Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom muốn biết về gia đình mình, anh biết mình không phải là Muggle. Anh đặc biệt và anh quyết tâm tìm hiểu về họ.

Anh đã tìm thấy một cuốn phả hệ phù thủy cũ nát nhưng đó không phải là ưu tiên của anh vì giờ anh phải học mọi môn bổ sung ngoại trừ môn nghiên cứu về Muggle. Anh biết mọi thứ về những người không có phép thuật. Tại sao anh lại phải tốn thời gian tìm hiểu về họ?

Bây giờ, Chăm sóc sinh vật huyền bí rất thú vị. Anh thực sự quan tâm đến ma cà rồng. Sự bất tử. Tuổi trẻ. Ừ, anh ấy thích chúng.

Nền giáo dục của anh sẽ giúp anh trở nên vĩ đại chứ không phải dòng máu của anh. Anh còn hơn cả dòng máu của mình. Anh sẽ chứng minh điều đó. Dòng máu có thể giúp ích theo nhiều cách nhưng nếu không, anh sẽ chứng minh được giá trị của chính mình. Anh không thể chỉ ngồi đó và không làm gì cả rồi nghĩ rằng: ôi nhìn này, tôi xuất thân từ dòng máu này và dòng máu này. Và thế là hết. Đó là cuộc sống của tôi. Không làm gì cả và chỉ khoe khoang về gia đình mình.

Đó là một cách sống rất lười biếng và Tom Marvolo Riddle không lười biếng. Anh khao khát kiến ​​thức. Anh ấy muốn biết mọi thứ về phép thuật và các nguyên tố của nó.

Ít nhất anh cũng biết mình là họ hàng với một trong những người sáng lập. Những lời bí ẩn của chiếc mũ đã đảm bảo với anh điều đó.

Và Salazar Slytherin là một người nói được xà ngữ. Anh đã tìm thấy điều đó trong cuộc tìm kiếm của mình và biểu tượng của nhà anh là một... con rắn. Người đàn ông này không hề tinh tế chút nào.

Việc này không khó để phát hiện.

Anh sẽ rất thích nhìn thấy những biểu cảm kinh hãi của những người bạn cùng nhà nếu họ biết anh là hậu duệ của Salazar Slytherin. Họ sẽ hối hận vì ngày họ quyết định bắt nạt anh. Anh biết anh hẳn là một đứa con lai và từ những gì anh thấy, những kẻ ngốc cận huyết nghĩ rằng ngay cả những phù thủy lai cũng thấp kém hơn chúng.

Anh không quan tâm đến sự thuần khiết của dòng máu. Muggle... anh biết là cặn bã nhưng không phải tất cả. Anh không đủ ngu ngốc để nghĩ rằng mọi con người trên trái đất đều thối nát. Anh không phải là một kẻ tâm thần.

Tóm lại, họ thậm chí không phải là một đốm sáng trên radar của anh vì anh không quan tâm đến họ. Anh là một phù thủy. Họ thì không. Vấn đề đã xong và kết thúc. Anh ở trên họ. Trang sách đã khép lại.

Bây giờ là phù thủy gôc Muggle... họ chỉ ở đó. Anh đã thấy một số người sợ hãi những phù thủy thuần huyết như bạn cùng nhà của anh nhưng anh không đưa ra bất kỳ sự giúp đỡ nào. Bởi vì anh không quan tâm và họ sẽ phải tự mình mạnh mẽ nếu họ muốn sống sót.

Cuộc sống thật tàn khốc.

Kẻ yếu thì chết, kẻ mạnh thì sống. Đó là quy luật của cuộc sống. Của tự nhiên.

Những phù thủy lai... có lẽ là anh vì anh không tìm thấy thông tin nào đề cập đến gia đình Riddle trong phả hệ phù thủy.

Hầu hết đều trung lập. Anh sẽ không ghét bản thân mình. Anh tuyệt vời, thông minh và quyến rũ. Phép thuật của anh thật phi thường.

Những phù thủy thuần huyết... rất ít người có thể ổn. Tuy nhiên, anh chưa gặp ai tốt cả. Hầu hết bọn họ đều là những kẻ cuồng tín.

Họ tệ như những tên Muggle đã thiêu rụi giống nòi của anh...giống nòi của họ vào thời trung cổ. Chúng giống như hai mặt của một đồng xu. Ít nhất thì Muggle không tham gia vào việc cận huyết.

Họ còn kinh khủng theo một cách khác nữa.

Muggle giết những chàng trai trẻ có quan hệ với nhau. Những trường hợp phụ nữ có quan hệ với nhau thì ít nhưng anh đã từng thấy những người đàn ông đồng tính bị đánh chết.

Ghê tởm. Tàn ác. Một ví dụ khác về sự tàn nhẫn của con người.

Anh chắc chắn rằng không có Chúa nào nói điều gì như thế. Nếu ai đó thích một người phụ nữ, thì tốt. Nếu ai đó thích một người đàn ông. Tốt. Nếu ai đó không thích bất kỳ ai. Tốt. Cái quái gì lại khó khăn đến vậy trong một khái niệm đơn giản như ? Anh thấy toàn bộ việc thích mọi người... thật kỳ lạ. Để gần gũi với một người như thế. Anh không thích điều đó. Nó... thật kinh tởm.

Ít nhất thì xã hội phù thủy không coi thường mối quan hệ đồng tính. Sau đó, anh nhớ lại sự giao phối của hai mươi tám thiêng liêng. Đối xử với mọi người như rác rưởi. Đúng vậy. Cả hai đều xấu theo cách riêng của họ.

Anh chắc chắn rằng bạn cùng nhà của mình không biết rằng mọi sinh vật đều độc đáo. Rằng những sinh vật mà họ nghĩ là quái vật thì không như vậy.

Ma cà rồng thực tế là bất tử và có tuổi trẻ vĩnh cửu. Bây giờ chúng là loài yêu thích của anh. Anh sẽ tìm hiểu thêm về chúng. Người sói thì khác theo một cách khác. Chúng có sức mạnh và phép thuật to lớn nhưng quá trình này rất đau đớn. Tại sao lại phải chịu tra tấn mỗi tháng một lần?

Tuy nhiên, anh không thích Yêu tinh. Chúng xấu kinh khủng và là những tên khốn nhỏ bé thích trả thù. Anh đã đọc tất cả về thanh kiếm của Godric Gryffindor.

Phải rồi.

Đổ lỗi cho một người đàn ông nổi tiếng là dũng cảm và cao thượng thực sự là làm cho câu chuyện sai sự thật của họ trở nên đáng tin cậy. Như thể ông ấy có thể đánh cắp một thanh kiếm.

Tuy nhiên, chúng rất tốt để bảo vệ vàng của phù thủy. Ờ, kệ đi. Anh không quan tâm đến chúng. Nếu anh muốn có một tài khoản, anh biết cách làm chúng sợ.

Gia tinh có phép thuật mà ngay cả phù thủy cũng không có. Giờ thì thật không thể tin được. Và chúng cũng hơi buồn cười.

Rồng thật uy nghi. Rõ ràng và đơn giản.

Phượng hoàng thật hấp dẫn. Loài chim lửa bất tử.

Bạch kỳ mã thì... đáng yêu. Anh đã nhìn thấy một số chú ngựa con trong rừng và anh là người duy nhất được phép đến gần chúng. Chúng rất dễ thương. Những người bạn cùng nhà của anh, cả con gái và con trai, cũng trừng mắt nhìn anh vì điều đó. Bạch kỳ mã thường cho phép con gái đến gần chúng nhưng chúng cũng cho con trai đến gần. Điều đó không phổ biến lắm nhưng vẫn xảy ra.

Tại sao họ lại đổ lỗi cho anh về điều đó, anh không biết và cũng không quan tâm. Có phải lỗi của anh khi họ bị coi là không xứng đáng trong mắt con thú hùng vĩ đó không?

Mặc dù những kẻ bắt nạt anh từ năm thứ năm đã đỏ mặt khi nhìn anh và những con bạch kỳ mã trưởng thành. Ờ... bọn chúng hẳn đã bị ốm.

Chuyện xảy ra vào một ngày cuối tuần ở Hogsmeade. Anh quyết định ở lại với giáo sư và cho Vong mã, Bạch kỳ mã và Điểu sư ăn.

Vong mã làm anh hơi sợ nhưng anh hiểu tại sao anh có thể nhìn thấy chúng. Chúng là những sinh vật hiền lành và rất hữu ích cho những chuyến đi xe ngựa đường dài.

Orion, Abraxas, Ellair và Godfrey đã đỏ mặt khi nhìn anh cho những con bạch kỳ mã trưởng thành ăn. Họ đã chạy về phía cổng rất nhanh. Abraxas và Ellair đã ngoái lại nhìn hai lần trước khi rời đi đến Hogsmeade.

Thật kỳ lạ.

Những chú ngựa con đang chơi đùa xung quanh anh trong lúc anh đang cho những chú ngựa trưởng thành ăn.

Vong mã là loài độc nhất vô nhị. Anh có thể nhìn thấy chúng và anh biết tại sao lại như vậy. Anh có thể hiểu được cái chết. Anh sợ hãi nhưng anh có thể hiểu được. Anh đã thấy mọi người chết bên ngoài trại trẻ mồ côi.

Filius đã vỗ đầu anh khi anh hỏi về họ. Chỉ một số ít học sinh trong trường có thể nhìn thấy họ kéo xe ngựa.

Điểu sư rất đẹp. Anh yêu chúng.

Anh hoàn toàn đồng ý với quan điểm rằng các phù thủy nên sống trong bí mật. Bởi vì số lượng người không có phép thuật nhiều hơn số lượng người có phép thuật và anh biết thế nào là khác biệt.

Con người sợ những điều chưa biết. Đơn giản là vậy thôi.

Anh nhớ lại tuổi thơ của mình, những trận đánh nhau, những lời chế nhạo, bà Cole nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ mỗi lần. Như thể anh là một con quái vật.

Bao biện cho hành động của những đứa trẻ khác và biến anh thành một con quỷ tái sinh. Gọi những bác sĩ kỳ lạ kiểm tra anh. Chà, họ sợ anh đến mức không dám đến gần anh. Anh thường trừng mắt nhìn họ và điều đó khiến những bác sĩ đó không dám đến gần anh nữa.

Đó là điều xảy ra khi bạn khác biệt, lúc nào cũng là lỗi của bạn.

Vậy nên, không, anh không thích Muggle, phù thủy gốc Muggle, phù thủy lai hay thuần chủng. Anh chỉ biết rằng anh đặc biệt và anh sẽ tạo dựng tên tuổi cho mình. Việc anh là hậu duệ của một trong những người sáng lập đã là một vinh dự. Được là hậu duệ của một trong những người sáng lập ngôi trường phù thủy vĩ đại nhất, Hogwarts là một vinh dự lớn.

Vào thời điểm đó, anh chắc chắn rằng không có sự giao phối cận huyết giữa các phù thủy. Có lẽ điều đó đã góp phần tạo nên phép thuật đặc biệt của họ.

Anh sẽ mài giũa phép thuật của mình và làm nên những điều vĩ đại. Đó là tất cả những gì quan trọng với anh.

Các giáo sư yêu quý anh và có thể dạy anh bất cứ khi nào anh rảnh. Anh không bắt buộc phải tham gia tất cả các lớp học. Anh giỏi mọi thứ.

Đúng vậy, anh cũng rất giỏi bay. Anh làm điều đó khi anh muốn được tự do. Chổi bay rất ngầu. Anh thích bay.

Nhưng anh không muốn chơi Quidditch nên anh giữ điều đó cho riêng mình. Bạn cùng nhà của anh cũng trừng mắt nhìn anh vì điều này.

Mặc dù Ravenclaw và Hufflepuff đã vỗ tay cho anh từ khán đài. Sự nhiệt tình của Evan rất rõ ràng. Cậu ấy cổ vũ anh to nhất. Hai Gryffindor dũng cảm đã mời anh tham gia đội nhà của họ. Họ rất ấn tượng với kỹ năng của anh và muốn chơi với anh.

Nhưng anh đã lịch sự nói với họ rằng bay là một hoạt động giải trí của anh.

Anh đang thực hiện một câu thần chú giúp anh có thể bay mà không cần chổi.

Giáo sư Sparrow rất muốn xem nó. Phù thủy ấy là một người tốt bụng và luôn công bằng khi các trận đấu diễn ra.

________________________________________

Tom lại đỗ với điểm số cao và cũng giống như năm nhất và năm hai, anh đã nhận được huy chương và cúp cho thành tích đặc biệt của mình. Anh là sinh viên đầu tiên trong nhiều thế kỷ được trao tặng danh hiệu này hằng năm. Tên của anh đã được ghi vào sách lịch sử. Sự vĩ đại của anh đã được thể hiện.

Cứ như vậy, năm thứ ba của anh trôi qua trong bình yên. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra vào cuối năm.

______________________________________

Anh đã xin phép Armando Dippet đến Hogsmeade trước khi quay lại trại trẻ mồ côi. Anh muốn mua một số nguyên liệu pha chế thuốc. Hiệu trưởng, giống như các giáo sư của anh, rất thích anh và đã cho phép anh đi.

Sau khi lấy được nguyên liệu thuốc, anh định quay lại thì đụng phải một người. Người đàn ông đỡ anh dậy và thu dọn đồ đạc. Anh định cảm ơn người đàn ông đó thì nhận ra người đàn ông đó đang nhìn anh với cái cau mày rất sâu.

"Thưa ngài, có chuyện gì vậy?" Tom hỏi người đàn ông trước mặt.

Bob Ogden tiếp tục nhìn cậu bé đẹp trai đến mức kinh ngạc trước mặt mình. Ông không thể tin vào mắt mình. Cậu bé trông giống hệt người đàn ông thô lỗ, Tom Riddle trong Little Hangleton đến nỗi ông không biết phải nói gì. Chết tiệt, ông có thể nói rằng đó là Tom Riddle thu nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Đứa trẻ trước mặt ông có phải là con trai của người đàn ông đó không? Nhưng ông biết Riddle không phải là người có phép thuật. Cũng không có dấu vết nào của phép thuật vị thành niên ở khu vực đó. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Tom Riddle đã bị Morfin Gaunt tấn công nhiều năm trước. Marvolo không làm gì ngoài việc cười khẩy khi ông đưa vấn đề này ra để ông ta chú ý. Cả gia đình đều điên loạn. Ít nhất thì người con trai và người cha chắc chắn là vậy.

Cô con gái thì... yếu đuối và mong manh. Nhưng rồi ông còn mong đợi gì hơn nữa. Cách mà người đàn ông đó đối xử với con gái mình.

Gia đình Gaunt là ví dụ điển hình của bạo hành gia đình. Chà, họ là những kẻ cận huyết hoàn toàn, ông mong đợi điều gì chứ. Ông chắc chắn Morfin đã xúc phạm em gái mình bằng xà ngữ.

Họ nói bằng tiếng lạ. Lúc đầu ông không hiểu họ đang nói gì. Sau đó ông biết rằng họ đang nói tiếng rắn.

Giải thích sự thích thú kỳ lạ mà đứa con trai kỳ lạ dành cho họ.

Không, tên khốn đó chỉ thích hành hạ những con vật tội nghiệp thôi.

Thật may là gã điên loạn đó đã thụ án lâu năm ở Azkaban. Bản án của hắn rất dài. Cha hắn được thả sau một năm nhưng đã qua đời không lâu sau đó.

Cô con gái hẳn đã chết khi sống một mình trong túp lều đẫm máu đó. Có thể cô ấy đã tự tử ngay sau khi hai cha con đó bị chính quyền bắt đi. Không ai tỉnh táo muốn sống với hai con quái vật đó. Hoặc có thể cô ấy đã bỏ trốn? Ai mà biết được.

Cậu bé trước mặt ông chắc chắn có họ hàng với gã kiêu ngạo đó. Ông vẫn nhớ tiếng cười của Tom Riddle khi hắn chạy ra khỏi túp lều Gaunt nhiều năm trước. Anh và người phụ nữ kinh khủng kia ngồi cùng anh trên lưng ngựa. Cười ông như thể chuyện đó buồn cười lắm.

Tom đang trở nên khó chịu từng phút. Người đàn ông trước mặt anh đang nhìn anh như thể anh là một vật trưng bày.

"Thưa ngài, mọi việc ổn chứ?"

Bob lắc đầu. Ông ấy nên nói gì đó.

"Không có gì đâu nhóc. Con chỉ nhắc ta nhớ đến một người thôi."

Tom cứng người khi nghe điều đó. Quen thuộc ư? Làm sao có thể như vậy được? Người đàn ông đó có biết ai đó trong gia đình anh ư?

"Sao có thể như vậy được?"

Bob không trả lời mà vẫn nhìn Tom. Cuối cùng sau một lúc, ông hỏi tên đứa trẻ.

"Tom Marvolo Riddle," Tom trả lời với đôi mắt nheo lại.

Bob nín thở khi nghe điều đó.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Riddle có... có phải đã kết hôn với người phụ nữ trẻ, người phụ nữ yếu đuối trong túp lều đó không. Con gái của Marvolo Gaunt, Merope Gaunt.

Bob Ogden thở dài rồi chỉ tay về phía quầy bar, Ba Cây Chổi. Điều này thực sự... bất ngờ.

Họ uống hai cốc bia bơ và Bob kể cho Tom nghe mọi chuyện. Ông nhận thấy cậu bé ngày càng nhợt nhạt hơn sau mỗi phút trôi qua. Làm sao có thể khi đứa trẻ đã trắng bệch như vậy?

Sau hai giờ, họ rời khỏi quán rượu. Ogden đưa địa chỉ nhà mình cho Tom nếu anh muốn nói chuyện. Ông không biết phải làm gì với cậu bé trước mặt mình. Đứa trẻ vừa nói với ông rằng nó lớn lên ở trại trẻ mồ côi Wool và mẹ nó đã chết. Anh nghĩ rằng cha anh cũng đã chết. Không phải vậy. Ông hy vọng cậu bé sẽ đến nhà mình. Vợ ông sẽ rất vui khi được nhìn thấy một đứa trẻ.

Có lẽ ông có thể cho đứa trẻ thấy ký ức của mình. Điều đó có thể giúp anh. Merope Gaunt hẳn đã chết. Và theo như ông hiêu về Tom Riddle... ừ, ông thấy tên khốn đó không thể chăm sóc một đứa trẻ.

________________________________________

Tom đã trở lại với đôi chân run rẩy. Vì vậy, anh đã có một gia đình. Và theo như những gì nghe được, cha anh là một kẻ thất bại và mẹ anh...người phụ nữ yếu đuối bị ngược đãi mà Ogden đang nói đến.

Ông ấy đã nói với anh rằng cha anh không có phép thuật. Và gia đình người phụ nữ đó có thể nói Xà ngữ. Bác và ông của anh nghe có vẻ rất đáng yêu. Thật tuyệt vời.

Lũ khốn nạn cận huyết.

Vậy là chúng đã đánh mẹ anh.

Anh muốn nôn.

Tại sao mẹ anh lại đặt tên anh theo những người kinh khủng như vậy? Họ nghe giống như bà Cole.

Tom dừng lại một phút khi đến cổng trường Hogwarts.

"Vậy mẹ là một phù thủy...hay một kẻ ngốc?"

Tom cảm thấy như thể ai đó đã thả anh xuống Hồ Đen.

"Tại sao bà ấy lại chết? Tại sao bà ấy không thể sống vì tôi?" giọng anh nhẹ nhàng khi anh tự hỏi mình câu hỏi mà anh vẫn luôn nghĩ đến.

Anh nắm chặt tay và làm dịu biểu cảm của mình thành vẻ lạnh lùng thờ ơ. Đó là biểu cảm mặc định của anh.

Anh trở lại trại trẻ mồ côi với một quyết tâm mới.

Năm sau, anh sẽ tìm hiểu mọi thứ về gia đình mình; tại sao họ lại bỏ anh lại nơi khốn khổ đó. Cửa sổ phòng anh rung chuyển khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. Liệu cha anh có bỏ rơi anh không?

Người đàn ông đó sẽ phải hối tiếc nếu điều đó xảy ra.

Đầu tiên anh sẽ đến thăm nhà Bob Ogden.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro