Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Năm nay, dù có đi đến Hogsmeade, cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Thời tiết tệ muốn chết, gặp giáo sư Slughorn, vẫn chán không thể tả, gặp một thành viên của Hội Phượng Hoàng nhưng mà đó lại là Mundugus Fletcher, ngoài ý muốn còn nhìn thấy đồ đạc trong nhà chú Sirius, đúng là không thu hoạch được gì ngoài sinh ra một bụng oán giận.

Sau khi thưởng thức bia bơ ở quán quán Ba Cây Chổi quen thuộc, Harry quyết định nên kết thúc cái chuyến hành trình nhàm chán này thôi. Bọn họ quấn chặt áo chùng, đi theo Katie Bell cùng một vị bằng hữu nữa. Trên đường đi, tuyết cứ vậy rơi càng nhiều, gió càng ngày càng lớn, cái lạnh gào thét chui vào cổ tay áo bọn họ. Ngoài ý muốn chính là gió to tựa hồ như mang theo âm nhanh ngày càng to của Katie Bell. Harry híp mắt, nỗ lực muốn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra phía trước, mơ hồ thấy hai thân ảnh, các nàng tựa hồ đang tranh chấp cái gì đấy. Katie Bell đang dùng giọng nói mà Harry chưa từng nghe qua, một bên rống to : "Không liên quan đến mày"

Con đường rẽ đến một khúc cua lớn, mưa tuyết càng ngày càng thêm dày đặc. Harry nghĩ, hắn có lẽ nên cất kính của mình đi một chút, nhưng đột nhiên nhìn thấy có ai đó đang cố gắng cướp một vật trong tay của Katie, và tất nhiên Katie không có ý định buông tay, kéo qua kéo lại, cái hộp kì lạ kia rơi phịch xuống đất. Gần như cùng một lúc, Katie bị đẩy ra.

Cánh tay thẳng đơ, giống như bị ai đó kéo lên. Mái tóc rối loạn bị gió thổi bay tứ phía, mắt nhắm ghiền, mặt tái nhợt không chút biểu cảm nào. Tất cả họ đều cứng người, ngơ ngác đứng nhìn mọi thứ diễn ra quá đột ngột. Bọn họ không biết vì sao, Katie hệt như bị ai đó kéo lên không trung - cách mặt đất sáu feet, nàng ta gào lên khủng khiếp. Sau đó Katie đột nhiên rơi xuống, hung hăng bị quăng ngã trên mặt đất, nàng ta kịch liệt vặn vẹo, lớn tiếng thét chói tai đến rợn người, ai cũng đờ người, không biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Harry nhanh chóng sực tỉnh, hắn xoay người liền chạy đi. Harry cần tìm ai đó, chủ quán cũng tốt, Donks cũng tốt, Slughorn cũng tốt, thậm chí là Mundugus cũng tốt, anh cần có sự giúp đỡ, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, tình huống hiện tại của Katie tuyệt đối không phải là tình huống những học sinh này có thể giải quyết.

May mắn thay, Harry đã gặp Hagrid ở ngay ngã rẽ. Mặc dù cuộc gặp gỡ này không quá đẹp. Harry lao đầu vào vòng tay của Hagrid khi hắn đang chạy và tất nhiên, Harry và Hagrid đâm sầm vào hàng rào bên cạnh

"Harry?"

"Mau, mau đi xem Katie, cậu ấy có thể bị nguyền rủa......" Harry chỉ vào hướng Kaite, sốt ruột mà nói.

"Nguyền rủa?" Hagrid cũng hoảng sợ, chạy nhanh theo hướng Harry chỉ. Nhìn bộ dáng bác Hagrid, Harry mới hơi thả lỏng một chút. Sau đó hắn liền nỗ lực rời khỏi cái hàng rào quái quỷ kia, nó không ngừng bò tới bên Harry, không ngừng đem những xúc tu cuốn lấy người hắn. Từng có kinh nghiệm tranh đấu với đám ma dược kì quặc, Harry không khó khăn để thoát ra, tuy nhiên cũng lãng phí một chút thời gian. Harry đưa mắt nhìn đến hướng Katie, nhíu nhíu mày.

"Bác Hagrid nói có thể là do ma thuật hắc ma." Ron cùng Hermione đi đến bên cạnh, biểu tình thực lo lắng. "Hogsmeade sao lại có ma thuật hắc ám? Và Katie làm thế nào bị nguyền rủa?"

"Không biết. Mình từng cho rằng, Hogsmeade an toàn. Nhưng không tin được......" Harry lắc đầu.

"Thật là đáng sợ. Mình cảm thấy chúng ta vẫn nên chạy nhanh trở về, mình muốn biết Katie rốt cuộc thế nào. Hy vọng bà Pomfrey có thể có biện pháp" .

"Bà ấy luôn luôn có biện pháp không phải sao." Hermione bực bội mà trả lời, mái tóc nâu xoăn tít của cô nàng bay lộn xộn trong không khí, cứ như nó có tiềm thức, hướng hai tên kia nói chuyện, nhưng cũng trông như tự an ủi chính mình, tin rằng chuyện này trước sau rồi sẽ ổn. Ron gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Chúng ta chạy nhanh trở về đi. Harry?"

Tựa hồ ngẫm nghĩ gì đó, Harry bị Ron làm bừng tỉnh, hắn lung tung gật đầu: "Hả, ừ ừ chúng ta chạy nhanh trở về đi." Ngay lúc này, nhóm Harry mãi trò chuyện mà không nhìn thấy phía sau - là Draco. Cậu đứng đó, mặt mày không một tí huyết sắc, cũng không biểu hiện bất cứ gì, chỉ nhếch khoé môi, nhanh chóng rời đi.

**

Thời điểm nữ sinh nhà kia bị lôi lên không trung, Draco mới từ quán Ba Cây Chổi đi ra. Bên cạnh là Crabbe, cậu ta xuýt xoa: "Xem, đó là ai kìa? Là Gryffindor sao? Nó đang làm gì? Khiêu vũ? Hy vọng nó có thể té gãy cả cổ." Người chung quanh nghe Crabbe nói, đều hướng mắt tới hướng kia. Số khác nghe xong Crabbe nói, chỉ xuy xuy cười nhẹ.

Draco không nói gì, cũng không cười. Con ngươi màu xám bình tĩnh nhìn đến nữ sinh nhà kia thống khổ, giãy giụa, gào thét chói tai. Cuồng phong liên tục gào thét, đem đầu tóc Draco và vạc áo chùng thổi bay dậy dờn trong không khí. Nhưng Draco vẫn như cũ – cậu không có bất kì động thái gì, an an tĩnh tĩnh không khác gì một bức tượng thạch cao trắng, chỉ toả ra sự lạnh lùng thường ngày. Nếu bị nguyền rủa thì người đó sẽ như thế nào? Sẽ thống khổ ra sao? Thật là nực cười, đã bị nguyển rủa thì làm gì phân biệt được chính mình đến tột cùng là ai, thì làm sao mà cảm giác được thống khổ?

Mãi cho đến khi Hagrid mang nữ sinh kia đi, cả đám lộn xộn này mới rã dần. Chung quanh xem xong càng thêm náo nhiệt, chúng liền tụ lại theo nhóm để bàn tán sự tình vừa rồi. "Chúng ta kế tiếp đi đâu?" Crabbe lại nhàm chán mà nói. "Thời gian còn sớm."

"Tao không thoải mái, tao về trước." Draco rũ mắt, xoay người hướng về Hogwarts. "Đừng đi theo tao."

"Nhưng..." Crabbe theo thói quen đi theo cậu, đếm chừng không quá 3 bước chân. Không ngờ Draco bỗng nhiên dừng bước, thiếu chút nữa Crabbe đã đâm sầm vào lưng Malfoy. Nhưng mà Crabbe cũng không có té ngã. Hoặc nói chính xác là cậu ta căn bản không dám té ngã. Bởi vì đũa phép của Draco đã mau chóng chỉ vào ngực cậu ta. Khuôn mặt nhợt nhạt của Draco chưa bao giờ gần Crabbe đến thế, cậu ta thậm chí còn thấy được trong ánh mắt của Draco là sự kiếm nèn tức giận.

Draco gằn lên từng chữ từng chữ: "Tao đã nói là đừng đi theo tao."

Crabbe sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Draco như vậy. Không hề giống với ngày xưa, cậu ta cảm thấy được Draco lúc này không phải đùa, không phải vui vẻ chế nhạo thường ngày, cậu ta có thể cảm giác được, chỉ cần Crabbe làm trái ý Draco thì cây đũa phép táo gai này sẽ không ngần ngại bắn cho Crabbe một cái Crucio. Vì thế Crabbe đành phải ngậm miệng, Draco nói xong câu đó liền lập tức xoay người rời đi. Draco tựa hồ đi càng lúc càng đi càng nhanh, giống như phía trước có chuyện gì đó hấp dẫn tâm trí cậu.

Rất vội vàng.

**

Draco bước đi nhanh như chớp. Cậu xuyên qua đám học sinh đang tụm lại bàn tán, một khắc cũng không để ý, chỉ mang khuôn mặt âm trầm xông thẳng vào phòng ngủ chính mình. "Rầm" cậu sập mạnh cửa, đem chính mình cùng thế giới bên ngoài ngăn cách với nhau.

"Malfoy hôm nay thực đáng sợ." Đám học sinh trong phòng sinh hoạt chung nghị luận sôi nổi. "Làm ta nhớ tới rất nhiều người. —— nhưng toàn là những kẻ đáng sợ"

Khóa lại cửa, Draco không cởi bỏ áo chùng bên ngoài, đũa phép nhanh chóng phun ra một câu chú, đem màn trướng nhanh chóng phủ xuống. Song, cậu cũng nhanh chóng tuỳ tiện vứt nó sang bên, trực tiếp chôn người trên giường mà cuộn tròn lại. Sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi mắt trừng lớn.

Draco dùng tay ôm kín bả vai, nhưng thân thể vẫn như cũ ngăn không được mà run rẩy, hoảng sợ. Trên trán mồ hôi lạnh từng giọt to như hạt đậu lăn xuống, thấm ướt chiếc gối đầu bằng lụa mềm tinh xảo. Draco nỗ lực dùng sức cắn chặt răng mình, cố gắng không cho âm thanh run rẩy phát ra. Không thể bị nghe được. Không thể bị nhìn đến. Vô luận là ai, đều không thể nhìn thấy chính mình như vậy.

Tuy trong phòng ngủ, một bóng người cũng không có, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được sợ hãi. Cái vòng cổ kia là Draco đưa cho Katie. Chỉ dùng một cái đoạt hồn, Katie liền mang theo cái vòng cổ kia rời đi. Cái vòng cổ đó là Kẻ Mà Ai Cũng Biết kia giao cho cậu, cậu chỉ biết hắn bảo "Bên trong chỉ là một cái bùa chú nho nhỏ đơn giản mà thôi." Draco không hề biết chính xác, thẳng đến khi nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Katie, nỗi sợ hãi về kẻ đó lại xuất hiện ồ ạt trước mắt cậu, cậu vẫn luôn sợ hãi.

Draco luôn luôn đắp lên mình chiếc mặt nạ kiên cường, lạnh nhạt và kiêu ngạo, thế mà chỉ trong nháy mắt, chiếc mặt nạ của cậu vỡ tan thành từng mảnh. Đây là lần đầu tiên, cậu nhìn thấy hiệu lực của việc bị nguyền rủa. Draco đã nhiều lần lẩm bẩm vỗ về bản thân, rằng chuyện này thực ra rất đơn giản, rất đơn giản mà thôi. Cậu chỉ cần đưa nó cho Katie, và không cần làm gì thêm. Draco cho rằng, đây là biện pháp duy nhất cậu có thể. Cậu sợ hãi kẻ đó, cậu phải làm, buộc làm, mà chỉ có cách này mới giúp cậu không phải trông thấy máu tươi, không phải nghe tiếng gào thét đến rợn người và tất nhiên cũng sẽ không nhìn thấy thi thể xám lạnh. Cậu chỉ cần làm thế và rồi tất thảy mọi thứ đều kết thúc.

Nhưng trời cao có bao giờ toại nguyện mong muốn của Draco. Chàng trai tóc bạch kim không biết được mình làm sai ở điểm nào, nhưng cậu biết, nữ sinh đó đã mở cái gói hàng kia ra, cậu đã chính mắt nhìn thấy. Chính mắt nhìn thấy cô nàng ta tuyệt vọng gào khóc, khuôn mặt méo mó cả lên. Thời điểm Crabbe cùng bọn họ ở bên ngoài cười nhạo cô gái kia, cậu cũng đã bắt đầu rét run cả người.

Draco Malfoy cười không nổi.

Bởi vì cậu biết chính mình đã làm gì, cậu biết xác thực đã có chuyện kinh khủng nào xảy ra. Cậu là người đã làm việc đó, không hề chối cãi, Draco Malfoy là người đã niệm cái chú ngữ kia, là cậu, chính cậu, nhưng cậu lại không biết giải nó thế nào. Draco bắt đầu tưởng tượng, nếu đó là những người khác thì sao, những người khác gặp được loại sự tình này thì sẽ làm sao. Nếu đó là Pansy, Blaise, những kẻ khờ nhà Hufflepuff hay mấy con mọt sách bên Ravenclaw hoặc thậm chí là Harry Potter.

Đôi mắt Draco mờ đi một chút, cậu tự giác nâng lên khóe miệng. Tên đó là Cứu Thế Chủ, thằng ấy có Hội Phượng Hoàng chết tiệt hoặc một số tên khác bảo vệ. Nó sao có thể rơi vào cảnh khốn cùng, bẩn thỉu và đáng thương như vậy?

Ngọn lửa rực cháy trong lò sưởi, ánh sáng đỏ cam phản chiếu trên tường hiện lên một màu sắc ấm áp. Nhưng Draco – người vẫn đang nằm cuộn tròn trong chăn bông cảm thấy thật sự rất lạnh lẽo.

Cái lạnh xâm nhập vào từng tủy xương.

Hết chương 3_ 01.08.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro