Chương 2: Nhặt được bốn đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự là vĩ nhân, đây là điều không thể nghi ngờ.

Salazar cùng Godric vô cùng hưng phấn đi tới phòng ngủ của tộc trưởng Gryffindor, nhưng khi nhìn đến bốn hình hài mềm nhũn đang nằm úp sấp trên giường lớn của đại nhân tộc trưởng Gryffindor, khoé miệng của hai thiếu niên không ngừng run rẩy, đồng thời cười nhạo.

Salazar cùng Godric hiện tại còn chưa phải là hai phù thuỷ vĩ đại được Slytherin và Gryffindor đời sau sùng bái, bọn họ bây giờ chỉ là những thiếu niên bình thường, cùng lắm cũng chỉ là người thừa kế gia tộc Slytherin và gia tộc Gryffindor. Mà tại thời điểm này, hai gia tộc này cũng chỉ có thể nói là gia tộc ẩn sĩ, không tham dự vào bất cứ loại giao tranh nào, bọn họ là những gia được Merlin phù hộ, giống như gia tộc Ravenclaw luôn trung lập, dù có là Giáo đình hay Muggle cũng không thể xuống tay với bọn họ, nếu không tai ương sẽ ập lên đầu họ.

Những người có mưu đồ dùng máu của phù thuỷ để leo lên địa vị cao cũng tự giác mà tránh những gia tộc này, bọn họ dù có muốn danh lợi thì vẫn giữ được lý trí, tại thời điểm đạt được danh lợi không nên có cũng có thể vứt bỏ thứ quý giá nhất của mình.

Cho nên, dù là gia tộc Gryffindor, gia tộc Slytherin vẫn giữ mối quan hệ tốt với bọn họ, trở thành bạn tốt qua nhiều thế hệ của gia tộc Ravenclaw. Thời đại này họ không nổi tiếng như ngàn năm sau, thậm chí rất nhiều người còn không biết bọn họ có tồn tại.

Mà Godric cùng Salazar, hai người vẫn chưa trải qua đủ loại đau khổ, còn chưa tự mình trải nghiệm sự tàn khốc của chiến tranh, chưa chân chính nhìn được lòng người gian tối, chưa phát huy hết toàn bộ tiềm lực, chưa trở thành những phù thuỷ vĩ đại được đời sau kính ngưỡng.

Vì thế, hiện tại hai người họ cũng mới chỉ là trẻ con, dưới nụ cười từ ái của cha mẹ mình tiến đến cạnh giường lớn, nhìn đến bốn đứa trẻ cùng lắm cũng chỉ mới mấy tháng tuổi.

"Đúng là trêu tức người ta" Godric bất mãn mếu máo, "Cứ tưởng là nhiều phù thuỷ lợi hại cơ, thì ra chỉ là mấy đứa nhóc còn chưa biết nắm tay. Người ta còn cố ý chạy đến nhìn thử, thật là khiến người ta đau lòng mà!" Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang Salazar, "Đúng không Sallie?"

Salazar hơi hơi mỉm cười, kỳ thật, trẻ con không phải là tốt nhất sao? Sư tử ngốc kia cũng thích nhất là trẻ con. Anh đi đến phía bên kia của giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của một đứa bé tóc đen, anh có cảm nhận được, dường như...dường như...Dường như giữa hai người bọn họ có một mối liên hệ nào đó.

Godric cũng mặc kệ Salazar đang làm gì, anh nhìn bốn đứa bé đang nằm trên giường theo thứ tự, có hứng thú với hai đứa nhóc tóc vàng không đẹp bằng mình, nhưng vẫn tính là mấy đứa bé tóc vàng đẹp trai sáng láng (tuy rằng còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra nhan sắc). Anh duỗi tay ấn ấn thử lên mặt hai đứa bé kia, ừm, làn da không tồi, mềm mềm mại mại, lại còn rất co dãn!

"Sallie!" Godric hướng về phía Salazar vẫy tay, "Tớ lấy hai đứa này, cậu lấy hai đứa kia, thế nào? Theo tớ thấy, cậu cũng có hứng thú với hai đứa nhỏ kia."

Salazar bất đắc dĩ nhìn trời, mấy đứa trẻ này cũng không phải đồ chơi, muốn phân chia liền phân chia, cậu hai cái, tớ hai cái, ít nhất cũng phải đợi người ta tỉnh dậy, hỏi ý kiến của người ta chứ. Bất quá...Salazar cong người, chạm vào khuôn mặt của hai đứa trẻ kia, chúng nó hiện tại còn chưa biết nói đi? Khi chúng chưa biết biểu đạt ý kiến, mình có thể thay mấy đứa trẻ này làm chủ, đúng không?

"Salazar, cậu nghĩ cái gì nữa vậy?" Godric quẹt miệng, rất bất mãn việc mấy đứa trẻ chiếm hết toàn bộ sự chú ý của Salazar mà đem anh để ra sau đầu.

"Ừm, tớ suy nghĩ một chút, đồng ý lời đề nghị của cậu."

Salazar ngẩng đầu, hướng về phía Godric mỉm cười. Thật lòng thì nói anh có hứng thú với hai đứa tiểu quỷ tóc đen, anh càng có hứng thú với đứa bé có vết sẹo kỳ quái trên trán kia hơn, tiểu quỷ này cho anh cảm giác...ừm, như là với em trai vậy.

Nghĩ đến đây, Salazar lập tức quay đầu, liếc mắt đánh giá vị đại nhân cha của mình một cái, khiến cho Slytherin đại nhân sợ hãi trong lòng, nhanh chóng cúi đầu nhìn xem có phải quần áo mình không chỉnh tề chỗ nào? Ông dùng tay sờ sờ khoé miệng, hay là vừa nãy ăn vụng mật bị dính ở trên mặt, bị tiểu quỷ này nhìn thấy được?

"Phốc!"

Ngài Gryffindor đứng ở bên cạnh ngài Slytherin thấy một màn như vậy, thật sự là nhịn không được, ông ôm bụng của mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất cười to, cười đến đặc biệt lợi hại, khiến ngài Slytherin nhất thời đỏ bừng mặt, nâng chân lên đạp bạn tốt mình một cái.

"Sư tử thối, ngươi cười cái gì? Không được cười!" (Ở đây vốn là "thối xà", con rắn thối, nhưng mà mình thấy bối cảnh là ngài Gryffindor cười, ngài Slytherin đỏ mặt nên mạn phép sửa lại)

"Uầy, Alois, ngươi xem ánh mắt con trai bảo bối ngươi nhìn ngươi, cứ như ngươi đang ngoại tình, sau đó bị nó bắt gian tại giường vậy. Đứa trẻ kia..." Ngài Gryffindor từ từ đứng lên, xoa xoa bụng mình, sau đó cười tủm tỉm chỉ đứa trẻ mà Salazar đang ôm, "Thật sự giống như con riêng của ngươi, nói nữa, ý tưởng của Sallie cũng vô cùng hợp lý, ta có thể cảm nhận được, tần suất dao động ma pháp của ngươi và đứa trẻ kia là như nhau."

"Đi chết đi, sư tử ngu ngốc, ngươi mới bị bắt gian tại giường! Ngươi mới có con riêng!" Ngài Slytherin hung hăng đạp ngài Gryffindor một cái, sau đó quay đầu thâm tình nói với phu nhân Slytherin đang cười tủm tỉm cùng phu nhân Gryffindor rằng, "Ôi, Lily thân mến của ta, tình yêu ta đối với nàng tựa như nước sông chảy mãi không dứt, ta tuyệt đối sẽ không yêu người khác, những người khác trong mắt ta chả khác gì mấy cục đá cả, cho nên, ta không hề có thứ gọi là con riêng!"

"Đương nhiên, ta đương nhiên tin chàng, Alois."

Phu nhân Slytherin hơi cười cười, cùng với phu nhân Gryffindor vẫn luôn mỉm cười đi đến nhìn ba đứa trẻ trên giường, Godric đã bắt đầu trêu chọc một đứa nhóc tóc bạch kim, đứa nhóc đó nhanh chóng bị anh ép tỉnh dậy, phu nhân Gryffindor nhanh chóng võ nhẹ Godric, anh dù không cam tâm tình nguyện cũng đành phải thu hồi móng vuốt.

"Thân mến, nàng thật sự phải tin tưởng ta!" Ngài Slytherin ôm eo nhỏ của phu nhân nhà mình, "Thề với Merlin, trước ngày hôm nay thì ta chưa bao giờ gặp qua tiểu tử này."

"Ừm, ta tin chàng, bộ dạng đứa trẻ này cũng không giống chàng." Vẻ mặt phu nhân Slytherin đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Alois, ta to gan đoán, đứa bé này hẳn là bị người khác biến thành một thứ đồ vật vô cùng tà ác." Phu nhân Slytherin chỉ vào vết sẹo trên trán của đứa trẻ, "Nơi này có một mảnh linh hồn tàn dư, đây cũng là linh hồn phát ra dao động ma pháp giống với chúng ta."

"Mẫu thân." Salazar xoa bóp mặt tiểu bánh , "Là Trường Sinh Linh Giá", đúng không?"

"Không sai." Phu nhân Slytherin thở dài, "Xem ra đứa bé này đúng là có duyên với chúng ta, chúng ta nhận nuôi nó đi, còn có..." Phu nhân Slytherin lại nhìn đến tiểu bánh bao tóc đen khác đang ngủ vù, "Tiểu tử kia nữa."

"Như vậy, hai đứa trẻ này liền về với chúng ta. Đây thật sự là chuyện tốt. Nếu không Gody luôn oán giận, nó là con một, trừ bỏ Sallie, không có ai cùng nó chơi cả. Hiện tại thì tốt rồi, có bốn đứa trẻ đến làm em trai của Sallie cùng Gody, trong nhà náo nhiệt một chút cũng tốt." Phu nhân Gryffindor ôm lấy một đứa trẻ tóc bạch kim, "Chậc chậc, bộ dáng cũng không tệ đâu! Thật không biết cha mẹ chúng nghĩ như thế nào, hài tử đáng yêu như vậy cũng có thể nhẫn tâm ném đi!"

"Bây giờ thời thế loạn lạc, rất nhiều gia đình phù thuỷ đều gặp phải thảm kịch tan nhà nát cửa." Ngài Gryffindor thở dài, "Người của Giáo đình, hoàng thất Muggle, đều đuổi giết phù thuỷ, hận không thể đem phù thuỷ đuổi cùng giết tận, một giọt máu cũng không lưu lại. Những gia đình phù thuỷ ấy sẽ đem con mình giấu ở những nơi tương đối an toàn, giúp chúng tránh xa loại sát khí này."

"Thật sự là đáng sợ a!"

"Đúng rồi, những người đó một chút nhân tính cũng không có a!"

Cùng lúc đó, hài tử đang nằm trong lồng ngực của Godric hơi có động tĩnh, nó đạp hai cái, chậm rãi mở mắt.

"Chết tiệt!" Một âm thanh thanh, kéo dài thoát ra từ phía miệng của tiểu hài tử, "Potter, Potter, ngươi thế nào? Có chết không đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro