Chương 7: Nghe lời, đừng nháo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Nghe lời, đừng nháo

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cảnh đêm trước ngày đến trường Draco lén chạy đến năn nỉ anh đem đồng ý mang chổi bay dường như chỉ mói ngày hôm qua, mà bây giờ đã là sáu năm trôi qua, SNAPE một tay phê chữa bài tập, một tay xoa mi tâm, tay Dumbledore dính nguyền rủa đã không còn bao nhiêu thời gian, mà Draco tự cho là đúng cũng bị Potter phát hiện động tác nhỏ, hai đứa nhỏ mới nức mắt đều cho rằng bản thân có thể thay đổi cái gì, nhưng là... Ai có biết tất thảy đều do lão nhân kia đã sớm tính toán tốt?

Bao nhiêu lần, trông coi Potter, cùng hai đứa bạn của thằng nhãi, Weasley tóc đỏ, Granger tóc xoăn, làm cái mà bọn nó gọi là điều tra, Draco vội vàng làm cái mà nó tự cho là bí mật không ai biết, anh đều cảm thấy thật sâu vô lực.

Ngẫu nhiên đi ngang qua toilet, anh có thể nghe được tiếng khóc đè nén của Draco, anh nhớ đến sáu năm trước, cậu bé liếm kem kia, hiện tại, lại một mình chui vào một góc nức nở, mấy năm nay, anh xem Draco từng chút từng chút lớn lên, hiện tại, đã có thể từ những tiếng nức nở không may thoát ra nhận ra được đứa nhỏ ấy, kỳ thật, anh thực sự rất muốn nói cho Draco, đừng khóc, nhiệm vụ giết chết lão nhân kia là của anh, nhưng là anh không thể nói, ban đầu đáp ứng Dumbledore cõng nồi đen này ngoài vì đại cục cùng với bảo vệ Potter, càng nhiều, anh căn bản không có khả năng để cho đứa nhỏ gọi anh là cha đỡ đầu phải đi gánh vác cái tội đáng sợ này.

Anh hiểu Draco, tuy rằng bên ngoài là một bộ tiểu hỗn đản, rốt cuộc, Dumbledore vĩnh viễn vẫn là vĩ đại lãnh tụ trong lòng của bọn nhỏ thế hệ này, không phải sợ hãi, chỉ là bằng phần tôn kính kia, Draco cũng không thể xuống tay, nhưng là, nó phải làm được, nếu không, nhà Malfoy đã mất đi Lucius chống đỡ, tựa như lá úa trước gió, bất cứ lúc nào cũng có rụng.

Quá sớm. Lucius vào Azkaban tránh họa, mà trọng trách của nhà Malfoy quá lớn lao quá nặng nề, Narcissa dù cố gắng chống đỡ, nhưng nhà Black đã hết vận, Narcissa cũng lực bất tòng tâm, SNAPE cũng không thể giúp đỡ gì ở ngoài mặt, chỉ có thể ngầm giúp đỡ, Narcissa biết, lại không thể nói với Draco.

Đối với Draco mà nói, năm mười sáu tuổi này, thật sự là ác mộng, phụ thân vào tù, bản thân lại phải mang nhiệm vụ ám sát vị trưởng giả kia, mà cha đỡ đầu luôn bên mình từ nhỏ, thế nhưng lại vì cha vào tù mà xa lạ với nhà mình!

Draco có cảm giác mình bị chúng bạn xa lánh.

Loại cảm giác này, rất không tốt, nó không thích.

Tuy rằng lúc lên lớp, SNAPE vẫn thiên vị nó như trước, chấm điểm cho nó vĩnh viễn là O, nhưng là phụ đạo tư nhân sau khóa đã không còn, năm trước bắt đầu giảm thời gian phụ đạo nó, đi dạy Cứu Thế Chủ học bù, còn năm nay?

Draco nhớ có một vài ngày thấy đầu sẹo đầy mặt tức giận bất bình đi ra từ hầm.

Đầu sẹo đầu sẹo đầu sẹo!

Vì sao ngay cả cha đỡ đầu của nó cũng xoay quanh đầu sẹo?

Draco càng không muốn gặp Harry, bởi vì...

Cha đỡ đầu của nó bị cướp mất rồi!

Chính là, Draco không biết, SNAPE xa cách nó, chỉ vì Draco có thể phủ nhận quan hệ với kẻ mưu sát thực sự mà thôi.

Tuy rằng, hiệu quả không lớn.

Ít nhất, toàn bộ Slytherin đều rõ ràng quan hệ của họ, người có quan hệ tốt từ bé thậm chí còn từng thấy cảnh Draco bắt áo choàng SNAPE không buông kỳ cảnh.

Bất quá, SNAPE không nghỉ tới, Draco thế nhưng sẽ hỗn đến Club Slug, trời ạ, nhìn dáng vẻ né tránh chật vật không chịu nổi kia, chẳng lẽ con trai đỡ đầu của anh là một tên cuồng rình trộm?

Thằng nhãi nhà Potter chẳng lẽ có mị lực như vậy?

Ally: Liên quái gì đến Harry nhà em?! Em nó hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn nhé!

Sắc mặt SNAPE không tốt, âm trầm liếc Potter đang vui sướng khi người gặp họa, một bộ ám thích làm Draco đang ra sức giãy dụa dưới tay Filch đỏ mặt lên, rõ rằng SNAPE đang ở đây nhưng cũng không có muốn mở miệng xin giúp đỡ.

Nó biết rõ ràng, chỉ cần nói ra là đi theo anh đến, sẽ hoàn toàn không có chuyện gì, ít nhất, nó là Draco, SNAPE sao có thể không giúp đỡ Draco đây?

Cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, SNAPE đè nén tức giận, kéo cổ áo Draco ra khỏi tay Filch, cau mày, thuận tay giúp Draco vuốt phẳng, tựa như hồi nhỏ vẫn luôn.

SNAPE dùng giọng chân thật đáng tin trấn trụ đám động vật nhỏ ầm ĩ:

"Ta đưa trò này về."

Draco xù lông, chuyện gì đang xảy ra hôm nay?! Draco Malfoy nó là người có thể để người ta tùy tiện túm đến túm đi sao?!

"Buông ta ra! Ta có thể tự đi! Ngươi buông ta ra!"

Vừa đi ra, Draco liền không an phận vừa nói vừa khiêu (?)

Hiện tại là làm cái gì?! Muốn vắng vẻ nó liền vắng vẻ nó, muốn xa cách nó liền xa cách nó? Hiện tại lại ban ân cứu nó?!

Làm cái gì, Draco nó là người tùy tiện như vậy sao!?

"Câm miệng."

SNAPE lạnh lùng liếc mắt, Draco không địch lại phản xạ có điều kiện từ nhỏ hình thành, run lên, thật sự câm miệng.

Nhưng, lập tức nhận ra giống như có cái gì đó không đúng...

Vì sao nó lại phải nghe lời!? Draco căm giận gạt tay SNAPE, dùng sức quá mức lại không cẩn thận đụng lên tường, đây là một hành lang không người, thập phần an tĩnh, cho nên, SNAPE cũng không bỏ qua tiếng hít khí theo bản năng của Draco, đôi mày vốn nhíu chặt có hơi hơi thả lỏng,

"Rất đau?"

"Không cần lo cho ta!"

Draco lại xù lông.

Nhìn thấy SNAPE vẫn một mặt vô cảm nhìn nó, ủy khuất nghẹn trong lòng Draco mấy ngày qua dứt khoát bạo phát một lần.

"Ngươi quản ta làm cái gì? Phụ thân đã bị nhốt ở Azkaban! Nhà Malfoy đã không thể cho ngươi cái gì! Ngươi không phải đã khẩn cấp muốn phủi sạch quan hệ với Malfoy rồi hay sao?"

Bởi vì kích động, thân hình Draco khẽ run.

"Nếu không phải khế ước cha con đỡ đầu còn một năm, ngươi có phải căn bản không định để ý đến ta? Ngươi này phản đồ! Hỗn đản! Ngươi cứ tiếp tục bảo vệ Potter đi! Đi theo ta làm gì! Ngươi không cần quản ta! Mặc ta bị Dark Lord hay Dumbledore giết chết cho rồi!"

Khi SNAPE nghe đến tên Dumbledore, nheo mắt, cứng ngắc lại, chậm rãi mở miệng:

"Không, sẽ không."

"Ngươi làm sao biết sẽ không!"

Giọng Draco kích động giờ đã mang theo nức nở, SNAPE cũng không biết phải nói thế nào cho nó hay.

"Sẽ không."

Đành phải trấn an vỗ lưng Draco, lặp lại:

"Sẽ không. Sẽ không."

Draco ngẩn người, SNAPE đã thật lâu không có làm động tác thân mật như vậy với nó, từ, nó trưởng thành về sau.

Chính là, nó cũng không nhớ rõ mình trưởng thành từ khi nào.

Draco theo bản năng ôm lấy SNAPE, tim đập có chút nhanh, rầu rĩ gọi:

"... Cha đỡ đầu?"

Sau đó, im lặng.

SNAPE ban đầu có chút không thoải mái, sau đó thoáng trầm tĩnh lại, xoa mái tóc vàng mềm mại của Draco , tiểu tử này sao lại cao như vậy?

Ally: =.= Không tự nhiên vì ôm không vừa à?

Hai người đều im lặng, yên tĩnh ôm lấy nhau.

Yên tĩnh một lát, SNAPE cảm giác được trước ngực ướt át một mảnh nhỏ, Draco không hề động, bắt đầu nói:

"Ta sợ phụ thân sẽ không trở về."

"Hắn sẽ về."

SNAPE cam đoan.

Lucius không thích hợp ra mặt vào lúc này, vừa xuất hiện nhất định là muốn chọn một bên, dưới thiết kế của Dumbledore thì Hội Phượng Hoàng không có lý do để thất bại, nhưng còn cần Lucius hỗ trợ từ bên trong Tử Thần Thực Tử, nhưng một khi Lucius xuất hiện, Dark Lord chắc chắc sẽ bắt Lucius cống hiến một lượng lớn galleon, điều này bất lợi với Hội Phượng Hoàng, cũng bất lợi cho việc khôi phục nhà Malfoy ở hậu chiến.

Draco cố chấp túm áo choàng của SNAPE, muốn một đáp án.

"Nghe lời, đừng nháo."

Giọng SNAPE nhàn nhạt, không chút gợn sóng.

Nhưng là Draco lại có thể nghe ra, SNAPE không nguyện ý trả lời nó.

Đó là tình yêu của cha đỡ đầu ở tuổi thiếu niên.

Draco mỗi khi nghĩ như vậy, nội tâm đều có một loại cảm giác đặc biệt, ách, có lẽ là do ham muốn chiếm hữu của nhà Malfoy gây lên? Nó từ nhỏ đã nhận định SNAPE chỉ có thể làm... cha đỡ đầu của mình nó?

Draco đột nhiên sợ tới mức buông lỏng tay ra.

Nó... bị sao vậy?

Vì sao nó lại có cảm giác ủy khuất như bị cướp đi thứ gì đó?

Dưới sự "không biết tốt xấu" của Potter, loại tình huống này lại tiến thêm một bước thay đổi.

Đương nhiên, SNAPE cũng không hay biết chuyện này.

Lúc anh nhìn đến thấy Draco nằm trong vũng mắt trước mặt Potter đang mang vẻ mặt không biết làm sao, không biết là trong đầu óc trống rỗng, tiểu tử ngu xuẩn nhà Potter còn muốn giải thích cái gì, nhưng bị anh gầm lên giận dữ đuổi đi.

SNAPE chỉ có thể máy móc lần lượt sử dụng tất cả những bùa chú chữa thương mà anh biết đến giải Sectumsempra do anh phát minh.

Không có việc gì.

Không có việc gì.

Không có việc gì.

SNAPE âm thầm lặp lại, bùa chữa thương một cái lại một cái ném ra.

Nhưng, anh nên tự hào sao? Rốt cuộc là chú ngữ do anh phát minh ra, tuy rằm những vết thương sâu thấy cả xương đều đại khái khép lại, nhưng những miệng vết thương mịn mịn màng màng lại không thể giải quyết toàn bộ dễ dàng như vậy, may mắn, không có nguy hiểm đến tính mạng.

SNAPE cẩn thận ôm lên Draco, chuyện hôm nay mặc kệ thế nào cũng sẽ bị Dumbledore đè xuống, kỳ thực, anh cũng biết thằng nhóc nhà Potter không cố ý, hơn nữa còn dùng chú ngữ do anh phát minh... lần này Draco phải chịu khổ sở rồi.

Đến phòng y tế lấy thuốc về, SNAPE rót hết thuốc cho Draco, rất nhanh, Draco đã tỉnh lại vì cách bón thuốc không chút kĩ thuật nào của SNAPE.

Dù sao, Độc dược Đại sư chỉ cần chế dược, mà không cần đi làm chuyện của y tá.

"Giáo... cha đỡ đầu?"

Mặt Draco nhăn cả lại, khẩu vị này thật là...

"Tỉnh?"

SNAPE nói:

"Ta thế nhưng thật sự không biết, Lucius có dạy ngươi khi ra khỏi nhà phải mang đầu hoa lệ của ngươi giấu trong tủ sắt khóa kỹ?"

"Ta chỉ là..."

Draco muốn giải thích.

"Câm miệng!"

SNAPE hơi hơi cao giọng.

"Ta nhớ ta đã nói cho ngươi, không cần trêu chọc đến Potter, thế nào, ngươi thích Potter đến thế? Đi theo sau mông nó rất vui sướng?"

"Làm sao có thể!"

Draco trừng mắt.

"Ta làm sao có thể thích Potter, ta rõ ràng là thích..."

Ally: Còn một đoạn tác giả nói lao, ai có hứng thú thì chịu khó lục bản cover đi, ta không edit đâu, tại không hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro