Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn gió bất chợt mang theo cái rùng mình của sự chuyển mùa. Mùa đông đã đến rồi! Lúc này thỉnh thoảng trời vẫn đổ những cơn mưa bất ngờ. Nhưng thứ mà Her mong đợi nhất vẫn chưa thấy đến. Những đợt tuyết đầu mùa, cái biểu hiện rõ rệt nhất của mùa đông vẫn chưa đến.

Những bài học trên lớp và bài tập về nhà khiến Her và lũ bạn như muốn nổ tung cả đầu óc.

"Harry, Ron! Tớ có chuyện muốn nói với các cậu!" Her cất lời một cách khó khăn khi cả ba đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung. Harry thì đang vật lộn với bài luận môn độc dược, Ron thì phát nhức đầu vì bài tập mà cô McGonagall cho: biến từ không trung ra một con gà.

"Cậu nói đi!" Harry đáp mà không ngước lên nhìn.

"Các cậu thấy Malfoy dạo này thế nào?"

"Chẳng phải hắn vẫn đang sống sao?" Harry dừng bút khi nghe cái tên đó.

"Thì ý tớ là các cậu thấy cậu ta dạo này như thế nào?"

"Uhm...dạo này hắn có vẻ cô độc, bớt kiêu ngạo đi một tí và hình như từ đầu năm học đến giờ hắn chẳng đi cùng với đứa nào bên Sly cả, có lẽ là do ba hắn đã bị tống vào ngục Azkaban thì phải."

"Còn nữa, dạo này hắn có vẻ không còn chú tâm đến việc "chăm sóc sắc đẹp" như trước nữa, đầu tóc thì bù xù hơn, ca vát thì nới lỏng ra...nhưng như thế hắn lại càng có vẻ quyến rũ hơn trước."Ron cáu cẳn như thể điều đó làm cậu mất đi sự hâm mộ của các cô gái trong trường khi mà cậu là một trong bộ ba đã tiêu diệt Voldemort.

"Mà cậu hỏi làm gì Hermione? Không lẽ hắn đã làm gì cậu à?" Harry bất chợt nói to.

"Cái gì? Hắn đã làm gì cậu? Sao không nói cho bọn mình biết?" Ron hùa theo.

"Từ từ, các cậu bình tĩnh!" Her nói nhẹ nhàng, cô hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói "Theo như mình thấy thì Draco bây giờ không còn là Draco của ngày trước nữa. Vì thế....tớ đã kết bạn với cậu ta. Tớ mong các cậu sẽ giúp đỡ..."

"Cậu có đùa không đấy?" Câu nói cuối cùng của Her bị nhấn chìm bởi tiếng hét kinh hoàng của Ron " Ai lại kết bạn với kẻ thù bao giờ."

"Cậu ta đâu phải kẻ thù của chúng ta." Her nói.

"Nhưng đã từng là như vậy."

"Cậu- ta- đã- thay- đổi." Her nhấn mạnh.

"Nhưng hắn là con trai của một tử thần thực tử." Ron cự lại.

"Ron, Her đừng có nóng!" Harry lên tiếng để ngăn một cuộc khẩu chiến sẽ nổ ra giữa đêm khuya. "Her, bọn tớ sẽ giúp Draco, nhưng là vì cậu, nếu không được thì thôi nhé."

"Vì cậu đấy nhé!" Ron vẫn chưa hết tức.

"Ừ, cảm ơn các cậu nhiều lắm. Lại đây, tớ sẽ giúp các cậu làm bài về nhà!" Mặt Her hớn hở.

Một thông báo vừa mới được dán ở phòng sinh hoạt chung làm cả lũ học trò háo hức mong chờ: Vũ hội Giáng Sinh thường niên sẽ được tổ chức vào đêm Noel!

" Năm nay tớ sẽ đăng kí ở lại!" Ron háo hức.

"Có năm nào cậu về nhà và lễ Giáng Sinh đâu!" Harry lên tiếng.

"Chẳng phải là vì cậu à?" Ron đáp.

"Thôi, có thế mà cũng cãi nhau. Hai cậu người lớn một tí đi!" Her ở đâu lên tiếng .

"Mặc kệ bọn tớ!" Harry và Ron đồng thanh.

"Ừ thì kệ các cậu! Tớ lên thư viện đây!" Her nói rồi quay lưng đi ra khỏi cái lỗ chân dung.

"Bây giờ mà còn lên thư viện à?" Ron hỏi Harry nhưng thằng này lại nhún vai theo kiểu tớ- không- biết- và- cũng- không- cần- biết.

Her đi thật nhanh đến thư viện, chiều nay cô vào thư viện không phải để học mà để dạy học.

"Xin lỗi! Tôi đến trễ!" Draco đang đợi Her ở cái bàn mà họ vẫn thường ngồi.

"3 phút 26 giây!" Draco nhìn đồng hồ và nói.

"Cậu đâu cần phải tính toán thế chứ!" Her ngồi xuống.

"Người bị thiệt là tôi mà!" Vẫn cái giọng lạnh lùng khó ưa đó. (nhưng mà em ưa ^^!)

"Thôi được rồi, lần sau sẽ đúng giờ. Được chưa?"

"Uhm, bắt đầu học thôi!"

Yên lặng! Tất cả tiếng động lúc này chỉ là tiếng bút lông sột soạt trên giấy da của Draco. Her nhìn ra cửa sổ và cô bỗng thấy trứoc mặt mình cái gì trắng xóa, nhẹ tênh rơi xuống.

"Tuyết kìa!" Her hét lên và đứng phắt đậy khi thấy những bông tuyết đầu mùa làm nửa số người trong thư viện phải giật mình.

"Không được làm ồn trong thư viện!" bà quản thư quắc mắt nhìn Her trong lúc cô đang thu dọn đồ đạc nhanh hết mức trước con mắt ngạc nhiên của Draco.

"Chúng ta kết thúc buổi học tại đây nhé.!" Her nói rồi phóng ra khỏi thư viện nhanh hết mức có thể, cô chạy như bay xuống sân trường.

Sân trường vẫn còn những mảng trống chưa được che phủ hết bởi tuyết. Her đứng đó, đưa tay hứng những bong tuyết trắng xóa rơi quanh mình. Tất cả mọi vật như lặng đi vì vẻ đẹp huyền ảo ấy. Những bong tuyết rơi xuống mang đi những nỗi buồn trong mỗi con người rồi thấm cả vào đất.

"Cậu giống con nít nhỉ!" Giọng Draco vang lên sau lưng cô.

"Không phải con nít! Tất cả mọi người đều thích tuyết mà! Chẳng lẽ cậu không thích?"

"Không thích cũng không ghét! Đơn giản chỉ là tuyết thôi mà! Mùa đông thì trắng xóa, mùa xuân thì tan chảy!" Draco đưa tay phủi một bông tuyết bám trên má Her làm cô khẽ thót mình.

"Đi nào! Ra đây chơi!" Her kéo Draco ra giữa sân để che đi khuôn mặt đang nóng lên giữa mùa đông. Her rung rung một cái thân cây trụi lá khiến cho tuyết trên các nhánh cây rơi cả xuống đầu chúng giống như một cơn mưa trắng xóa. Đôi mắt bạc nhìn cô bé tóc nâu đang cười đùa thật ấm áp, một đôi mắt biết cười.
................................
Chỉ sau một đêm mà tuyết đã phủ trắng cả cái khuôn viên khổng lồ của trường Hogwarts. Những cái cây cũng nặng trĩu những lớp tuyết. Căn chòi của bác Hagrid nhìn từ xa trông như một cái bánh kem xốp khổng lồ.

Chuyến đi làng Hogmeade lần thứ hai vào trước Giáng sinh hai tuần khiến bọn học trò rất nôn nóng. Chúng muốn đến làng để chuẩn bị những thứ cho Vũ hội giáng sinh. Her, tất nhiên cũng không là ngoại lệ. Cô thức dậy lúc 7 giờ, mặc áo ấm, đội mũ và mang găng tay len rồi đi xuống ĐSĐ. Bữa sáng thật tuyệt! Có lẽ những con gia tinh muốn bọn chúng có đủ năng lượng cho một ngày vui chơi thỏa thích.

"Lát nữa 9 giờ các cậu đợi tớ ở bãi đất trống gần Lều Hét nhé!" Her nói khi Harry và Ron vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tớ hẹn với Cho rồi!" Ron vừa cắn bánh mì vừa nói.

"Còn Ginny..."

"Tớ không cần biết các cậu hẹn hò hay làm gì, đúng 9 giờ là phải có mặt. Không lẽ các cậu có bồ rồi thì không thể dành cho tớ ít thời gian à?" Her nói nhỏ.

"Nhưng để làm gì?" Harry hỏi.

"Lát nữa sẽ biết! Các cậu nên chuẩn bị tinh thần đi, sẽ bất ngờ lắm đấy!" Her tiếp tục ăn. Hai thằng bạn cô cũng chẳng biết nói gì hơn ngòai việc chấp hành cái mệnh lệnh bất khả kháng ấy đành quay lại với bữa sáng của mình.
---------------------------------------------------------

-------------------------------------------------
"Đi thôi Draco!" Her tóm được Draco ở thư viện và kéo cậu ra khỏi đó.

"Đi đâu?"

"Làng Hogsmeade!"

"Tại sao?...Ơ, sách vở của tôi!" Draco chưa nói hết câu thì đã thấy mình bị lôi xềnh xệch về phía cổng vào làng Hogsmeade.

"Không ai lấy đâu mà lo!"

Cuối cùng sau một hồi cãi qua cãi lại, Draco đành phải đi theo Her đến làng Hogsmeade.

"Đi với tôi nhé!" Her nói khi cả hai vừa bước qua cổng làng Hogsmeade.

"Đi đâu?"

"Đi mua đồ chuẩn bị cho Vũ hội!"

"Sao không đi cùng với các bạn của cậu ấy?"

"Họ bận đi chơi với người yêu hết rồi, còn mỗi mình tôi, không biết đi cùng ai nên đành rủ cậu!"

"Thế ra tôi là sự lựa chọn cuối cùng à?" Draco nói thật nhỏ.

"Cậu nói gì?" Her lơ đãng hỏi vì lúc này mắt cô đang dán chặt vào các cửa tiệm trưng bày hai bên đường.

"Không có gì! Cậu muốn đi đâu thì đi đi!" Draco nói rồi bước đi cùng Her trên con đường ngập tuyết trắng. Những bông tuyết trắng cứ rơi rơi trên đầu họ, nhẹ nhàng mang đi những nỗi ưu tư trong mỗi con người. Her kéo Draco đi khắp các cửa hàng, mua đủ mọi thứ mà cô thích và bắt Draco xách tất cả những thứ mà cô mua.

Sau khi đã đi hết cả cái làng, chân cũng mỏi rã rời, tuyết đã bám đầy trên quần áo và mũ của hai đứa khiến chúng trông như những cây kem di động khi mở cửa bước vào quán Ba cây chổi cùng với đống đồ mà Her vừa mới mua.

"Mấy giờ rồi Draco?" Her lơ đãng hỏi trong lúc đang ngắm tuyết rơi qua khung cửa kính mờ hơi lạnh còn tay thì đang xoay xoay cái ly sữa nóng đến phỏng tay.

"8 giờ 55!" Draco đáp và nhấp một ngụm rượu nho nóng, mắt cậu vẫn không rời khỏi Her.

"Cái gì? Trễ thế rồi sao?" Her la lên.

"Ai bảo cậu cứ đòi đi hết chỗ này đến chỗ khác!" Draco lại bình thản nhấp thêm một ngụm nữa.

"Đi mau lên nào!"Her uống thêm một ít sữa rồi đứng dậy xách những cái túi lên.

"Đi đâu nữa, tôi mỏi chân lắm rồi!" Draco nhăn nhó đặt ly rượu xuống.

"Mau lên!" Her trừng mắt khiến cậu phải miễng cưỡng đứng dậy và cầm nốt những cái túi còn lại rồi đi theo Her bước ra ngoài trời lạnh ngắt sau khi cô để lại tiền thanh tóan trên bàn.

Her dẫn Draco đến chỗ hẹn với hai đứa bạn. Từ xa cô đã thấy họ đang ngồi nghịch tuyết cùng nhau. Draco bỗng đứng khựng lại khi thấy Harry và Ron.

"Đi tiếp đi Draco!" Her giục,cô biết cậu đang nghĩ gì nhưng vẫn muốn cậu đến đó.

"Nếu cậu đến gặp bọn họ thì cứ đi đi, đưa đồ đây tôi xách về lâu đài trước cho!" Draco lạnh lùng đáp và đưa tay cầm lấy những cái túi trên tay Her.

"Không, tôi muốn cậu gặp bọn họ cơ!" Her rụt tay kéo những cái túi về phía mình rồi lấy hơi gọi to "Harry! Ron! Lại đây đi!" Her đưa tay vẫy khi họ đứng dậy đi về phía cô.

"Gọi bọn tớ ra đây làm gì thế?" Ron hỏi và cái nhìn của cậu bất chợt thay đổi khi vừa gặp đôi mắt của Draco "Và Malfoy đến đây làm gì thế?"

"Tớ muốn các cậu gặp Draco!" Her mỉm cười còn Draco thì không thèm nhìn Harry và Ron lấy một cái.

"Tôi chẳng có gì cần phải gặp bọn họ cả!" Draco giật lấy những cái túi rồi quay lưng đi nhưng lại bị chặn ngay trước mặt bởi Harry.

"Như thế là bất lịch sự lắm đấy, chờ xem Her muốn nói gì đã!"

"Thì sao nào? Muốn gây sự à?"

"Ăn nói cho cẩn thận đấy Malfoy!" Ron chen vào.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Draco nhìn Her.

"Cậu đúng là bất lịch sự thật!" Harry nói và ngay lúc đó có ba cây đũa phép được rút ra nhưng...

"Tước khí giới!" Her la lên và đũa phép của cả ba thằng con trai đều nằm gọn trong tay cô.

"Tôi gọi các cậu đến đây để đánh nhau à?" Her giận dữ nói "Các cậu không biết cư xử sao cho lịch sự một tí à, hở ra là rút đũa phép!"

"Chứ còn để làm gì nữa!" Ron gằn giọng, mắt vẫn không rời khỏi Draco.

"Không, chúng ta đến đây là để kết bạn!" Câu nói của Her làm cả Harry, Ron và Draco trợn mắt lên nhìn cô.

"Nhìn gì tôi? Tôi chỉ muốn xóa bỏ thù hận của các cậu thôi mà!" Her nhìn từ Draco sang Ron rồi đến Harry một các đe dọa.

"Tớ có thể chấp nhận được việc này, chỉ xem là Draco và Ron có đồng ý không thôi!" Harry nói sau một hồi suy nghĩ.

"Tất- nhiên- là-phải- đồng- ý- rồi!" Her liếc Ron và Draco khiến hai thằng này ngậm miệng lại ngay tức thì khi vừa định cãi.

Thời gian như ngừng lại khi bốn đôi mắt nhìn nhau. Không gian yên tĩnh tới mức có thế nghe thấy tiếng những hạt tuyết rơi xuống. Và rồi cái sự im lặng đáng sợ ấy bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của Harry tới gần Draco.

"Xin chào, tôi là Harry Potter, rất vui được làm quen với cậu!" Harry chìa một bàn tay ra kèm theo một nụ cười tươi rói.

1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây....Lâu quá...Bàn tay của Draco bỗng siết chặt bàn tay vừa chìa ra trước mặt cậu.

"Tôi là Draco Malfoy, rất vui được làm bạn với cậu!"

"Còn tôi là Ron Weasley!" Draco buông tay Harry ra để nắm lấy tay Ron.

Tuyết vẫn đang rơi, tại một bãi đất trắng xóa màu tuyết, có một đứa con gái đang chứng kiến tình bạn mới bắt đầu của ba đứa con trai –một tóc đen, một tóc đó và một tóc vàng kim- tưởng như sẽ là kẻ thù không đội trời chung mãi mãi.

Những lần trước Draco không hề cảm thấy cái thanh thản khi nhìn tuyết rơi như Her vẫn nói nhưng lần này thì khác. Những bông tuyết nhẹ tênh rơi xuống trước mặt cậu, làm mọi vật trở nên tinh khiết, trong lành trong mắt cậu, tuyết không làm không khí ở đây trở nên lạnh lẽo mà ngược lại, càng làm cho chúng cảm thấy ấm áp. Những bông tuyết là nhân chứng vĩnh cửu cho tình bạn đã và đang hình thành trong chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione