Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật đầu tiên của tháng 11, trận Quidditch đầu tiên diễn ra giữa Gry và Huff. Thời tiết thật đẹp để bắt đầu một trận Quidditch. Trời trong vắt không một gợn mây. Her cùng Lavender và Pavarti đã nhanh chóng tìm được một vị trí tốt để cổ vũ cho đội nhà. Trong lúc cả đội Gry đang bay lượn trên trời cùng với Huff thì Her lại đang căng mắt ra tìm Draco.

"80- 20 cho Gry!" Giọng Luna vang lên khắp sân đấu.

Her tìm khắp khu vực nhà Sly, cả Huff , Rav và thậm chí cả Gry đều ko thấy Draco, cô bắt đầu lo lắng. "Xưa nay cậu ta thích Quidditch lắm mà, sao hôm nay không đi xem nhỉ?" Her nghĩ rồi cô quyết định đứng dậy đi tìm Draco.

Her biết cậu ta đang ở đâu, cô đi ra chỗ bờ hồ.

"Sao không đi xem Quidditch?" Her thả người xuống cạnh Draco.

"Tôi không thích!" Draco lạnh lùng đáp.

"Vì sao?"

"Vì cứ mỗi lần thấy nó là tôi lại buồn. Tôi nhớ những kỉ niệm về những ngày mà tôi vẫn còn chơi Quidditch. Còn bây giờ..." Draco cười buồn bã "tôi chẳng còn là gì cả, chỉ là một kẻ vô dụng, và thật sự, tôi căm ghét chính mình vì......"

"Cậu thôi đi!" Her hét lên làm Draco giật nảy mình. "Bộ cậu không còn việc gì khác ngòai việc ngồi ca cẩm cả ngày về số phận của mình à? Sao cậu không dùng cái thời gian ấy mà tìm cách bắt chuyện với mọi người đi? Cậu làm tôi bắt đầu thấy nghi ngờ quyết định kết bạn với cậu của tôi rồi đấy." Her nói một hơi, mắt cô rơm rớm.

"Á, cậu đừng khóc! Tôi sợ nhất nước mắt con gái đấy! Thôi được rồi, tôi xin lỗi! Được chưa?" Draco hấp tấp nói.

"Được rồi!Nhưng bây giờ cậu phải đi theo tôi!" Her chùi nước mắt và nói.

"Ok, cậu bảo gì tôi cũng đồng ý hết! Nhưng này, sao cậu mau khóc mau nín thế?" Draco châm chọc.

"Mặc kệ tôi!" Her gắt.

"Thôi được, mặc kệ cậu."

"Đi nào, Draco!" Her đứng lên nhìn Draco.

"Đi đâu?"

"Đi rồi biết!"

"Tôi hỏi đi đâu?"

"Tôi bảo đi rồi biết!" Giọng Her đầy đe dọa.

"Đi thì đi!" Draco có vẻ nhượng bộ.

Her sóng bước cùng Draco đi về phía căn chòi của bác Hagrid. Căn chòi lớn dần theo từng bước chân bọn chúng. Những làn khói từ cái ống khói phả ra báo cho chúng rằng bác Hagrid đang ở nhà.

"Bác Hagrid ơi! Bác Hagrid!" Her gõ gõ lên cánh cửa và gọi to.

"Đến đây! Ai đấy?" Bác Hagrid lục **c mở cửa còn con Fang thì sủa ầm ĩ lên "Hermione đấy à?"

"Vâng ạ!" Her đáp khi bác Hagrid mở cánh cửa ra.

"Thế còn ai kia?" Bác Hagrid nheo mắt nhìn Draco "Cậu công tử nhà Malfoy đến đây làm gì thế?" Draco đứng cách chỗ hai bác cháu không xa, cho tay vào túi áo và nhìn quanh quất.

"Bác Hagrid à, cháu vừa mới kết bạn với Draco..."

"Cái gì?" Bác Hagrid nói lớn làm Her phải bịt tai lại.

"Cháu nói bây giờ Draco là bạn cháu. Cháu mong bác hãy giúp đỡ cậu ta." Her nói giọng năn nỉ.

"Thôi được, bạn Hermione cũng là bạn ta. Cả hai vào nhà đi!" Bác Hagrid nói sau một hồi nhìn chằm chằm và Draco.

"Lại đây Draco!" Her gọi. Nhìn vẻ mặt hớn hở của Her bây giờ ai mà nỡ để cô ấy thất vọng nên Draco đành miễng cưỡng tiến lại gần cánh cửa gỗ sồi của căn nhà mà xưa nay cậu thề là sẽ không bao giờ đặt chân đến.

"Hermione này, ta có một số cải bắp cần thu hoạch, cháu có muốn làm cùng không?" Bác Hagrid hỏi trong lúc Her và Draco đang uống trà còn con Fang thì nhìn Draco như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng cậu mặc kệ, nó không có gan để làm chuyện đó đâu.

"Tất nhiên, cho cháu làm với!" Her hào hứng đứng dậy đi theo bác Hagrid và kéo Draco đứng dậy theo mình "Đi nào, ra đó chơi đi Draco!" làm cậu lại phải miễng cưỡng đi theo cô thêm một lần nữa. Cả 3 kéo nhau ra khu vườn phía sau căn chòi. Her xắn tay áo lên và cùng với bác Hagrid nhổ từng cái bắp cải lên và cho vào rổ. Draco chỉ đứng đó nhìn.

"Hermione, tôi thắc mắc là tại sao cậu không dùng đũa phép nhỉ?" Draco nói rồi vẫy đũa phép khiến một cái bắp cải bay ra khỏi mặt đất và rớt ngay vào cái rổ.

"Nếu dùng đũa phép thì tôi đã nhổ xong cả khu vườn này từ lâu rồi!" Her nhăn mặt nhìn Draco cất đũa phép vào túi áo chùng. "Cậu phải dùng tay nhổ từng bắp cải lên chứ!" Her chạy đến nắm tay áo Draco kéo vào vườn.

Tới khi mặt trời đã lên cao thì những cái rổ đã chất đầy bắp cải. Her và Draco đang rửa tay thì bác Hagrid nói:

"Chà, chắc trận Quidditch cũng kết thúc rồi nhỉ. Mà sao cháu không đi coi Quidditch à, Hermione?"

"Chết! Trận Quidditch! Cháu quên mất!" Her bỗng la lên làm Draco đứng bên cạnh giật nảy mình. Ngay sau đó, cô kéo Draco chạy về phía lâu đài.

"Chào bác Hagrid! Lần sau cháu lại đến!"

"Tạm biệt Hermione, tạm biệt Draco!" giọng bác Hagrid đuổi theo bọn nó.
...............................
"Harry!Ron!" Her buông tay Draco ra và chạy đến chỗ hai đứa bạn ngay khi vừa thấy chúng bước ra từ phòng thay đồ.

Hai thằng này chìa ra một bộ mặt thê thảm và buồn rầu hết sức làm cho Her muốn hỏi mà cũng phải dè chừng:

"Sao...kết quả thế nào?"

"Chúng ta..." Harry ủ rũ " 250 trên 120, chúng ta thắng rồi!" Harry bất chợt la lên.

"Các cậu thật là, làm tớ lo quá!"

"Haha, đùa tí cho vui ấy mà. Mà sao lúc nãy cậu không đi xem bọn tớ đấu?" Ron hỏi.

"Tớ có tí việc bận!"

"Harry, Ron , Hermione! Đi ăn trưa thôi!" Giọng Neville hào hứng vang lên sau lưng chúng. Cả bọn kéo nhau đi về ĐSĐ, nơi mà tại dãy bàn nhà Gry sẽ có một bữa tiệc vui chưa từng có để ăn mừng chiến thắng đầu tiên. Nhưng Her cũng đã vui mừng qúa mà không nhận ra có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn theo cộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione