Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi chơi đầu tiên đến làng Hogsmeade khiến lũ học trò rất háo hức. Sau khi đã ăn sáng, Her cùng Harry và Ron đi đến làng Hogsmeade và địa điểm đầu tiên là quán Ba cây chổi. Hôm nay Her không thể không nhận ra sự khác biệt của Harry và Ron: Harry thì cứ thấp tha thấp thỏm xem đồng hồ, Ron thì như người ở trên trời rớt xuống vậy.

"Này, có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy?" Her thăm dò nhưng không ai trả lời vì có còn ai để hồn ở đây đâu. "Harry, Ron!" Her la lên làm hai đứa nó giật mình.

"Cái gì? Hermione, cậu gọi mình à?" Ron nói.

"Hai cậu bị cái gì vậy? Cứ như người mất hồn!"

"Hermione, Ron nó đang yêu mà!" Harry lên tiếng làm Her sặc ngụm bia bơ cô vừa mới uống.

"Cái gì? Ron, có thật không?" Ron không trả lời, có vẻ như nó đã bị ếm bùa Đông cứng rồi, còn Harry thì rõ rang là đang cố nhịn cười. "Cô nàng nào thế?"

"Cho Chang!" Harry trả lời hộ Ron.

"Đúng, đúng là cô ấy. Các cậu không thấy cô ấy rất xinh đẹp à? Mái tóc đen óng, đôi mắt sâu, giọng nói thì dịu dàng, thánh thót....."Ron như bắt trúng đài, cứ thao thao bất tuyệt.

"Hermione này, mình có hẹn với Ginny, mình phải.." Trong lúc Ron đang mơ mộng về Cho thì Harry nói

"Oh! Cậu cứ đi đi, để Ron đó cho tớ!" Như bắt được vàng, Harry chạy vụt ra khỏi quán để lại Her cùng với Ron đang chìm trong giấc mộng mang tên Cho Chang.

"Ron ơi, chúng ta đến tiệm Công tước mật nhé!"

"Ừ!" Ron vẫn đang lơ lửng trên mây.

Tiệm Công tước mật đông chưa từng thấy. Ron đang đi bỗng dừng lại làm Her và phải cậu. "Sao vậy? Tự dưng đứng lại? Cậu...." Her chưa hỏi hết câu thì đã tìm được lí do. Đằng kia, một cô bé tóc đen đang tìm cách vào trong tiệm.

"Cậu chờ tớ ở đây nhé!" Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Her, cô nói nhỏ với Ron rồi chạy về phía Cho.

"Cho, ra đây tớ bảo tí!" Cô gọi

"Có chuyện gì thế Hermione?" Cho ngạc nhiên.

"Cậu biết Ron bạn tớ chứ? Cậu ấy có chuyện muốn nói với cậu! Cậu đi theo tớ nhé!" Her vừa nói xong là chạy lại chỗ Ron. "Cô ấy đến kìa, rủ cô ấy đi chơi nhé. Chúc may mắn!" rồi chạy biến.
................................

Sau khi đã giúp Ron bắt chuyện được với Cho, Her một mình đi bộ dọc con đường dẫn về trường. "Sao ai cũng có đôi có cặp thế? Chỉ còn mỗi mình mình." Cô quyết định đến thư viện để tìm thêm vài quyển sách. Mặc dù là ngày nghỉ nhưng cái ham muốn kiến thức của Her vẫn không bị dập tắt.

"Sao cậu không đi chơi làng Hogsmeade?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Her khi cô đang đọc sách trong thư viện.

"Thế sao cậu cũng không đi?" Her hỏi lại ngay tức thì.

"Từ lâu tôi đã không còn thích những chỗ náo nhiệt nữa." rồi cậu bỏ đi. Đã tới giờ ăn trưa rồi nhưng cậu lại không đi về hướng ĐSĐ mà lại đi ra sân.

"Này, cậu không định ăn trưa à?" Her hỏi nhưng Draco không đáp lại.
...............................

"Sao tự dưng mình lại đến hỏi chuyện cô ấy? Mình bị cái gì vậy? Cứ mỗi lần thấy cô ấy là mình lại muốn đến gần. Nhưng khi nói chuyện thì những lời lẽ không hay cứ tự nhiên mà vọt ra là sao?"
................................
Her đang ăn trưa một mình ở ĐSĐ vì hai tên bạn thân của cô giờ chắc đang bận đi chơi cùng những cô bạn gái xinh xắn của họ.

"Có bồ là bỏ bạn, đáng ghét!" Her lầm bầm, cô chọc mạnh cái nĩa vào một khúc xúc xích trong dĩa khiến mấy khúc xúc xích bên cạnh văng ra ngòai.

ĐSĐ hôm nay vắng người hơn hẳn vì đa phần mọi người đều ở lại làng Hogsmeade, chủ yếu là bọn học sinh năm thứ nhất và thứ hai chưa được đi thăm làng.
Nhưng sao Her không thấy Draco nhỉ, không lẽ cậu ta bỏ bữa à, hay là cậu ta ăn xong và đã đi ra trong lúc Her đang bận bực mình vì hai đứa bạn?

"Cái gì? Sao tự dưng lại quan tâm tới hắn?" Her giật mình vì cái ý nghĩ vừa thoáng qua ấy, cô lắc lắc đầu để xua tan nó đi rồi lại cắm cúi vừa ăn vừa đọc sách.Típ nà .
--------------------------------------
Với một chồng sách trên tay, Hermione tiến về phía cái gốc cây bên bờ hồ mà cô vẫn thường ra đó vào giờ nghỉ trưa. Sân trường hôm nay vắng người hơn hắn (đã bảo là họ ở làng Hogsmeade mà) nhưng cô vẫn không khỏi giật mình khi nhìn thấy một chàng trai có mái tóc bạch kim đang nằm dước gốc cây ngủ ngon lành.

"Quái, không ăn trưa rồi ra đây nằm ngủ à?" Cô lẩm bẩm khi đặt chồng sách xuống và ngồi xuống cạnh Draco. Cô ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt ấy, lúc ngủ trông cậu ta thật hiền lành và...đáng yêu ( đương nhiên, anh Draco của tui mà lị). Nhưng... "Tại sao mình lại ngồi đây ngắm cậu ta nhỉ? Bộ mình hết chuyện để làm rồi à?" Nghĩ thế nên Her đứng dậy định bỏ đi thì:

"Đến ngồi rồi sao lại đi thế? Tưởng định ám sát tôi trong lúc ngủ chứ!" Her giật thót mình khi nghe Draco cất tiếng nói.

"Tôi...Tôi..." Her lắp bắp nhưng cô lấy lại bình tĩnh ngay lập tức để đáp trả "Tôi không thèm làm cái trò ấy. Thì ra nãy giờ cậu giả vờ ngủ, có âm mưu gì đấy?"

"Tôi có âm mưu gì đâu, định ngủ một giấc nhưng có người đến làm phiền!" Draco ngồi dậy tựa vào cái cây.

"Thế thì không làm phiền nữa, tôi đi đây!" Her quay lưng nhưng chợt đứng lại vì "Đi rồi thì mình ngồi ở đâu đây?" Cô nghĩ

"Nếu không phiền thì cậu có thể ngồi ở đây, tôi sẽ không làm phiền cậu đọc sách đâu!" Draco đề nghị khiến Her ngạc nhiên, nhưng thôi, ngồi tạm vậy.

"Vậy thì tôi không khách sáo đâu!" Her ngồi xuống và để chồng sách ở giữa mình và Draco rồi lại cắm cúi đọc.

"Này, ngày nào cậu cũng đọc sách thế không thấy chán à?" Draco lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

"Không chán thì tôi mới đọc."

"Cậu có vẻ khó chịu khi nói chuyện với tôi nhỉ?"

"Không phải tôi khó chịu mà là do cậu khó gần thôi!" Her nói không suy nghĩ để rồi bỗng chột dạ vì câu nói của mình.

"Tôi khó gần lắm à?" Draco nói có vẻ buồn..

"Cũng không phải thế. Nhưng nếu cậu bớt kiêu ngaọ đi thì sẽ được nhiều người quý mến hơn đấy."

"Hm....." Draco cười khẩy "Tôi còn có thể kiêu ngạo được à? Giờ tôi đâu còn là Draco Malfoy của trước đây. Giờ tôi chỉ là một Draco con trai một tử thần thực tử hết thời, có ai còn dám dựa hơi gia đình tôi mà chơi cùng tôi chứ."

"Sao mà bi quan thế? Nếu muốn thì vẫn có người chơi cùng cậu mà!" Lời nói vụt ra khỏi miệng Her trước khi cô biết mình định nói gì, nhưng lạ thay, cô không hề thấy hối hận khi đã nói như vậy, ngược lại, cô còn muốn là một việc gì đó để thay đổi con người kia.

"Ai cơ chứ?" Draco cười nhạt.

"Tôi!" Her nói chắc nịch, lần này là có chủ đích rõ ràng, cô muốn giúp đỡ cậu ta.

"Cái gì? Cậu mới nói cái quái gì thế?" Draco trợn mắt nhìn Her như thể cô vừa từ trên trời rơi xuống vậy.

"Tôi nói là tôi muốn kết bạn với câu!" Her ráng nhịn cười khi thấy cái vẻ mặt đó của Draco.

"Cậu điên à?" Draco bỗng hạ giọng làm Her bực mình nhăn mặt.

"Này, tôi đã có lòng tốt muốn kết bạn với cậu mà cậu lại nói thế à?" Her nói "Đã thế thì thôi vậy, tôi đi đây!" Cô đứng lên định bước đi nhưng lại cứ từ từ hết phủi quần áo rồi lại nhặt sách lên, mục đích là để....

"Khoan đã, tôi..." Draco nắm cổ tay Her và nói. Trước khi đối diện với Draco, một nụ cười chiến thắng xuất hiện trên môi cô, Her biết mình đã thành công. Cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm, Her quay lại nhìn Draco nói "Làm cái gì thế? Bảo là không cần mà!"

"Nhưng tôi...." Draco ấp úng khi nhìn Her ngồi xuống bên cạnh mình.

"Thôi được rồi, không làm khó cậu nữa." Her mỉm cười, một nụ cười hiền lành, đáng yêu. "Draco Malfoy, cậu có muốn kết bạn với tôi không, á nhầm, tôi muốn kểt bạn với cậu, đồng ý không?" Her chìa một bàn tay ra trước mặt Draco.

"Tôi đồng ý!" Draco chần chừ một lát rồi nói và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy một cách nhẹ nhàng. "Rất vui được làm quen với cậu!" Draco cười, nhưng đó không phải là nụ cười kiêu ngạo lúc trước . Có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của Draco từ trước đến nay.

"Ế, cậu cười kìa. Cậu cười đẹp lắm, cười nữa đi!" Her reo lên như thế vừa phát hiện ra điều gì kì lạ lắm.

"Thôi đi!" Draco la lên với bộ mặt đang từ từ đỏ dần lên còn Her thì đang khúc khích cười .

"Lần đầu tiên tôi thấy đại thiếu gia nhà Malfoy xấu hổ đấy!" Her vẫn cứ cười.

"Cậu còn cười nữa là tôi đi đấy!" Draco nói.

"Á, thôi không cười nữa!" Her nói nhưng cô đâu biết rằng cậu con trai đang ngồi cạnh cô kia cảm thấy Her cười đẹp vô cùng và cậu muốn cô có thể cười mãi như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione