Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng rồi, chủ nhân của Viên đá Phục sinh là ngươi, vậy ngươi có thể triệu hồi nó hay không?"

Harry có thể trực tiếp triệu hồi Áo choàng tàng hình, không có lý nào Sara không thể triệu hồi Viên đá Phục sinh a!

"Có muốn ta thử hay không?"

Sara cũng không xác định, nhưng hắn biết Harry có quyền khống chế tuyệt đối Áo choàng tàng hình.

"Lúc ngươi triệu hồi được thì đừng dùng tay không cầm nó, ta sợ nguyền rủa trên nhẫn sẽ hại người."

Harry nói rõ ràng trước, miễn cho lát nữa Sara bị nguyền rủa thì thảm. Tuy nghe nói bước ra khỏi ngôi nhà hoang cảu gia tộc Gaunt thì sẽ không sao, thế nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.

"Được. Ngươi tránh xa một chút, Accio Viên đá Phục sinh."

Sara đẩy Harry ra xa, trực tiếp triệu hồi.

"Đến rồi."

Cảm giác được một trận ma lực dao động, trong nháy mắt không gian vặn vẹo. Viên đá Phục sinh vậy mà xuyên qua không gian trực tiếp đi đến Hogwarts, bay đến bên cạnh Sara.

"Thì ra chuyện khó nhất lại là dễ nhất."

Harry ngộ ra, hiện tại ngẫm lại khó nhất kỳ thật là lấy cúp vàng đi! Nhớ đến kiếp trước cậu đi cướp Gringotts mà toát mồ hôi lạnh. Kẻ điếc không sợ súng a!

"Rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn có thể triệu hồi Viên đá Phục sinh."

Trước kia trong gia tộc Slytherin chưa có ai từng làm vậy, cho nên Sara cũng không biết.

"Không phải nói Bảo bối tử thần không thể triệu hồi sao?"

"Nếu ngươi là chủ nhân của chúng thì có thể."

Harry không do dự nói, không thì bọn họ làm sao có thể triệu hội áp choàng tàng hình và Viên đá Phục sinh?

"Thì ra như vậy." Sara được bổ sung thêm kiến thức.

"Hiện tại còn lại cúp vàng trong kho của Gringotts và hộp dây chuyền bên trong nhà cũ Black. Sara, hộp dây chuyền kia thật sự là đồ của ngươi sao?"

Kiếp trước Harry đã nhìn qua, cảm giác không có chỗ nào đặc biệt a!

"Đúng, mà cũng không đúng."

Sara xòe tay. Hộp dây chuyền kia cũng không phải là thứ hắn yêu thích nhất gì đó. Chỉ là lúc ấy thiếu một chiếc hộp chứa trang sức, cho nên Goddy tùy tay lấy chiếc hộp mình làm tặng cho hắn. Bởi vì là vật bạn tốt tặng, Sara sẽ thường thường lấy ra nhìn, cho nên mới có người cho rằng đó là di vật của hắn.

"Vậy thật ra bảo bối của ngươi là thứ gì?"

Harry có chút tò mò, chuyện về chiếc hộp dây chuyền cậu có biết một chút, bất kể chuyện gì Goddy cũng đều nói với cậu. (Goddy, ngươi lắm mồm.)

"Ngươi không biết sao?"

Nói xong, Sara khiến cho Phòng Yêu Cầu mở ra một con đường đi đến cửa mật thất của bốn đầu sỏ.

"Ta có biết sao?"

Harry nhún vai, cậu bị lời nói ba phải cái gì cũng được của Sara làm cho hồ đồ.

******

"Rowena, nhìn vương miện của ngươi này."

Harry giơ lên vương miện đã khôi phục thành hình dáng ban đầu trước bức họa của Rowena, bộ dáng như hiến vật quý khiến bốn đầu sỏ cảm thấy rất thú vị.

"Harry, ngươi thật tuyệt, không nghĩ tới ta còn có cơ hội nhìn thấy nó."

Rowena cực kỳ vui vẻ, dù sao nàng cũng biết vương miện bị Voldemort làm thành trường sinh linh giá, nếu khôi phục thành bộ dáng như vậy thì Harry và Sara đã bận tâm không ít.

"Hắc hắc."

Harry ngượng ngùng gãi gãi đầu, động tác này cực kỳ giống Gryffindor. Mỗi khi không có người ngoài, một bộ phận thuộc về Gryffindor kia của Harry sẽ phát tác.

Sara che mặt, có đôi khi Harry thật sự thật ngốc. Ở trước mặt người ngoài cậu tuyệt đối quý tộc, nhưng trước mặt người thân cận liền lộ nguyên hình. Cũng không phải nói hành vi của cậu có gì không đúng, mà là vừa thấy liền biết cậu tuyệt đối là học sinh Gryffindor. Đương nhiên ở điểm này Goddy kiên trì cho rằng Harry giống hắn. Có lễ nghi quý tộc, cũng có sự tùy tính không bám vào một khuôn mẫu.

Nói tóm lại, không phải một người khiến người người đều ghét. Goddy chính là người như thế. Cho dù là học sinh Slytherin khó ở chung nhất cũng không có cảnh giác với hắn, có chuyện gì đầu tiên nghĩ đến không phải viện trưởng của mình mà là Goddy. Đối với điểm này, cho tới nay Sara cùng Rowena, Hel đều nghĩ không ra. Rõ ràng Goddy nhìn qua rất không tim không phổi, vì sao mọi người lại dễ dàng tin tưởng hắn như vậy?

"Chắc là do hình tượng sáng sủa của hắn."

Harry nhìn gương mặt dương quang soái khí của Goddy, không tuấn mỹ giống như Sara, nhưng ai nhìn qua cũng đều cho rằng hắn cực kỳ soái. Hơn nữa hắn thường xuyên tươi cười, tự nhiên được các học sinh hoan nghênh.

"Harry, ngươi quả nhiên là hậu bối của ta."

Goddy ở trong bức họa xoay vòng vòng, cao hứng chạy từ bức họa của mình sang bức họa của Rowena và Hel ôm chầm lấy bọn họ. May mà Harry cầu xin cho hắn, không thì bây giờ Goddy còn bị cấm túc trong bức họa của chính mình.

"Sớm biết vậy không giải trừ phép thuật cho hắn."

Sara trong lòng hối hận cực kỳ, vì cái gì khi Harry cầu xin hắn lại mềm lòng chứ.

"Goddy, ngươi cẩn thận vui quá hóa buồn nga!"

Harry không thể không nhắc nhở người nào đó đang đắc ý vênh váo.

"A, ta quên."

Goddy gãi gãi tóc, động tác kia cùng với bộ dáng vừa rồi của Harry quả thật giống như từ một khuôn đúc ra. Hai người này quả nhiên có quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ, cho dù chênh lệch một ngàn năm vẫn còn có thể tìm được điểm giống nhau trên người họ.

Quả nhiên, Harry bất đắc dĩ xoay qua liền nhìn thấy khuôn mặt Sara cười đến càng ngày càng xinh đẹp, người nào đó nhớ ăn không nhớ đánh nên nhớ kỹ chút dạy dỗ a.

Đợi đến sau khi hai người rời đi, Goddy đã bị hành cực kỳ thảm.

******

"Chuyện cúp vàng có thể đợi đến khi phu nhân Malfoy đến trang viên làm khách thì nói cho cô ta."

Sara cầm một quyển sách, ngồi ở chỗ bóng râm dưới tàng cây lật xem.

"Được."

Harry cũng nằm dưới tàng cây, chỉ là lúc này có chút buồn ngủ. Rất nhanh, cậu liền cùng Merlin đánh cờ.

"Bụp"

Một người ngã trên cỏ, trên tóc và cả người đều dính đầy lá cây.

"Nga, Merlin a. Sao Harry lại ngủ ở đây?"

Thì ra là Hermione, cô dùng khóa cảng trực tiếp đi đến trang viên Potter.

"Ngươi tới sớm."

Sara dùng âm lượng nhỏ đến mức không đánh thức Harry nói, hơn nữa Hermione còn chưa có nói trước một tiếng đã đến trang viên.

"Được rồi, cậu nói đúng."

Hermione phủi hết mấy cọng cỏ trên người xuống, sau đó ngồi một chỗ cách Sara và Harry một mét.

"Bởi vì Harry nói trang viên Potter có rất nhiều sách ngay cả Hogwarts cũng không có nên tớ đợi không kịp muốn nhìn một chút."

Đơn giản mà nói chính là Harry dùng mấy quyển sách câu tiểu thư Vạn Sự Thông đến đây, ngay cả hẹn trước cũng đợi không nổi.

"Vậy ngươi chờ hắn tỉnh lại rồi lại nói, nơi cất giữ sách chỉ có Harry mới có thể đi vào."

Sara cũng từng đi vào một lần, thế nhưng cảm giác không tốt lắm. Bởi vì chỉ có gia chủ mới biết được mật thất, cho nên chỉ có gia chủ ở bên trong mới không nhận uy áp của Phượng hoàng ẩn giấu trong phòng.

"Được, vậy tớ có thể đọc mấy quyển sách cậu đặt một bên không?"

Hermione là mọt sách, chỉ cần là sách cô đều sẽ hưng trí bừng bừng đọc.

"Có thể."

Ở chung với Sara lâu sẽ phát hiện, hắn cũng không phải là loại người khó ở chung, chỉ cần là yêu cầu hợp lý bình thường hắn đều sẽ đồng ý. Chỉ có vài người không tự nhận rõ thân phận bản thân hơn nữa còn tự nhận là mình tài trí hơn người, đối với bọn họ Sara đồng nghĩa với lạnh lùng và hung tàn.

******

Lúc tỉnh dậy Harry bị Hermione dọa đến nhảy dựng, kết quả vừa hỏi thì ra là bị mấy quyển sách nhà cậu câu đến thì cậu hết biết nói gì rồi. Harry đành phải đến thư phòng của gia chủ chọn mấy quyển sách thích hợp với tiểu phù thủy, đương nhiên cậu còn nhờ Sara nhìn qua một chút, miễn cho lẫn vào quyển nào nguy hiểm.

Bất quá cho dù là thế Hermione vẫn thật vui vẻ. Vừa ôm sách trở về phòng liền khẩn cấp mở ra đọc, mất ăn mất ngủ tiếp thu tri thức bên trong sách. Nhìn thấy Hermione như vậy, Harry cảm giác so với kiếp trước ở trong Gryffindor, Ravenclaw càng thích hợp với cô hơn. Sách bên trong học viện này rất nhiều, chỉ cần là người yêu thích học tập nó sẽ không cự tuyệt. Cho nên từ Ravenclaw đi ra đại đa số đều là các học giả, hiểu biết này nọ quả thật chính là từ hoạt động đọc sách.

******

"Hermione, cậu có thể tha cho tớ không?"

Mới sáng sớm đã bị tha từ trong ổ chăn ra để tìm sách cho cô, Harry ngáp dài chọn một quyển cho Hermione đọc trước. Cô mới đến trang viên có ba ngày đã đem chồng sách trước mặt đọc xong, nếu không thì cũng sẽ không sáng sớm liền đi quấy rối Harry bắt cậu tìm sách cho mình a!

"Cậu không muốn tham quan trang viên sao? Trang viên Potter thần kỳ ở chỗ chỉ có tự mình nhìn mới thú vị, nghe người khác nói một vạn lần không bằng bản thân tận mắt nhìn thấy."

Sara đau lòng sờ sờ đầu Harry. Tối hôm qua nhóc con xử lý văn kiện gia tộc đến tối muộn mới ngủ, hôm nay mới sáng sớm đã bị dựng dậy, buổi chiều Harry lại không có tinh thần. Vốn Sara đã giúp Harry xử lý một phần, nhưng vẫn còn một chút này nọ Harry phải tự thân xử lý, hắn giúp đỡ cũng có hạn.

"Cậu nói đúng, bất quá tớ tính đợi bọn Draco đến đây rồi cùng nhau tham quan trang viên Potter. Nếu tớ đi trước đối với mọi người thật không công bằng, tớ hy vọng mọi người có thể cùng nhau tham quan trang viên."

Đối với việc mới sáng sớm mình đã chạy đến đánh thức Harry Hermione cũng rất ngại, thế nhưng cô thật sự nhịn không được. Cô không ngờ sách của Thế giới phép thuật sẽ thú vị như vậy. Thứ cô muốn học còn rất nhiều, những quyển sách trong trang viên Potter khiến cô lý giải càng thêm toàn diện về cuộc sống của Thế giới phép thuật.

Đặc biệt là quyển nói về gia tộc nào trong giới Phép thuật có huyết thống Sinh vật huyền bí, còn có một ít gia tộc lánh đời. Tri thức kỳ quái bên trong quả thật đã làm đảo điên thế giới quan của cô.

Càng làm cho cô thấy ngoài ý muốn là nam phù thủy cũng có thể sinh con. Đương nhiên không phải mọi người, phù thủy bình thường muốn sinh con phải dùng độc dược. Bất quá cho dù có độc dược sinh con thì cũng có rất nhiều người không có con, không bằng phù thủy có năng lực tự sinh con. Chân chính khiến cô ngạc nhiên là những phù thủy có huyết thống Sinh vật huyền bí, mặc kệ nam hay nữ bọn họ đều có thể sinh con.

Ví dụ như Vũ xà và Phượng hoàng trong truyền thuyết. Đương nhiên không phải là con Phượng hoàng kia của Dumbledore, mà Phượng hoàng Harry. Nghĩ đến Harry sẽ sinh con biểu tình của Hermione lập tức có chút kỳ quái.

"Harry, cậu có biết bản thân cậu có thể sinh con hay không?"

Có vấn đề Hermione liền muốn hỏi, hơn nữa không có Pansy nhìn chằm chằm cho nên lòng tò mò của cô chiến thắng lý trí.

"..."

"Tớ còn phải xử lý văn kiện. Hermione, cậu đi đọc sách đi!"

Harry nhanh chóng biến mất tiêu.

"Đoạn trầm mặc thật dài kia là có ý gì?"

Hermione đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng.

"Ý tứ chính là có biết."

Nói xong Sara xoay người rời đi. Hắn phải đi trấn an Tiểu Phượng hoàng một chút. Tự bản thân Phượng hoàng có ký ức truyền thừa, tuy rằng biết là một chuyện, nhưng bị người khác nói rõ ra như thế phỏng chừng trong lòng Harry sẽ không được tự nhiên. Dù sao trong Thế giới Muggle đàn ông không sinh con. Bất quá phù thủy làm sao có thể đánh đồng với Muggle? Chuyện bọn họ không thể làm, không có nghĩa là các phù thủy không làm được. Ngàn năm trước bởi vì phần lớn phù thủy bị giết hại cho nên dân số thưa thớt, hơn nữa nữ phù thủy lại còn ít hơn, vì thế độc dược sinh con được nghiên cứu ra. Cho tới bây giờ độc dược sinh con vẫn là độc dược thiết yếu của rất nhiều gia đình nam phù thủy.

"Vì sao lời họ nói từng chữ mình đều hiểu, nhưng nguyên câu mình lại không hiểu?"

Hermione cảm giác đối với Sara và Harry, chỉ có IQ cao là vô dụng, còn phải biết giải đố. Bởi vì lời bọn họ nói giống như câu đố, mọi người phải cân nhắc nhiều lần, sau đó mới có thể phân tích ra được trong lời bọn họ nói đến tột cùng là có ý tứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro