Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"dậy mau đi, quái vật" tiếng nhảy gầm gầm trên đầu cậu. Một tiếng quen thuộc đến mức dù cậu có chết vẫn không thể nào quên được. Một quan cảnh quen thuộc đến lạ.

Harry mở mắt to ra, cực kì kinh ngạc. Khung cảnh quen thuộc như đập vào mắt cậu, dù cho nó tối tắm đến lạ. Nhưng Harry vẫn không thể nào không nhận ra.

Căn hầm nhỏ tối tăm dưới cầu thang, có vài tia ánh sáng mờ ảo từ dưới cửa khiến cậu nhìn rõ được một chút. Căn hầm này như chẳng có gì thay đổi, tối tăm, đầy bụi bặm và tơ nhện, thậm chí là rất chật chội.

Cậu quơ tay tìm kiếm cặp kính cận của mình. Tiếng cốc cửa mạnh bạo xen lẫn giọng nói nóng giận của dì Petunia

"Quái vật, còn không mau ra chuẩn bị đồ ăn sáng"

Cậu đeo cặp kính vào, lắc lắc đầu để có thể tỉnh táo một chút. Cậu chật vật ngồi dậy, vừa ngồi lên, đầu câu liền đau như đinh đập. Cả người bị vật vã, linh hồn của cậu như bị tách ra làm nhiều mảnh. Sự đau đớn khiến cậu nhận ra đây không phải là một giấc mơ.

Harry vì sự đau đớn đến từ tận tim gan mà phải ôm người nằm trên giường, mong mỏi nó mau chóng qua đi. Cả cơ thể như bị lửa đốt, không phải cơ thể, mà là linh hồn.

Petunia vì thiếu kiên nhẫn nên đi qua đi lại đập cửa liên tục, thấy Harry không trả lời nên sinh nghi kêu Vernon phá cửa. Ông vừa phá cửa liền nhìn thấy Harry vẫn còn nướng trên giường liền tức giận lấy dây nịch đánh Harry thật mạnh.

Petunia lôi kéo Dursley vào bếp để ăn sáng, nếu như Harry không làm thì bà sẽ làm, bà không thể để con trai bảo bối của bà bị đói được. Petunia nhìn thoáng qua hầm của Harry.

Bà lạnh lùng làm bữa sáng cho con trai và chồng. Vernon đánh Harry một cách dữ dội đến nỗi chiếc áo trắng phông phanh bắt đầu nhiễm một màu đỏ chót ướt đẫm cả áo thì ông mới dừng lại, hừ lạnh một cái rồi lên chua ngoa

"Mày liệu hồn tao đó, mày bị cấm túc ba ngày vì tội dậy muộn, đừng hòng nhét một cái gì vào mồm trong ngày hôm nay, tao nhận nuôi mày cũng là làm phước làm rồi, đồ xui xẻo."

Cánh cửa đóng lại cái rầm, nỗi đau từ thể xác đến cả linh hồn khiến Harry không thể giữ được tỉnh táo. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi trong bóng tối rồi ngất hẳn.

"look at me... Harry.. please.."

Làm ơn.. đừng mà.. giáo sư. Giáo sư, làm ơn, đừng bỏ em. Lần duy nhất cũng là đầu tiên và là cuối cùng anh đáng thương cầu xin cậu.

Anh muốn đôi mắt này cũng được, cậu sẵn sàng móc nó ra để cho anh, làm ơn đừng bỏ cậu. Cậu giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Giữa đêm mịt mù, với cái bụng đói meo đến nỗi đau bao tử, vài ba chiếc xương sườn của cậu có chút đau đớn. Linh hồn của cậu vừa mới ổn định được một chút.

Harry cho rằng đây là tác dụng phụ của việc cậu quay ngược về quá khứ. Làm cách nào chứ? Merlin đã nghe thấy tiếng cầu xin của cậu mà động lòng thương xót?

Cậu sơ ý va chạm vào những vết thương trên người do Vernon quất. Cậu co người lại, cắn chặt răng, thật sự rất đau đớn. Nhưng nó không quá đáng sợ, cậu đã bị đánh đến nỗi quen thuộc. Thật là hoài niệm.

Chuyện cậu bị bạo hành bất kể, cậu chưa từng kể cho một ai biết. Dù cho đã rất nhiều thời gian trôi qua nhưng cậu vẫn để nó chìm vào quên lãng mãi mãi, Hermione không biết, Draco không biết.

Được quay lại, cậu cho rằng dù Vermon có đánh đập cậu thêm cậu cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ. Liệu anh có khoẻ không? Năm nay là năm mấy? Bao lâu nữa cậu sẽ được nhập học Howarts?

Cánh cửa bị khoá rất chặt chẽ khiến cậu không thể ra ngoài. Nếu như ở tương lai kia, cậu sẽ dễ dàng để mà ra ngoài. Nhưng hiện tại, linh hồn cậu bị hỗn loạn, thêm việc ma lực chưa được ổn định. Nếu cậu sử dụng phép thuật thì e là sẽ bạo động.

Sự phấn khích cùng chút gì đó vui vẻ tràn ngập trong cậu. Thật may mắn, Merlin đã nghe lời cầu của cậu.

Cậu sắp được gặp anh rồi phải không? Người đàn ông đó, ngươi duy nhất khiến cậu cảm nhận được cả thế giới này rất đáng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro