Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì không gian trong hầm nhỏ lên Severus có thêm một người bạn cùng phòng.

Nhìn thiếu niên ngơ ngác đứng ở cửa với nụ cười ngây ngô trên mặt, y hung hăng nắm chặt tay, bỏ mặc thiếu niên ở cửa, mặt không cảm xúc đi về phía giường mình.

Merlin bước vào với hành lí trên vai, thả cái túi xuống sàn cạnh giường, ngồi xuống giường mỉm cười ngốc nghếch với Severus, tay gãi gãi đầu.

-"A..ừm..từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, anh là Merlin, Gaius nói em là một cậu bé rất tài năng...ừm.."giọng Merlin càng lúc càng nhỏ đi, cậu bé nhìn vào anh bằng đôi mắt đen đó...Cái nhìn đó khiến anh...Merlin nuốt khan, không thể tiếp tục.

May thay, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi cúi đầu chơi đùa với chiếc giỏ nhỏ đựng lá có trắng như sương trên tay.

Merlin lúng túng, lại không có kinh nghiệm đối xử với trẻ con, đành tự tìm cách phá vỡ im lặng.

-"Uh...em đang làm gì thế?Đó là cây ngải cứu sao?"

Severus im lặng một lúc, cúi đầu trả lời:

-"Siliverleaf"

Sau đó cả hai lại im lặng.

-"Cái đó là gì thế? Cỏ à"

-"Alyssum."

-"Em biết nhiều quá! Severus...à, anh có thể gọi như vậy được không?"

-"..."

-"Severus, em học thảo dược lâu chưa? Anh nghe Gaius nói em là học trò của ông ấy"

Merlin cuối cùng cũng nghĩ ra chủ đề để tiếp tục nói. Severus ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh. Đôi mắt xanh của Merlin sáng lên như một chú cún con.

Severus đưa tay lên, xoa hai ngón tay vào giữa lông mày, cuối cùng đột ngột đứng dậy rời khỏi phòng.

Merlin ngơ ngác nhìn cậu bé rời đi.

Gaius mở cửa bước vào.

Thiếu niên đóc đen ngồi trên giường, đôi mắt xanh có chút chán nản.

-"...Gaius, cháu nghĩ Severus không thích cháu lắm"

Ông liếc nhìn anh.

-"Merlin, ta nghĩ Severus thích sự im lặng. Giọng nói của cháu sắp vang khắp cả Camelot rồi."

-"Vậy à?Cháu xin lỗi, cháu không để ý."

-" hãy nhớ, nói những lời cần thiết và có ý nghĩa"

Merlin xấu hổ cười toe toét.

-" Ừm,có lẽ cháu lên cố gắng hơn nữa."

Gaius vỗ vai Merlin.

-"Severus là một cậu bé ngoan"

---------------------------

Con mèo ngồi trên vai Severus, run rẩy nhịn cười.

Severus nhíu mày, tiến lên như một chiếc xe tăng tấn công, trong khi đó tất cả các sinh vật di chuyển xung quanh y đều bỏ chạy.

[Coi Siliverleaf như cây ngải cứu, Alyssum như cỏ dại và đặt lũ chuột Heather dưới ánh nắng mặt trời! hahaha, ta thật sự không biết Gaius tìm được thiếu niên tài năng này ở đâu]

-"Cẩn thận phổi của ngươi bị co thắt đến chết đấy."

Severus tức giận nhìn con mèo đen.

Mèo đen liếm chân.

[Ta mừng cho ngươi,...về sau hắn sẽ là bạn cùng phòng của ngươi lâu dài, nếu ngươi không có ý định rời đi trong thời gian ngắn]

Severus nặng nề cau mày.

Corney giường như nghe thấy tiếng nghiến răng từ miệng y.

-"Cái quái gì vây..."

Y giận dữ xua tay, sau lưng một cái cây lớn bỗng nổ tung, con mèo giật mình, cái đuôi dựng thẳng lên.

Seveus ngồi xuống, dựa vào đầu gối mình.

Con mèo đen thận trọng tiến lại gần.

[Ngươi làm sao thế?]

Y không nhìn nó, đôi mắt trống rỗng nhìn xuống mặt đất.

[Merlin đó, làm ngươi tức giận đến thế sao?]

Bởi vì ngươi không biết hắn là ai!

Severus nghiến răng.

Ban đầu y nghĩ chắc chỉ là chùng tên thôi, nhưng khi anh nhìn kĩ lại lần nữa, ma lực trong linh hồn cường đại,uy nghi ngay lặp tức cho y biết rằng người này chính là Merlin mà tất cả các pháp sư trong giới phù thủy đều ca ngợi!

Merlin trẻ tuổi.

Một Merlin thậm chí còn không biết những kiến thức cơ bản nhất về phép thuật.

Một Merlin thậm chí còn không thể phân biệt được cỏ dại và dược liệu.

...

Chân tóc Malfoy!

Severus đột nhiên tuyệt vọng, liệu Merlin này có khác trong lịch sử không? y có thể trông chờ vào người này sẽ cứu được thế giới phù thủy sao?

Được rồi, được rồi...

Merlin, một thiếu niên nhà quê, cùng nhau sát cách bên Arthur.

Chẳng còn gì đáng ngạc nhiên cả.

Dù sao thì mọi thứ vẫn sẽ xảy ra như thường..

Severus xoa xoa thái dương và dơi vào trạng thái tự thôi miên.

Con mèo đen trầm ngâm nhìn cậu bé.

Chân mèo dẫm lên thân cây cháy đen, nổ tung, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Severus cúi xuống, tóm nấy con mèo vào trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông mượt mà của con mèo...

Severus không thể hiểu tại sao ở thời đại này, các phù thủy lại không thể cảm nhận được ma lực từ phù thủy khác, có lẽ là do phép thuật của họ đến từ tự nhiên nhiều hơn...

Tạm bỏ qua chuyện này, điều quan trọng là...thứ nhỏ bé này đang nằm trong tay y.

Y thì thầm lời đe dọa vào tai con mèo.

-"Đừng làm những hành động thừa thải. Không phải là tôi không biết cách tiêu diệt linh hồn đâu."

Con mèo ngẩng đầu lên nhìn y với nụ cười nửa miệng.

[Tất nhiên rồi...bé con ~]

Mặc dù biết lão quỷ phong ấn trong da mèo hoàn toàn có tư cách gọi y như vậy, nhưng Severus vẫn không khỏi tưởng tượng trong đầu cảnh tượng nột da con mèo rồi ngâm nó bằng sên.

Con mèo vỗ nhẹ lên tay cậu bé, y thả lòng ngón tay, nó chui tọt ra nhảy lên cửa sổ.

Nó nhìn chằm chằm vào đôi giầy đặt trên sàn, nhìn thiếu niên ngủ quên, trên tay vẫn cầm cuốn sách ma thuật.

--Ngoại hình có thể đánh giá ở mức 70 điểm, dáng người quá gầy và mái tóc nhạt nhẽo, trừ điểm...Có lẽ Severus được 60 điểm? nhưng hắn sẽ tăng lên 35 điểm...vì sao ư? vì hắn thích thế.

Thật ra hắn ấn tượng với tài năng và tính cách của Severus hơn là ngoại hình.

--Không thể ngủ bình thường, chảy nước dãi và ngáy...Hắn chia buồn với Severus, thương hại cậu bé bị suy nhược thần kinh do mất ngủ trầm trọng.

--Cảnh giác về cơ bản là 0. Anh ta ngủ rất ngon lành với cuốn sách ma thuật trên tay, bất kể việc bị Uther đó phát hiện, hầu hết các cuốn sách ma thuật đều được viết tay, có trời mới biết liệu các phù thủy đó đã sử dụng phép thuật nguy hiểm nào...

Tóm lại là ở độ tuổi thiếu niên như này thì tính cách hay thói xấu như vậy cũng khá hợp lí.

Con mèo vung đuôi nhìn chiếc khăn quàng cổ, áo khoác và ga trải giường nhàu nát vứt bừa bãi trên sàn trái ngược hoàn toàn với chiếc giường gọn gàng và có phần hoang vắng bên cạnh.

Hừm...Tính cách Severus không phù hợp với đội tuổi của mình đến nỗi quên mất một đứa trẻ lên như thế nào.

Con mèo nhìn qua khe cửa thấy Severus đang đứng ở bên ngoài, nó gãi tai rồi nhảy lên lưng Merlin.

-"Ư..."

Merlin hét lên uể oải mở mắt.

-"Cái gì trên lưng tôi thế..."

Con mèo bỏ chạy.

Y đẩy cửa bước vào.

Một đôi giầy nao xuống gầm giường với tốc độ chóng mặt, nhưng trang sách ma thuật bay tới, Merlin dừng ánh mắt ở cửa, thở hổn hển, cưỡng ép nở một nụ cười cứng đờ và lo lắng.

-"Severus, em, em đã về rồi sao?"

Severus thề với kinh nghiệm làm giáo viên của mình.

Người trước mặt mình chắc chắn là một Gryffindor.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro