Chương 2: Hogwarts-Tân sinh. ( Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vanessa Hellan!

Rốt cuộc tên của cô cũng được gọi, Vanessa chậm rãi bước lên. Cô có thể nghe tiếng hít khí của lũ động vật nhỏ. Cô tất nhiên biết mái tóc của cô rất đáng chú ý, nên cô vẫn cứ thông thả ngồi vào chiếc ghế đơn sơ kia. Giáo sư đặt cái mũ chết tiệt xuống đầu cô, trước khi vành mũ che mất ánh sáng, Vanessa chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: " Nhất định phải gọi đầu!!!".

- Hellan tiểu thư...Merlin, tiểu thư đã trở lại!! Trở lại rồi!!

Vanessa có thể cảm nhận cái mũ đang hưng phấn run lên, gần như hét vào đầu óc cô:

- Hellan tiểu thư!! Cô đã trở lại! Họ đã chờ rất lâu!! Hogwarts đã chờ rất lâu...

Giọng của mũ phân loại run run. Vanessa nhẹ mỉm cười, phải, đã rất lâu rồi.

- Mũ phân viên, ngươi truyền cho ta kí ức của ngươi. Ta cần nắm bắt tình hình hiện tại.

Vanessa hơi thả lỏng, để những kí ức không thuộc về mình nhẹ nhàng lan toả trong trí óc. Cô nghe loáng thoáng mũ phân viện than vãn: " Ôi, Hogwarts đã thay đổi, tiểu thư của tôi ơi, Hogwarts đang biến thành một thứ khác hơn là "nhà" ngày xưa. Và cái mũ như tôi lại chẳng thể làm gì cả...". Vanessa hơi cắn môi của mình, đôi mắt tím tránh dưới vành mũ sáng lên những ánh đen lạnh băng:

- Thật vậy chăng? Như vậy, mũ phân viện, ngươi cảm thấy ta nên về nơi nào?

Cái mũ thôi lèm bèm, nó lắc lên khiến vài hạt bụi rơi xuống.

- Slytherin đang bị chèn ép. Quý tộc giờ đã xuống dốc rất nhiều, còn lại đó chỉ có vài gia tộc xa xưa hay mới phát, tôi đã phân loại chúng.

Mũ phân loại dừng, rồi nó lại lắc lư:

- Đám lửng con chỉ toàn một lũ nhút nhát, không phải thì toàn giấu dốt. Đám ưng thì biến thành mọt sách, người ta kệ người ta, sách là trên hết.

Giọng mũ phân viện vang trong đầu cô và Vanessa có thể nghĩ đến một cái bĩu môi từ cái mỏ đen của nó.

- Gryffindor...Merlin! Gryffindor có lão Hiệu trưởng ủng hộ, đã sớm mất đi phong thái ngày xưa. Lũ sư tử lỗ mảng không não!..

Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, Vanessa có chút không hài lòng với miêu tả của mũ phân viện. Gryffindor là tượng trưng cho lòng dũng cảm, một chính khách. Vì sao giờ đây lại bị dùng từ:" lỗ mãng" để hình dung? Đêm nay khi về phòng ngủ, có lẽ cô sẽ xem xét lại kí ức của mũ phân viện.

- Vậy thì Gryffindor đi. Nơi đó là nguồn căng thì ta sẽ đến nơi đó chữa trị.
Mũ phân loại gần như tung tăng hô:

- Gryffindor!!!

Tất nhiên là vì cuộc trò chuyện chim biển vừa rồi của Vanessa và mũ phân viện kéo dài gần 5 phút, khi chiếc mũ dơ bẩn được lấy ra sau khi bị cô hù dọa đem đi giặt, cả sảnh đường nhìn trân trân vào cô. Im lặng... và có vài tiếng vỗ tay lặt vặt vang lên, đầu tiên là lão hiệu trưởng, sau đó là vài giáo sư khác, và sau nữa là mấy bé lửng con... Nói chung là lưa thưa, vì chúng còn bận tự hỏi vì sao lại mất nhiều thời gian như thế. Trước khi bước xuống chỗ ngồi của mình, Vanessa hơi nhìn thoáng qua những nhà khác: Slytherin im ắng lo chuyện của mình, Ravenclaw chăm chú vào cuốn sổ tay và Hufflepuff rụt cổ nhìn lên bàn giáo sư. Phải, cô đã nhận thấy được, sự chia rẻ trong chính căn " nhà" của mình.

Ngay khi người cuối cùng được phân vào Huflepuff, hiệu trưởng Dumbledore lắc cái râu đầy nơ con bướm đứng lên, giang rộng cánh tay của lão:

- Chào mừng các học sinh mới tanh của Hogwarts, nhập tiệc thôi.

Và khi lão vừa dứt lời, trong tiếng ngạc nhiên của nhóm động vật nhỏ năm nhất, bàn dài đầy ấp là đồ ăn. Vanessa rụt rè lấy cho mình một vài miếng gà xé, lén lút gõ lên thành bàn, ngay lập tức, ly nước bí ngô vị béo ngậy đáng ghét đổi thành một ly trà hoa cúc thơm nhàn nhạt. Cô chậm rãi ăn phần của mình, cố gắng lơ đi cảnh ăn thô lỗ của lũ sư tử trước khi cái dạ dày của cô bị chúng làm cho mất khẩu vị. Cô không trách gì chúng, ngày xưa đã vậy rồi, chỉ là ít hơn, ngày trước có rất nhiều quý tộc Gryffindor nên căn bản là chúng luôn giữ phép tắt khi ăn, không quá câu nệ, nhưng thuận mắt hơn. Vanessa hừ mũi khi thấy một miếng đùi gà bây một vòng cung trước mắt mình, Merlin, lũ sư tử bị bỏ đói bao lâu rồi?

Cô kết thúc bữa ăn của bản thân bằng hớp trà cuối cùng, nhìn các thành viên khác vẫn đang ngốn mớ thức ăn vào miệng, ngao ngán suy nghĩ về việc uống độc dược tiêu hoá tối nay. Đến khi đồ ăn đã biến mất và chúng sư tử đã thoả mãn xoa cái bụng tròn vo, Dumbledore bỏ một cái kẹo con dán đôi vào miệng, đứng lên phát biểu trong cái nhìn khinh bỉ khẩu vị đồ ngọt của kha khá giáo sư khác:

- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

Nói tới đó, đôi mắt Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi lão tiếp tục:

- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó. ( trích)

Đôi mắt Vanessa hơi nhấp nháy, hành lang tầng 3? Cô có cảm giác không tốt về điều này, đặc biệt là khi nhìn vào vẻ mặt hưng phấn của một vài học sinh Gryffindor, và cái nhìn ẩn ý của lão hiệu trưởng về Potter nữa.

- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.

Vanessa nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Dumbledore bảo:

- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, lão vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt lão vừa nói:

- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

Vanessa phải cố lắm mới ngăn không cho mí mắt của mình giựt liên hồi. Merlin, từ khi nào cái bài hát này nó thành như vầy? Và cái giọng đưa đám của cặp sinh đôi kia nữa, và cái giọng hát nhanh hết cỡ của cái cô Ganger kế bên nữa... Merlin!!! Hỗn tạp!!! Helga mà nghe được nhất định sẽ đem toàn bổ sảnh đường nổ sạch banh bằng một bùa nổ cỡ bự.

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy Weasly đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Cô có thể nghe giọng thì thầm của một sư tử năm 2:" Sao năm nay lũ ma không quấy rầy chúng ta nhỉ?", cô có hơi buồn cười, có lẽ bọn họ không rảnh chăng.

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

- Mật khẩu!

Percy đáp:

- Caput Draconis.

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chui qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

- Quái lạ, năm nay Peeves không đùa bọn năm nhất nữa.

Vị huynh trưởng có vẻ hơi thắc mắc, nhưng rồi hắn cũng cho qua. Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác. Vanessa lẫn trong đám nữ sinh, nhẹ nhàng lách qua một góc tối, nơi đột nhiên xuất hiện một cánh cửa màu tím nhạt, cô biến vào căn phòng cùng lúc khi căn phòng đó trở lại thành bức tường, như thể chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro