07. Oikawa Tooru.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯

"𝐀𝐧𝐡 𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐠𝐢𝐚̂́𝐜 𝐦𝐨̛ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐬𝐞̃ 𝐤𝐞́𝐨 𝐝𝐚̀𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐚̣̂𝐧."

⠂⠁⠈⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂.¸¸.♡

Em đã book sẵn vé máy bay sang Argentina rồi, khoảng ba ngày nữa em bay. Thế nhưng em vẫn chưa nói cho Oikawa biết gì hết đâu, vì đương nhiên đây sẽ là một bất ngờ đặc biệt dành tặng cho anh người yêu nhân dịp sinh nhật.

Phải khó khăn lắm mới có thể giữ bí mật với Oikawa được, vì mỗi ngày em thường xuyên video call với anh và kể cho anh nghe về ngày hôm đó của em, và ngược lại anh cũng vậy.

Đã có mấy lần em suýt buột miệng nói ra hết kế hoạch của mình rồi cơ, nhưng may mắn là vẫn dừng lại kịp thời chứ không thì cái kế hoạch bất ngờ hoàn hảo ấy sẽ tan tành mây khói mất.

'Bé iu biết sắp tới là ngày gì hông áaa~'

'Sinh nhật của Tooru chứ gì, sao mà em quên được.'

'Anh muốn về đón sinh nhật với em lắm, nhưng mà hông được... dạo này anh phải tập luyện căng quá trời luôn huhuu ㅠㅠ'

'Nói thật thì hôm đó em cũng khá bận, nhưng không sao cả, em sẽ gửi thật nhiều quà cho Tooru luôn nhé!? Chịu không?'

'Là gì thì anh cũng thích hết! Miễn là từ em~'

'Mà cũng nhớ phải giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt á, để còn khui quà của em nữa :>'

'Anh biết rùiiii <3'

Mặc dù chỉ còn ba ngày nữa thôi là em có thể gặp lại Oikawa rồi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bồn chồn và háo hức. Em nôn được thấy nét mặt của anh khi vừa mở cửa nhà đã thấy em ở đó, chắc anh sẽ cười thật tươi và chạy đến ôm lấy em nhỉ?

_

Ngày ấy cuối cùng cũng đã đến, em sửa soạn mặc một bộ váy thật đẹp, tô điểm thêm một chút son phấn, rồi sẵn sàng ra sân bay. Vì Nhật cách Argentina tận 12 tiếng nên em phải canh giờ giấc sao cho thật chuẩn xác. Để khi đến nơi em còn kịp chuẩn bị mọi thứ trước khi Oikawa về đến nhà.

Gì chứ riêng việc tính toán giờ giấc thì em giỏi số một.

Sau 24 tiếng đồng hồ, em cũng đã đặt chân đến nơi đất khách quê người này, và cũng là nơi mà em có thể gặp lại được anh người yêu của em.

Tay trái kéo chiếc vali, tay phải lướt lướt điện thoại đặt chiếc taxi để có thể về nhà Oikawa, vì bây giờ cũng đã đầu giờ chiều rồi.

Đến tối Oikawa sẽ về nhà, vậy nên em phải tranh thủ chạy về nhà anh trước để chuẩn bị cho việc trang trí cũng như nấu bữa tối.

Ngồi thong thả trên chiếc taxi, em ngắm nhìn thành phố Buenos Aires xinh đẹp, rồi điện thoại bỗng dưng ting lên một cái, có tin nhắn đến.

Tooru đẹp chaiii 😚💘

• Bé ơi?

• Em đang ở đâu á?

Đọc xong dòng tin nhắn em hoảng hồn, chẳng biết vì sao anh lại nhắn tin hỏi như vậy ngay lúc này cơ chứ? Đã đến đây rồi không thể làm hỏng kế hoạch được, em cố gắng bình tĩnh hết mức trả lời lại Oikawa.

Cục dànggg 🤪💗

Ơi? •

Em đang ở chỗ làm chứ ở đâu •

Sao đấy ạ? •

Tooru đẹp chaiii 😚💘

• Thế hả?

• Tại cái app định vị tụi mình
dùng nó không hiện vị trí của
em nữa nên anh lo.

• Thôi em làm việc đi.

• Nhớ ăn uống đầy đủ á!

• Yêu bé ❤️
Cục dànggg 🤪💗 đã thích tin nhắn

Cục dànggg 🤪💗

Dạ em biết roàiii 🫡 •

Yêu Tooru ạ 💓 •
Tooru đẹp chaiii 😚💘 đã thích tin nhắn

Đúng là một phen hú vía, bình thường Oikawa vẫn hay check vị trí của em như vậy sao? Chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà gần đứng tim tới nơi.

Về đến chung cư chỗ ở của Oikawa, em vội vã kéo chiếc vali lên tầng nhà anh, cẩn thận nhấn mật mã cửa nhà. Thực ra em chỉ đoán đại là 4 số là ngày kỷ niệm quen nhau của hai đứa mà thôi, không ngờ lại trúng phóc.

Mở cửa nhà ra em thò đầu vào trong ngó quanh một lượt, đảm bảo không có ai ở nhà rồi mới dám đẩy vali đồ đạc vào trong. Em tháo đôi giày mình đang mang ra rồi để ngăn nắp lên kệ giày kế bên, sau đó thay sang một đôi dép đi trong nhà.

Em đi tham quan một lượt quanh nhà anh, cũng ngăn nắp phết. Từ phòng khách lẫn phòng ngủ của anh, đều có ảnh của em và của cả hai đứa. Em phải may mắn cỡ nào mới quen được một anh người yêu như thế này chứ?

Tạm gác lại việc tham quan qua một bên, em bắt tay ngay vào việc trang trí và nấu ăn. Em đã chuẩn bị hết trong hành lý đem từ Nhật sang đây rồi, vì sợ nếu qua đây mới đi mua thì sẽ không kịp.

Bong bóng cùng mấy thứ đồ trang trí đáng yêu đều lần lượt được em bày ra khắp nhà, trong thoáng chốc đã làm cho căn phòng khách trở nên màu sắc và nổi bật hơn rất nhiều.

Tiếp đến là công đoạn nấu ăn, em chỉ sẽ nấu những món yêu thích của Oikawa mà thôi. Kèm theo đó một thứ không thể thiếu là chiếc bánh kem sinh nhật, em cũng sẽ tự làm nó luôn, vì như thế sẽ ý nghĩa hơn là mua bánh ngoài tiệm nhiều.

_

Loay hoay mãi trong bếp cũng xong bữa tối, chiếc bánh kem thì em đã làm xong lúc nãy và được đặt gọn gàng trong tủ lạnh rồi. Em bày các đĩa đồ ăn ra bàn bếp, trang trí thêm một vài ngọn nến và một chai rượu vang cho thêm phần lãng mạn.

Còn không quên vào nhà tắm soi gương để làm lại lớp make up mới, cuối cùng là xịt thêm một ít mùi nước hoa của em mà Oikawa yêu thích, vậy là xong!

Khoảng mười lăm phút sau thì ngoài cửa có tiếng ai đó nhập mã số, em cười mừng rỡ rồi chạy đi tắt hết đèn trong nhà.

'Cửa đã được mở.'

Oikawa bước vào trong nhà, nhìn thấy căn nhà tối om nhưng ở phía bàn ăn trong bếp lại có những ánh nến lập loè khiến anh càng thắc mắc hơn. Vừa tháo được đôi giày thể thao ra thì một giọng nói rất đỗi quen thuộc với anh cất lên...

"Happy birthday to you~

Happy birthday to youuu~

Happy birthday... Happy birthdayy... Happy birthday to you~"

Đèn trong phòng khách lập tức được bật lên sáng trưng, trước mặt Oikawa bây giờ đang là cô người yêu mà anh hằng ngày nhớ mong, tay cầm chiếc bánh kem nho nhỏ cắm thêm một vài cây nến.

Nhỏ nhắn nhưng rất lung linh và xinh đẹp, hệt như Y/n của anh vậy...

"Y-Y/n... là em đó sao? K-không phải anh... đang mơ chứ??"

"Nếu em nói đúng thật là anh đang mơ thì sao?"

Oikawa cười cười bước lại gần em thêm một bước nữa, anh đứng trước chiếc bánh kem, nhắm mắt rồi chắp hai bàn tay lại, "Anh ước giấc mơ này sẽ kéo dài đến vô tận."

Mấy ngọn nến ngay tức thì được thổi tắt, Oikawa bưng chiếc bánh kem đặt lên chiếc bàn ăn trong bếp. Anh từ từ tiến lại gần em, bế em lên rồi đi thẳng vào phòng khách.

"L-làm gì vậy Tooru...? Chúng ta ăn tối đã?"

"Ăn em trước được hông?"

"Đồ biến thái nhà anhhh, thả em xuốngggg!!!"

"Tại sao anh phải làm thế?"

"Chúng ta ăn tối trước đã nhé? Có được không? Em đã cực khổ nấu từ chiều đến giờ đấy. Anh không thích ăn đồ em nấu sao??"

Oikawa nghe vậy chỉ đành chắt lưỡi một cách tiếc nuối rồi nhẹ nhàng đặt em ngồi xuống chiếc ghế sofa, còn anh thì quỳ xuống trước mặt em. Oikawa nhìn một lượt quanh nhà rồi ánh mắt dừng lại ở em một cách mê đắm.

"Anh nhớ em, thật sự rất nhớ!! Cảm ơn em đã đến bên anh ngày hôm nay, làm những thứ tuyệt vời này, tạo cho anh sự bất ngờ. Cảm ơn em vì đã một tay chuẩn bị tất cả mọi thứ... Anh yêu em Y/n-chan!!"

Em chỉ nhìn anh, đôi mắt cong lên rõ ý cười, chẳng nói gì thêm mà chỉ cúi xuống hôn lên môi anh. Tay em choàng qua cổ Oikawa, kéo anh thật sâu vào nụ hôn, anh cũng theo đó mà vòng hai tay qua eo em, ôm lấy thật chặt.

Hai đôi môi cứ thế quấn quýt lấy nhau không rời, Oikawa như muốn càn quét hết vị ngọt mà anh đã rất nhớ trong khoang miệng của em. Cả hai cứ thế hôn nhau cho đến khi đầu óc mụ mị, tay chân bủn rủn rồi mới chịu rời môi đối phương.

"Em ăn vụng bánh kem đấy à?"

"C-chỉ là thử vị kem thôi..."

Em và anh nhìn nhau cười, đã rất lâu rồi cả hai không được ở bên nhau như thế này, khoảnh khắc này tuy rất giản đơn nhưng lại vô cùng trân quý. Ít nhất đối với hai đứa là vậy.

_

Đêm đó em và Oikawa cùng nhau ăn tối, dưới ngọn nến lung linh được điểm xuyến thêm một chút vị rượu vang quyến rũ, tạo nên một khung cảnh không thể nào lãng mạn hơn. Cả hai cứ ngồi trò chuyện cùng nhau, hết chủ đề này đến chủ đề khác, những chuyện trên trời dưới đất, kể cả những chuyện cực kỳ nhảm nhí, xong sau đó đổi lại là một tràng cười cực kỳ thoải mái của cặp đôi.

Căn bếp của Oikawa chưa bao giờ ngập tràn hạnh phúc như ngày hôm nay, là nhờ có em.

Sau khi ăn uống xong xuôi thì em đứng lên dọn dẹp lại mọi thứ, bỏ các chén đĩa bẩn vào trong bồn rửa chén, rồi mở vòi nước lên.

Oikawa bất chợt ôm lấy em từ đằng sau, gục đầu vào vai em rồi dụi dụi nũng nịu, "Anh nhớ bé nhiều lắm á..."

"Em cũng vậy... em cũng rất nhớ Tooru đấy."

"Thiệt hông?"

"Thiệt á~"

"Vậy thì..."

Oikawa bỗng nới lỏng vòng tay ở eo em, chuyển sang bế hẳn em trên tay, không nói gì thêm mà chỉ khoá vòi nước rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

"Tooru... khoan đã... để em dọn dẹp xong--"

"Còn việc khác quan trọng hơn nhiều."

"Nhưng anh còn chưa tắm mà?"

"Làm xong rồi tắm luôn một lượt."

"L-làm gì???"

"Làm chuyện người lớn."

"Hảaa??"

Oikawa khoá chặt cửa phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt em lên giường, "Giờ anh mở quà sinh nhật nhé?"

...

Em đã trao tặng Oikawa món quà quý giá nhất vào đêm sinh nhật, nhưng thật lòng mà nói... em chẳng thấy lỗ chút nào.

─── ・ 。゚☆: *.☽ .* :☆゚. ───

"𝐄𝐦 𝐚̆𝐧 𝐯𝐮̣𝐧𝐠 𝐛𝐚́𝐧𝐡 𝐤𝐞𝐦 đ𝐚̂́𝐲 𝐚̀?"

⠂⠁⠈⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂.¸¸.♡

Chúc mừng sinh nhật Tooru của em 💝
🌿 20.07.2024 🌿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro