắng.

"Cho nên anh thực sự muốn chia sẻ bít tết với tôi?" Taehyung bật dậy.

"Tất nhiên, tôi muốn giúp cậu", anh chỉ về phía một chiếc xe đang rực lửa, "Tôi có một chiếc bánh pizza lạnh trong xe, sách và áo khoác, đệm và chăn để ngủ. Nếu tôi có thể, tôi muốn cho cậu ở lại đây miễn là cậu cần để hồi phục và trốn khỏi thế giới."

Agust D thở dài, đưa tay vuốt mái tóc vàng, "Cậu biết đấy, một phần lý do tại sao tôi muốn thành công, có được tiền bạc và quyền lực ngay từ đầu, là để giúp bảo vệ bạn bè của tôi bên cạnh tôi. Nhưng cuối cùng tôi không thể giúp được gì cả vì ngay cả bạn bè của tôi cũng phải thua tôi, ngay cả bạn bè cũng không thể chạm vào tôi."

Taehyung buồn bã trả lời "nhưng anh vẫn không thể đưa ra lời khuyên và chỉ dẫn sao?"

"Cậu nói đúng. Tôi vẫn có thể làm điều đó. Vậy để tôi cho cậu biết," Agust D bắt chéo chân và ngả người ra sau, "câu chuyện về ba chàng trai tìm kiếm các loại sức mạnh khác nhau, mỗi người bị nguyền rủa với một nỗi cô đơn vĩnh cửu độc nhất. Thực ra có bốn chàng trai nhưng người thứ tư không gặp rắc rối tương tự... "

"Nghe có vẻ như là một câu chuyện rất thú vị", cậu chàng ngắt lời ngập ngừng, "nhưng tôi vẫn quan tâm nhiều hơn đến việc trốn thoát khỏi thế giới ngay bây giờ."

"Hmm, vậy bỏ qua đi," anh ta nhìn Taehyung như soi xét gì đó, "Tôi sẽ giúp cậu trốn thoát."

"Tuyệt vời!" Taehyung trở nên hào hứng, "Vậy làm thế nào?" Cuối cùng, cuối cùng cậu cũng sẽ có được điều ước của mình.

"Mmmm," Agust D ngân nga với giọng nói nhỏ, nhìn xung quanh, "ah! Cậu thấy con sóc đằng kia không?" Anh ta đột nhiên chỉ vào một con sóc nhỏ màu xám nâu nhạt đang đánh hơi xung quanh toa tàu gần đó, "đuổi theo nó."

"Không vui," Taehyung cau mày.

"Ơ tôi đâu có đùa." Chàng trai tóc vàng phản đối, "Cứ đi theo con sóc và nó sẽ dẫn cậu ra khỏi thế giới này, dĩ nhiên là đến thế giới khác."

Taehyung nhìn anh ta trong hoài nghi, "nếu tôi không thích thế giới khác thì sao?"

"Cậu khăng khăng yêu cầu tôi chỉ cách trốn thoát và bây giờ hỏi ngược lại sau khi tôi chỉ cách!?" Agust D giơ tay lên trong thất vọng, "Thành thật mà nói, có gì tồi tệ hơn thế giới này đâu?!"

"Được đó", cậu vẫn bướng bỉnh, "nhưng nếu tôi không có cách nào để thoát khỏi thế giới khác, tôi sẽ cảm thấy bị mắc kẹt như khi tôi ở đây!"

"Grrrrr," Agust D rút một mẩu giấy ra khỏi túi và viết nguệch ngoạc bằng bút mực, "Tôi sẽ vẽ cho cậu một bản đồ lối thoát nếu cậu cần."

Anh ta gấp nó bốn lần thành một hình vuông nhỏ và đưa nó cho Taehyung, người nhướng mày và bắt đầu tháo tờ giấy ra.

"Đừng! Đừng mở nó ra!" Agust D nói khẩn cấp, "lời nguyền của tôi có thể ảnh hưởng đến nó! Và con sóc sẽ chạy mất bất cứ lúc nào cho nên là chỉ đọc nó khi cậu vào trong kia."

"Được rồi," Taehyung đồng ý, bỏ vào túi và đứng dậy mỉm cười, "cảm ơn rất nhiều Agust D!"

"Tự chăm sóc bản thân đi nhóc," anh ta nói một cách dứt khoát, quay mặt đi.

Taehyung đã dành khoảnh khắc đó ôm trộm chàng trai lớn tuổi hơn. Cậu nhanh chóng quay đi và lao theo sau con sóc nhỏ trước khi Agust D có thể trả lời.

Con sóc bay đi trong bóng tối, cậu càng đi xa khỏi Agust D, những gam màu nhạt nay đã nhạt hơn cho đến khi chúng lại biến mất hoàn toàn. Điều này làm tổn thương trái tim của Taehyung nhưng cậu tự nhủ rằng trong thế giới mới sẽ có nhiều màu sắc hơn.

Thật là một phép lạ khi cậu cố gắng theo kịp sinh vật nhỏ bé này, nó băng qua đống đổ nát và sau đó ra ngoài đồng cỏ. Họ chạy suốt đêm, cho đến khi tuyết bắt đầu rơi phủ đầy đồng cỏ.

Tuyết rơi rất dày và trắng buốt, Taehyung thậm chí không thể rút áo mưa của mình ra vì cậu có nguy cơ lạc mất con sóc. Sức nóng của cơ thể cùng với cơn lạnh đột ngột trong không khí. Làn da và cổ họng đau rát.

Sau một thời gian dài, con sóc chạy chậm lại ở một khu vực có nhiều cây cối và hồ nước. Chỗ này được bao phủ hoàn toàn trong tuyết và mặt hồ bị đóng băng, ngoại trừ một lỗ nhỏ ở chính giữa.

Đợi con sóc đào vài quả sồi từ một cái cây, Taehyung tranh thủ mặc áo mưa vào. Đồng thời cũng chống lại những suy nghĩ về sự phi lý của chuỗi hành động này.

Con sóc lên đường lần nữa, chạy ra hồ nước đóng băng trắng xóa. Nó đến chính giữa và nhìn chằm chằm vào Taehyung như thể đang chờ đợi.

Taehyung cẩn thận đến gần mép nước đóng băng. Chà tay áo hoodie lên băng để đánh bóng nó. Cậu nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình.

Một mớ hỗn độn. Nhợt nhạt và gầy gò vì đói, làn da đỏ ửng vì lạnh, tóc rối bời, mắt sưng húp, quần áo lấm lem ẩm ướt. Thảm hại.

"Không có gì lạ khi Agust D thấy tệ lúc gặp mình." Taehyung lầm bầm.

Sau đó, nhớ đến con sóc, cậu nhanh chóng nhìn lên. Nó vẫn đứng im ở gần giữa hồ, nhìn cậu bằng đôi mắt đen nhỏ xíu.

"Này sóc," gọi nó bằng giọng cao vút mà cậu hay dùng để nói chuyện với Yeontan, "ở ngoài hồ rất nguy hiểm, băng quá mỏng. Quay lại đây nào!" Mồm huýt huýt vài tiếng và mỉm cười khích lệ.

Con sóc nghiêng đầu sang một bên. Taehyung cười thầm. Trông rất giống Yeontan khi nó làm vậy.

Sau đó con sóc nhảy ngay xuống cái hố trong hồ với một tiếng 'bụp!'

Taehyung sững sờ một lúc. Cái gì vậy?

"Aaaahhhh !!! Không không không không!" cậu hét lên, trượt qua hồ nước đóng băng phi thẳng vào giữa hồ.

Cẩn thận tiến tới cái lỗ giữa hồ.

"S-sóc nhỏ?" Khẽ nói vọng vào.

Một cái đầu nhỏ xíu nhô lên khỏi mặt nước và Taehyung gần như nhảy lên.

"Này, không sao đâu" cậu nói với giọng đều đều, run rẩy đưa ngón tay về phía sinh vật nhỏ, "nắm lấy ngón tay tao, rồi tao kéo mày lên."

Con sóc nhìn chằm chằm vào cậu. Sau đó nó cắn ngón tay cậu và nhảy xuống nước.

"Ôi-- không!" Taehyung nhăn mặt, nhìn gần hơn. Cậu có thể thấy cơ thể nhỏ bé của nó nhỏ dần nhỏ dần.

Không suy nghĩ, Taehyung nhảy xuống theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro