Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom đã đến Hẻm Xéo và lấy đồ dùng học tập của mình. Cậu bé bị mê hoặc và không thể kiểm soát được niềm vui của mình trước mọi thứ anh nhìn thấy. Đàn ông và phụ nữ trong những chiếc áo choàng đầy màu sắc; trẻ em, thanh thiếu niên cười đùa và ăn uống trong khi chỉ vào những món đồ khác nhau. Những chiếc vạc đủ kích cỡ, những cây chổi được trưng bày, những cuốn sách bìa da đẹp, những chú cú, những con cóc kêu ồm ộp trong lồng của chúng.

Trong một phút, anh cảm thấy buồn. Giá như anh cũng có cha mẹ thì tốt biết mấy. Nhưng anh biết mẹ anh hẳn là một con người yếu đuối mới chết khi sinh con. Nhờ khoa học y khoa, phụ nữ không còn chết khi sinh con nhiều như trước nữa. Bà không thể là một phù thủy. Bà không sống lâu.

Tom lắc đầu. Không. Anh sẽ không nghĩ như vậy. Dù yếu đuối hay không thì mẹ anh cũng đã sinh ra anh. Anh chưa bao giờ biết cha mình. Và từ những gì người phụ nữ kinh khủng đó đã nói với anh, mẹ anh thực sự đã quan tâm anh và cha anh. Tom, anh được đặt tên theo tên cha mình. Marvolo theo tên ông ngoại của anh. Riddle là họ của anh. Ít nhất thì cha mẹ anh đã kết hôn. Một ân huệ nhỏ. Anh không muốn trở thành một đứa con hoang trên hết mọi thứ.

Anh ấy luôn nghĩ Tom là một cái tên bình thường. Anh ấy tự hứa với lòng mình sẽ làm những điều vĩ đại để mọi người biết anh ấy không tầm thường. Tom Marvolo Riddle sẽ là cái tên mà mọi người sẽ nói với sự ngưỡng mộ, kính nể và tôn kính.

Đầu tiên, anh có một con đại bàng xinh đẹp và mỉm cười với sinh vật đó. Anh muốn có một con rắn nhưng nó không có trong danh sách. Không phải anh có ai đó để gửi thư. Nhưng anh muốn một con. Vì vậy, anh đã mua nó.

Vâng, anh ấy sẽ tìm cách làm cho con chim vui vẻ. Dù sao thì thường thì cú được dùng để giao hàng.

Anh đến Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn để lấy sách của mình. Anh cũng lấy thêm một vài cuốn sách mà anh thích theo tên. Cổ ngữ rune, thuật giả kim, số học, bói toán, du hành thời gian, lịch sử phép thuật, bách khoa toàn thư về sinh vật huyền bý. Sau đó, anh lấy rương và nguyên liệu pha chế thuốc.

Albus Dumbledore đã nói với anh rằng anh được tự do mua những thứ mình thích. Và anh đã làm vậy.

Anh ấy ăn trưa nhẹ ở quán Cái Vạc Lủng, rồi đi lấy áo choàng. Anh không mua quá nhiều vì anh biết rằng không có ích gì. Có ba bộ được nhắc đến trong danh sách nên đó là những gì anh mua. Không phải là anh có thể mặc chúng khi ở nơi đó .

Sau đó, anh đến Tiệm Ollivander để lấy đũa phép. Người đàn ông tóc vàng ngoài ba mươi mỉm cười với anh và nói với anh cách đũa phép chọn một phù thủy.

Anh đã thử hai mươi lăm cây đũa phép và bây giờ anh thực sự tức giận.

Có vấn đề gì với anh vậy? Tại sao không có cây đũa phép nào chọn anh? Có phải vì anh sợ chết không? Bởi vì anh đã ăn cắp đồ của những kẻ bắt nạt mình? Anh đã hối hận về những gì mình đã làm. Anh cũng đã trả lại những món đồ ngu ngốc của họ. Có phải vì anh tức giận với cha mẹ mình vì đã để anh một mình trên thế giới này không? Anh tức giận với họ vì đã bị đưa vào nơi bẩn thỉu đó với những kẻ bẩn thỉu đã biến cuộc sống của anh thành địa ngục trần gian và đối xử với anh như một con quái vật?

Ollivander nhìn chiếc hộp trên tay.

"Không biết đây có phải là nó không..."

Fawkes chỉ cho ông hai chiếc lông vũ. Chỉ có hai chiếc. Ông không biết tại sao con chim không bao giờ cho ông một chiếc lông vũ nào nữa. Con phượng hoàng thường bay đi sau khi nhận được thức ăn từ ông nhưng không bao giờ cho ông lông vũ nữa. Cậu ấy là một con chim dễ thương. Ông khá thích Fawkes.

Khi Ollivander đưa cây đũa phép cho cậu bé, ông cảm thấy cả cửa hàng rộn ràng với phép thuật đáng kinh ngạc. Ông rùng mình khi cảm nhận được điều đó. Ông từ từ nhìn cậu bé, lúc này trông có vẻ vui vẻ nhưng cũng cảnh giác.

Ollivander đã không cảm nhận được phép thuật như vậy trong một thời gian rất rất dài. Ông nhìn cậu bé đã cất cây đũa phép trở lại và giờ đang nhìn ông bằng đôi mắt nai tơ. Ông biết đứa trẻ này sẽ rất tuyệt vời. Đúng vậy, cậu bé này sẽ làm được rất nhiều điều đáng kinh ngạc. Quần áo của cậu cho thấy cậu là một phù thủy gốc Muggle. Nhưng cậu không phải là một kẻ ngốc hay một kẻ cố chấp. Ông không quan tâm đến việc đứa trẻ đó có phải là phù thủy gốc Muggle hay không giàu có.

Bản thân Merlin cũng có cha mẹ là con người. Chỉ có những phù thủy ngu ngốc mới nghĩ rằng họ tốt hơn và cao quý hơn người khác vì họ là thuần chủng.

Ghê tởm. Tất cả bọn họ đều là họ hàng xa. Những người cận huyết. 28 thiêng liêng nghĩ rằng họ rất vĩ đại. Ông biết một ngày nào đó họ sẽ hối hận về lựa chọn của mình. Ông không biết tại sao Nott lại đưa gia đình mình vào danh sách khủng khiếp đó. Mẹ cậu là một phù thủy gốc Muggle và là một người phụ nữ tuyệt vời.

Bản thân cậu ta là một phù thủy lai. Cậu ta thông minh và có kỹ năng về đũa phép. Cậu ta là người giỏi nhất.

Vâng, Gregorovitch vẫn ổn nhưng cậu ta còn tốt hơn. Tên ngốc đó thậm chí còn bắt đầu lan truyền tin đồn về Cây đũa phép Cơm nguội.

Đồ ngốc.

Cậu ta không phải là một thằng ngốc. Ma thuật là ma thuật. Tại sao lại quan trọng nếu họ là ohuf thủy lai, thuần chủng hay gốc Muggle? Họ có nghĩ Merlin xuất hiện từ đất không? Ông ấy có cha mẹ là người thường không phải là người có phép thuật. Đồ ngốc.

Ông ấy thực sự đã bật cười sau khi đọc một lý thuyết rất kỳ lạ rằng những người sinh ra trong gia đình Muggle đã đánh cắp phép thuật của các phù thủy.

Đối với những sinh vật được cho là tối cao, các phù thủy chắc chắn là ngu ngốc. Hoặc họ thừa nhận rằng dân Muggle quá vĩ đại. Họ không nhận ra lý thuyết của họ vô lý đến mức nào sao. Họ thậm chí còn không có bất kỳ bằng chứng nào. Bởi vì không có bằng chứng nào cả. Đồ ngốc.

Đáng buồn thay, phần lớn đều như vậy. Ông biết một ngày nào đó họ sẽ hối hận về niềm tin của mình. Ông biết. Kết hôn với gia đình xa, anh em họ của mình... thật là ghê tởm bất kể bạn cắt nghĩa thế nào.

Đối với những sinh vật được cho là cao cấp hơn, họ không thông minh đến vậy. Giữ dòng máu thuần khiết-thô thiển. Kết hôn với anh em họ của mình bất kể họ hàng xa hay xa cách đến mức nào.

Và tệ hơn nữa là họ không muốn kết hôn ngoài phạm vi 28 thiêng liêng. Một số ít người dũng cảm đã làm như vậy bị coi thường. Ông yêu cha mẹ mình và tự hào về cha mình. Bạn của ông, Giselle đã kết hôn với một người đàn ông Pháp và cha mẹ cô đã từ mặt cô. Cô ấy xấu xa, thối nát và vô giá trị vì cô ấy không muốn kết hôn với một người anh em họ xa, một người thuần chủng từ phạm vi hai mươi tám thiêng liêng thuần huyết. Vớ vẩn.

Những phù thủy thuần chủng có mặt trên khắp thế giới. Nhưng không. Họ phải tuân theo sự cận huyết ghê tởm của mình. Ông biết điều gì sẽ xảy ra một ngày nào đó. Họ sẽ trở thành giống như những con quỷ khổng lồ. Quái vật. Vô sinh. Biến dạng. Loạn trí. Có một lý do cho sự tồn tại của Squib.

Chưa kể họ là những kẻ đạo đức giả. Ông là một đứa con lai nhưng họ vẫn mua đũa phép từ ông. Bởi vì ông rất giỏi trong việc mình làm. Nhưng họ coi thường những đứa phù thủy lai và những phù thủy sinh ra trong gia đình Muggle trong cuộc sống hàng ngày.

Và dòng họ Gaunt. Bộ râu của Merlin. Chúng khiến ông sởn gai ốc. Slytherin hẳn phải lăn lộn trong mồ sau khi nhìn thấy chúng. Nhìn kìa, ông Salazar, một ví dụ điển hình về dòng họ thuần huyết của ông. Ai quan tâm đến việc họ có thể nói chuyện với rắn chứ? Cả đám bọn chúng đều kinh khủng và điên loạn.

Dòng họ Black...một nửa trong số họ bị điên. Alphard là một cậu bé ngoan. Cậu ấy sẽ tiến xa trong cuộc đời.

Walburga chắc chắn là một trường hợp tâm thần thực sự. Ông không muốn con yêu tinh đó ở trong cửa hàng của mình nữa. Cô ta thật kinh khủng. Thuần huyết này thuần huyết kia. Cô ta nghe như một bản thu âm bị hỏng. Ông thương hại người mà cô ta sẽ kết hôn. Cô ta sẽ biến cuộc sống của họ thành địa ngục. Làm ơn Chúa cấm người phụ nữ đó có con... bọn trẻ chắc chắn sẽ phải chịu sự ngược đãi dưới tay cô ta.

Ông đã muốn bóp cổ cô khi cô xúc phạm những phù thủy xuất thân từ Muggle, dòng dõi của mẹ ông.

Dòng họ Lestrange là một gia đình tuyệt vời khác giống như gia đình Malfoy. Abraxas thì khó chịu và thô lỗ. Đối với những người được cho là thuần huyết thì không ai trong số họ có phép lịch sự. Bố mẹ của Abraxas rất tốt bụng. Ông không biết tại sao cậu bé lại là một kẻ cố chấp. Chết tiệt, gia đình Malfoy có những phù thủy lai.

Dòng họ Lestrange nghĩ rằng họ tốt hơn mọi gia đình thuần huyết khác. Họ vẫn có phép thuật và ngoại hình tuyệt vời. Sẽ không lâu nếu họ tiếp tục cận huyết. Avery thì....không bị tâm thần nhưng cũng không tốt hơn. Dòng họ Nott thì thông minh. Ông sẽ cho vài thế hệ trước khi họ cũng biến thành Gaunts. Điều đó là không thể tránh khỏi.

Một số Potter rất tốt bụng. Họ thậm chí còn có dòng máu sinh vật trong dòng họ của mình. Tốt cho họ. Họ không bị chết não. Tuy nhiên, một số lại là những kẻ cố chấp, như Charlus Potter. Cậu bé cũng là một kẻ yếu đuối.

Macmillan và Scamander thì ổn. Weasley thì quá kỳ lạ. Crabbe và Goyle... ví dụ tuyệt vời về sự vượt trội của thuần huyết. Một lũ ngốc nghếch.

Không một ai có đầu óc bình thường lại muốn kết hôn với hai gia đình đó.

Anh chắc chắn một số có huyết thống của Quỷ khổng lồ. Như Walburga. Ông chắc chắn cô  là một phần của banshee (là những linh hồn độc ác có hình dạng giống phụ nữ và tiếng kêu có thể gây tử vong cho những ai nghe thấy). Ông đã sẵn sàng cược kỹ năng làm đũa phép của mình vào điều đó. Có điều gì đó không ổn với cô ta. Ông đổ lỗi cho sự cận huyết.

Anh biết một số Muggle rất hung dữ. Săn phù thủy, thiêu sống phù thủy... là nhờ họ. Nhưng có ổn không khi ghét cả chủng tộc vì những người liên quan đến sự tàn ác đó. Không. Không ổn. Gọi họ là máu bùn. Gọi những đứa trẻ thông minh như vậy... thật quá kinh khủng.

Nên có phép thuật để xác định vị trí những đứa trẻ không được Muggle đối xử đúng mực. Bằng cách đó, chúng có thể được cứu. Ông không ngây thơ đến mức nghĩ rằng mọi Muggle đều vui vẻ với phép thuật.

Nhưng họ dễ dàng bị xử lý. Một câu thần chú lãng quên nhỏ. Bùm. Ký ức biến mất. Nhưng gọi những đứa trẻ đó là máu bùn khi chúng đến thế giới phép thuật để học tập. Đối xử với chúng như rác rưởi.

Mẹ ông đã từng bị gọi như vậy một lần và có thể nói là cơn giận của cha ông đã không thể kiểm soát được.

Ông ấy muốn nguyền rủa người phụ nữ Black-Rosier điên loạn đó vì đã xúc phạm người mẹ đáng yêu của ông nhưng cha ông đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc. Người phụ nữ ngu ngốc.

Phép thuật là một món quà. Nó cần được trân trọng. Nó cần đạt đến tầm cao mới.

Những phù thủy thuần huyết hẳn phải có một số khiếm khuyết trong dòng máu của họ mới muốn kết hôn với những người anh em họ xa của mình. Những người anh em họ vẫn là gia đình. Ông biết rất ít người Muggle làm điều này. Và ngày nay chỉ có những người kỳ lạ mới như vậy. Cảm ơn Merlin vì những người kỳ lạ rất ít.

Ông vẫn còn rùng mình khi nhớ lại cặp đôi đang nói chuyện trong cửa hàng của ông về việc họ là anh em họ thứ hai và là vợ chồng. Ông đã không thể ăn gì vào ngày hôm đó.

Phép thuật nên được tôn vinh; dù là ánh sáng hay hắc ám. Phép thuật hắc ám không phải là xấu xa. Một số phép thuật thì xấu xa nhưng không phải tất cả.

Samhain và Yule không nên bị cấm. Đêm Walpurgis có chút nguy hiểm nhưng Samhain và Yule thì không. Chỉ vì một nghi lễ liên quan đến máu không có nghĩa là nó xấu xa.

Dân Muggle có truyền thống của họ và chúng rất tốt nhưng liệu có quá khó để chấp nhận cả hai không. Tại sao mọi người không sử dụng đầu óc của họ?

Gia đình ông theo cả truyền thống phù thủy và Muggle. Ông là một đứa trẻ may mắn.

Sau khi bố mẹ ông nghe được điều này từ ông, họ đã không nói chuyện với nhau trong suốt một tháng. Không phải với nhau, không phải với anh. Khi họ nói chuyện, họ đã hôn trán ông và nói rằng họ vô cùng tự hào về ông. Cả hai đều rơi nước mắt.

Ông thoát khỏi dòng suy nghĩ và mỉm cười tươi với đứa trẻ.

"Cây đũa phép đó là của cậu, cậu Riddle. Cậu có năng khiếu đáng kinh ngạc."

Đứa trẻ mở to mắt khi nghe điều đó.

Chỉ có một số ít phù thủy giống như anh, Tom Marvolo Riddle đã không được nói cho điều đó. Có khả năng làm cả những điều vĩ đại và khủng khiếp. Có khả năng sử dụng cả phép thuật ánh sáng và bóng tối đến những tầm cao. Ông không nói điều này với đứa trẻ. Thay vào đó, ông chỉ mỉm cười.

Tom mỉm cười và nhìn vào cây đũa phép. Đó là của anh. Người đàn ông tốt bụng đã nói với anh rằng cây đũa phép của anh có một chiếc lông phượng hoàng làm lõi khi anh quấn cây đũa phép của mình. Gỗ thủy tùng, dài mười ba inch rưỡi.

Tom đi quanh các cửa hàng nơi Dumbledore được cho là sẽ gặp anh. Anh tự hỏi liệu cây đũa phép độc đáo của mình có liên quan gì đến mong muốn sống lâu của anh không. Anh biết về loài chim lửa huyền thoại: phượng hoàng. Chúng cháy khi đến lúc phải chết và được tái sinh từ đống tro tàn. Chu kỳ sống và chết vĩnh cửu. Anh nắm chặt tay.

Anh sẽ sống lâu.

Anh sẽ tìm kiếm sự bất tử ngay cả khi anh biết rằng điều đó là vô ích. Có một số thứ mà ngay cả phép thuật cũng không thể làm được. Anh nghi ngờ rằng ngay cả phép thuật cũng có thể đảo ngược được tự nhiên. Anh là một thiên tài. Không phải là một kẻ ngốc ảo tưởng. Nhưng anh sẽ thử, có thể anh sẽ bị chứng minh là sai. Nhưng anh có những nghi ngờ của mình. Phép thuật thật tuyệt vời nhưng anh nghi ngờ rằng bất cứ điều gì có thể thay đổi được cấu trúc của tự nhiên. Và luôn có một cái giá cho những thứ như vậy. Anh đã đọc một cuốn sách trong Tiệm Phú Quý và Cơ Hàn để giết thời gian về những người xoay thời gian.

Sinh vật sống rồi chết. Đó là sự thật.

Anh ấy mỉm cười một chút khi nhìn thấy vị giáo sư tóc màu hạt dẻ đang ngồi trong một cửa hàng có tên là Florean Fortescue.

"Xin chào, Tom. Ta tin là con đã có mọi thứ con cần rồi chứ?" Dumbledore mỉm cười hỏi.

Tom gật đầu với người đàn ông. "Vâng, thưa giáo sư. Con đã có mọi thứ."

"Tốt, vậy chúng ta hãy ăn mừng nhé."

Albus ra hiệu cho Tom ngồi xuống và xin thêm kem.

Tom hơi đỏ mặt nhưng không ngăn cản người đàn ông. Anh không bao giờ thực sự thích đồ ngọt nhưng anh không ghét nó. Anh chưa bao giờ ăn nhiều ở trại trẻ mồ côi vì tức giận.

Anh đã ăn ba muỗng sô cô la mềm và cảm thấy... hạnh phúc.

Chà, nó ngon.

"Ngon quá," Tom mỉm cười với giáo sư của mình.

Albus tươi cười với đứa trẻ. Tốt. Đứa trẻ vui vẻ. Đúng vậy, trẻ con luôn phải vui vẻ. Chúng không nên buồn và cay đắng. Không ai nên như vậy.

Dumbledore kể cho cậu nghe một chút về Quidditch, một trò chơi nghe có vẻ buồn cười, được chơi bằng chổi bay, Gobstones và cờ vua phù thủy. Sau đó, ông chào tạm biệt Tom.

"Tạm biệt, Tom. Hãy cẩn thận nhé."

Tom vẫy tay chào lại và quay về nơi ở tạm thời của mình. Cái nơi tồi tệ đó không phải là nhà của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro