[Trans] HengRen/FengXing - to crush and devour a star - 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre ảnh: https://shuxuemimi.lofter.com/post/75ac7384_2bb5ed0af

Link: https://archiveofourown.org/works/52216654

Nghiền nát và nuốt trọn một ngôi sao

*

Chương 3: Vỏ rỗng

*

"Tôi biết tôi đã đánh mất nhân tính của mình, phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ lên cơ thể anh." Dan Heng cúi đầu nói. "Cho dù anh nói món nợ giữa hai ta không thể nào trả hết, cho dù đó có là định mệnh giữa hai ta đi nữa, làm sao tôi có thể ép buộc anh phải trói buộc với tôi sau tất cả những chuyện này được."

Blade, tôi biết anh vẫn luôn bám víu vào nỗi đau của quá khứ. Tôi thấy cách anh nắm chặt thanh kiếm. Tôi biết anh sẽ không bằng lòng tháo chiếc giáp tay của hai ta ra ngay cả khi anh muốn.

*

Anh đã mơ thấy hình bóng của Yingxing ở dưới thân mình. Đôi mắt lấp lánh của Yingxing như chứa đựng cả dòng sông sao rực rỡ trên bầu trời đêm, đọng lại trong nụ cười trên khuôn mặt hắn. Đôi bàn tay khéo léo của Yingxing, những ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ, lòng bàn tay chai sạn ôm lấy khuôn mặt anh, hoặc bám chặt lấy bả vai anh trong khi anh ngày càng thúc mạnh hơn vào cơ thể Yingxing. Tiếng cười dịu dàng và tiếng rên rỉ gợi cảm vang vọng bên tai anh, trong khi anh vùi đầu mình vào ngực hắn.

"Long tôn đại nhân," Tiếng thở hổn hển của hắn. "Người yêu dấu," Tiếng gầm gừ hắn phát ra. "Dan..." Tiếng rên rỉ Yingxing không thể phát ra hết.

Trước khi đến với Yingxing, cơ thể của anh chưa bao giờ trải nghiệm qua những cảm giác này. Mặc cho khuôn mặt mà Yingxing vuốt ve và gửi tặng ánh nhìn trìu mến này không thật sự là của anh, nhưng cảm xúc và tình yêu mãnh liệt mà anh dành cho người đàn ông đang nằm dưới thân anh này hoàn toàn chỉ thuộc độc về anh. Nếu có thể nhấn chìm bản thân vào bể tình này, anh có lẽ đã tìm ra cách.

Nhưng không chỉ trái tim của nhân loài khát khao ánh sao ngắn ngủi đó. Cả trái tim của long cũng muốn đắm mình trong ngôi sao ấy.

Nhưng rồi, những giấc mơ bắt đầu biến đổi.

Anh mơ thấy người bạn đời trở nên bé nhỏ và mong manh dưới cơ thể anh. Ánh mắt kinh ngạc có chút sợ hãi của người bạn đời như thể đang diện kiến một vị thần. Mái tóc màu ánh sao xoã xuống che phủ bóng của long. Bàn tay ấy vươn về phía anh, vuốt ve mõm và sờ dọc theo quai hàm. Đôi môi thốt ra những lời khiêu khích táo bạo và niềm tin chắc chắn về tình yêu của họ.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Người muốn thứ gì? Ta sẽ trao cho người tất cả."

"Trở về với ta đi, người yêu dấu."

Anh mơ thấy cách mà lưỡi của long xé nát người bạn đời của anh. Về hương vị tuyệt vời bên trong ngôi sao và cách huyệt thịt nóng ẩm siết chặt quanh cự vật của anh. Về cách hắn kêu lên trong sung sướng, ngượng ngùng cong lưng khi cởi bỏ quần áo của mình. Về khuôn mặt đỏ bừng của hắn. Đôi mắt tử sắc đẫm nước mắt, kinh hãi nhìn về dương vật của long trong khi tức giận một cách đáng yêu.

Yingxing là một người có máu liều, nhưng hắn vẫn sẽ không quên đặt ra giới hạn cho mình. Hắn sẽ phàn nàn sau những buổi ân ái kéo dài hàng tiếng đồng hồ của họ, hắn cứng đầu từ chối tiếp nhận bất cứ yêu cầu nào trong khi đang đắm chìm vào công việc của mình Trong khi Yingxing có thể dễ dàng bị anh chọc ghẹo, bị xúi làm ba cái trò tào lao, bị nịnh hót đến mức kiêu ngạo phổng mũi lên, hắn vẫn vô cùng cứng đầu trong bất cứ cuộc tranh luận nào diễn ra giữa hai người họ.

(Đó là đặc điểm mà Dan Feng vừa ghét vừa yêu ở hắn.)

Nhưng ngay cả khi đã đặt ra giới hạn cho mình, Yingxing vẫn không ngại chọc phá và thúc giục anh vượt xa những giới hạn ấy. Không khác gì một kẻ dối trá, Yingxing vẫn luôn tò mò với những hoạt động tình dục của Dan Feng mà chính hắn còn thấy sợ hãi.

Anh mơ thấy ánh mắt lấp lánh hiếu kỳ của bạn đời anh khi khám phá cấu tạo cơ thể của loài rồng. Cách hắn kinh ngạc trước kết cấu của bờm, độ bóng của vảy và ừm, hình dạng cùng trọng lượng của hai chiếc dương vật. Đôi bàn tay xinh xắn của hắn sẽ sờ lên chúng, tò mò vuốt ve chọc ghẹo anh. Long rít lên, đuôi vẫy đập mạnh xuống đất trong khi hắn cười nhạo. Tiếng cười của hắn cũng thật êm tai.

"Đúng là một kích thước ấn tượng," Yingxing thản nhiên nhận xét. "Ta thậm chí còn không thể cầm vừa tay ngay cả khi chỉ có một cái."

Anh mơ thấy bạn đời của anh đang hé mở đôi môi hồng hào của hắn, cố gắng ngập lấy đầu khấc to lớn của anh. Khó khăn vì kích cỡ của nó. Chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng lướt qua lỗ chuông, bướng bỉnh quấn quanh chiều dài dương vật long. Biểu cảm đáng yêu của Yingxing khi hắn phải căng hàm ngậm lấy nó.

Ngọn lửa dục vọng trong người anh bùng nổ đến mức như muốn đốt cháy cả Luofu. Chỉ trong khoảnh khắc Yingxing ép răng cắn nhẹ dọc theo từ gốc đến ngọn cự vật, trong đầu anh đã tràn ngập những ảo tưởng cùng hành vi nguy hiểm mà anh không thể diễn tả bằng lời.

Ngay cả trong hình dạng này, Yingxing vẫn không muốn mạo hiểm quá mức, dẫn đến việc tổn thương anh.
Yingxing chăm sóc anh, Yingxing yêu anh.

Đáp trả lại tình yêu của anh với Yingxing rất dễ dàng. Những ngày tháng thèm muốn, khao khát chạm đến hắn thật khó khăn. Bao thế kỷ trôi qua và anh vẫn không dám vươn tay chạm đến ánh sao rực rỡ trên trời cao ấy và chiếm giữ nó cho riêng mình.

Anh mơ thấy mình hoàn toàn mất kiểm soát và chỉ cướp lấy những thứ mình muốn. Sự chấp thuận của Yingxing, hơi ấm của Yingxing, tình yêu của Yingxing, sức nóng của Yingxing. Anh thèm muốn được nghiền nát Yingxing bằng trọng lượng to lớn trong khi thúc dương vật mình vào trong cơ thể hắn, lấp đầy bụng của đối phương bằng hạt giống của mình. Hắn sẽ một lần nữa quằn quại trong đau đớn và khóc gọi tên anh (tên nào?) trong sung sướng. Anh mơ thấy Yingxing đánh mất chính mình trong khoái lạc và hạnh phúc.

...Và những giấc mơ trở nên kinh hoàng vặn vẹo. Thay vì một Yingxing dịu dàng âu yếm ôm lấy anh, hắn lại trốn tránh hoảng loạn trong sợ hãi. Sự kiêu ngạo và ương bứng bị dập tắt, để lại một Yingxing yếu đuối và dễ dàng bị thương tổn. Một Yingxing van cầu long dừng lại, nhưng bản thân hắn không có nơi nào để ẩn náu cả.

Anh mơ đến cảm giác hưng phấn khi giam cầm ngôi sao rực rỡ đó vào móng vuốt, dập tắt ánh sao đó bằng ngọn lửa dục vọng. Gã thợ thủ công thiên tài kiêu ngạo đó bị anh hành hạ đến nỗi ngu ngơ, rên rỉ những lời cầu xin lòng thương xót từ anh một cách thảm hại nhất. Anh mơ thấy cách mà mình thúc vào cơ thể hắn một cách mạnh bạo và tàn nhẫn.

Cho đến khi cơ thể hắn lịm đi. Cho đến khi ánh sao vụt tắt. Cho đến khi hơi ấm tan biến. Cho đến khi cơ thể bên dưới thân anh biến thành một xác chết. Nhưng không phải của Yingxing...mà là Blade.

Mái tóc đen dài của Blade xoã tung dưới xác của hắn. Cơ thể bị hành hạ như một con búp bê vải rách nát. Hậu huyệt hắn đổ đầy máu vẫn đang ngậm quanh dương vật anh.

Dan Heng tỉnh dậy, cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh sau cơn ác mộng kinh hoàng, nấc lên một tiếng để bóp nghẹn lại tiếng thét của mình.

*

So với những hành động vặn vẹo mất nhân tính đó, hậu quả sau cùng cứ như một trò hề. Dan Heng ngoan ngoãn bám theo sau Blade, cúi đầu thấp xuống. Blade tiếp tục vững vàng tiến về phía trước, không để tâm đến anh. Nếu đây là trường hợp khác, Dan Heng sẽ càng bối rối hơn khi hắn đang lấy áo khoác của anh để che tạm cơ thể mình. Nghĩ lại, anh muốn cười lớn như một tên điên, sau đó móc mắt mình ra tạ lỗi.

Kafka nhanh chóng tìm được họ. Nữ thợ săn mỉm cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tình trạng tàn tạ của Blade và bầu không khí tuyệt vọng giữa hai người.

"Tôi có mang theo quần áo, anh nhanh chóng thay đi." Cô đưa cho Blade một xấp đồ được gấp gọn gàng. "Chúng ta đâu thể vấy bẩn Sói nhỏ bởi những chuyện anh vừa trải nghiệm đúng không, Bladie? Có cả khăn để lau người. Tôi sẽ giúp anh băng bó sau khi anh quay lại nhé."

Blade cau mày nhận lấy chúng, sau đó tiến vào rừng. Dan Heng không dám đi theo, bất lực đứng yên một chỗ, khó chịu cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của nữ thợ săn liếc về phía anh.

"Đám người Khánh Vô Danh đang chờ anh ở gần đây đấy," Giọng điệu của cô tử tế một cách đáng ngờ, ngẩng cao đầu nói. "Họ lo lắng phát chết rồi, anh nên nhanh chân trở về đi."

Dan Heng biết cô nói đúng, nhưng có gì đó ở biểu cảm của cô khiến anh cảm thấy hơi sai. Kafka không biểu hiện sự e ngại hay khinh thường gì cả, thân mật như thể họ là đồng nghiệp đang bước qua nhau trong cùng một công ty. Không lộ ra một chút lo lắng nào, khiến anh băn khoăn.

"...Cô biết chuyện gì đã xảy ra?" Giọng anh khàn khàn. Thật kinh khủng, anh đang kiềm chế để bản thân không hét lên, con quái vật trong anh gầm gừ giận dữ, muốn đuổi cô đi vì anh nhận ra mùi nước hoa của cô ở trên quần áo của hắ-

Dan Heng nắm chặt nắm đấm, móng tay cấu vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh.

"Elio có cảnh báo tôi về những tình huống có thể xảy ra, mặc dù ngài đã lược bỏ bớt những chi tiết khó hiểu đối với tôi." Kafka trả lời. "Có thể nói..." Cô nở nụ cười ngọt ngào. "Bladie đã khá bối rối. Anh ấy thường không quan tâm đến sự riêng tư cho lắm. Tôi khuyên anh nên nhanh chóng trở về với bạn bè của mình đi, Ah-Heng."

Những câu nói chẳng liền mạch gì với nhau. Nhưng anh vẫn biết rõ đó không phải là một lời đe doạ. Nếu tất cả mọi thứ đều diễn ra như trong kịch bản, cô hẳn đã biết Dan Heng sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng liệu cô có thật sự biết không?

(Hắn là của tôi hắn là của tôi tôi sẽ không để các người chiếm được hắn hắn là bạn đời của tôi hắn là bạn tình của tôi của tôi của tôi của tôi-!)

"Bladie có vẻ đang rất hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư của anh ấy nhỉ." Kafka nhận xét, thản nhiên như thể đang bình luận về thời tiết hôm nay. Ánh mắt cô hướng lên những đám mây đen đang tụ lại ngày càng tới gần. "Nếu trời đổ mưa thì sẽ rắc rối lắm đây."

Dan Heng ôm miệng, trái tim nhói lên khó chịu mặc dù Kafka không nhìn anh. Nỗi kinh hoàng cùng sự ghê tởm chính bản thân anh xoá mờ tính chiếm hữu cùng ghen tuông điên cuồng, và anh bỏ đi mà không nói thêm với cô một lời nào nữa.

Bầu trời vẫn độc một màu tăm tối và ảm đạm, nhưng tuyệt nhiên không có một hạt mưa nào rơi xuống. March vừa trông thấy Dan Heng đã nhào đến ôm chầm lấy anh, oà khóc nhẹ nhõm.
Nhưng anh chỉ cảm thấy hụt hẫng. Tách biệt bản thân với những người anh xem như gia đình, nhất là phần long trong anh đang gào thét tức tưởi vì bị tách rời khỏi bạn đời của nó.

Không được, anh không thể để nó chiếm đoạt anh. Anh có sự quan tâm cùng lo lắng của đội tàu Astral. Gia đình của anh. Tử tế và luôn yêu thương anh.

Những cảm xúc trân quý mà một con quái vật như anh thật sự không đáng nhận được.

*

Mọi người đều nghi ngờ về chuyện đã xảy ra, nhưng tất cả đều đồng lòng cảm thấy Dan Heng không muốn nói về nó. Chiếc áo khoác được anh tuyên bố rằng đã lỡ làm rơi mất. Lời nói dối ngắn ngủi đó đắng nghẹn lại trong cổ họng anh. Không ít thành viên đã cố gắng trấn an hoặc dụ dỗ anh, nhưng Dan Heng không phản ứng gì cả.

Họ để anh yên tĩnh một mình, lẽ ra anh nên cô độc từ ban đầu.

Một phần trong anh phẫn nộ vì nỗ lực phủ nhận của mình suốt bao năm qua. Anh chưa bao giờ yêu cầu bản thân phải tiếp nhận di sản và tội ác của Dan Feng. Anh chưa bao giờ hối hận về việc cắt đứt mọi liên hệ liên quan đến gã, những thứ mà Dan Feng đã làm không quan trọng với anh. Gã như một vết nhơ bẩn thỉu mà anh sẵn sàng chà cho đến khi da trầy máu chảy để rửa sạch nó.

Nhưng máu của Dan Feng là máu của anh. Giấc mơ của anh cũng là giấc mơ của Dan Feng. Dù cho có cố gắng quay lưng với sự thật đó, bỏ mặc cùng phủ nhận nó cho đến khi anh lột lân và tái sinh thêm một lần nữa...

Anh yêu Yingxing. Đôi môi, tiếng cười, bàn tay dịu dàng, ánh sao chói loá rạng rỡ. Dan Feng yêu y đến nỗi tình yêu của gã dẫu có trải dài qua hàng thế kỷ nó vẫn chung thuỷ chảy trong huyết mạch của anh.
Và Dan Heng càng yêu Yingxing hơn, trong những giấc mơ quá khứ, không thể rời mắt khỏi ánh hào quang mà hắn toả ra.

Anh muốn Yingxing trở về bên anh. Anh muốn được ở bên hắn một lần nữa, được cảm nhận tình yêu của hắn một lần nữa. Anh muốn xin lỗi vì tất cả những gì Dan Feng đã làm, và những gì Dan Heng không thể làm.

Hoặc ít ra ngay khoảnh khắc này, anh muốn được nhìn thấy hắn.

Anh đã mơ về cách mình sẽ ôm hắn thật chặt trong vòng tay. Hứa với hắn rằng anh sẽ bảo vệ hắn, anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với hắn.

Nếu có thể gặp lại hắn, anh sẽ có thể. Có lẽ anh cuối cùng sẽ có thể ở bên cạnh Yingxing, giữ cho hắn được an toàn.

(Giam cầm hắn khỏi bất cứ ai muốn tổn thương hắn. Tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm phạm ánh sao của anh.)

Tình cảm đó không thay đổi ngay cả khi anh nhận ra Yingxing chính là Blade.

*

...

...

...

Anh từng mơ về một đêm trăng sáng nọ, anh cùng người thương như mọi khi, chia sẻ cho nhau chén rượu nồng. Hắn đã uống nhiều đến mức gò má đỏ ửng cả lên, mơ màng lắc lư qua lại mãi cho đến khi Dan Feng ghì đầu hắn tựa vào vai anh. Hơi thở ngọt ngào của đối phương khiến cả cơ thể long nóng lên, như có ngọn lửa ấm áp bùng cháy từ tận bên trong xương tuỷ.

"Người yếu dấu," Yingxing lầm bầm. "Hứa với ta, đừng bao giờ quên ta nhé?"

"Không bao giờ."
"Ta sẽ không bao giờ lãng quên người."
"Ta sẽ không bao giờ để người rời đi."
"Ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Ta sẽ không bao giờ để người gặp phải bất cứ chuyện gì." Anh đã nói thế, gã đã nói thế.

Và Dan Feng, chính bản thân anh đã làm gì thế này?

Dan Heng nằm bệt trên đệm, toàn thân lạnh buốt. Hơi ấm duy nhất toả ra từ chiếc giáp tay của anh, của họ, của Blade. Hơi ấm mà anh đã cướp đi từ hắn hết lần này đến lần khác. Hơi ấm của một con người đã bị giết chết quá nhiều lần, để lại một cơ thể rách nát và một trái tim tan vỡ.

Thật kinh tởm.

Dan Heng mỉa mai nghĩ, nhắm chặt mắt lại, run rẩy hít một hơi thật sâu. Với tất cả sức lực cuối cùng, anh quyết đoán tháo chiếc giáp tay ra, để hơi ấm ấy rời khỏi da thịt mình.

"Xin lỗi," Anh lầm bầm. "Tôi sẽ trả nó lại cho anh. Đã đến lúc trả tự do cho cả hai ta rồi."

Dịu dàng đặt nó sang một bên và ép buộc bản thân mình chìm vào giấc ngủ dài không mộng, Dan Heng cuối cùng cũng có thể nhốt bản thân anh rời xa ánh sao rực rỡ ấy.

*

Vài ngày sau, trong khi vẫn đang cắm ổ trong phòng, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dan Heng ôm mặt cau mày. Có lẽ March lại đang lo lắng thái quá. Anh sẽ phải xin lỗi và xin cô thêm một chút thời gian riêng tư nữa, đồng thời cố gắng không để những giọt nước mắt của cô nhóc mít ướt ấy tiếp tục lăn dài trên má. Anh ngồi dậy, cố gắng không để tâm đến chiếc giáp tay vẫn đang yên vị nằm bên cạnh mình.

Lại một tiếng gõ, tạo ra một nhịp điệu quen thuộc. Lần này có vẻ là Stelle. Không ngạc nhiên lắm. Cô và March lúc nào cũng dính lấy nhau.

Có một lần Dan Heng nghe thấy Stelle hỏi March có muốn cô phá cửa phòng anh không, may mắn là March đã vội vã cản cô lại. Vì an nguy cho cánh cửa phòng thân yêu của mình, anh có lẽ nên ra gặp họ.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Dan Heng đẩy cửa. Chỉ có Stelle một mình đứng đó. Cô nàng đầu bạc chớp mắt nhìn Dan Heng, không rõ đang bày biểu cảm gì.
Dan Heng bất lực, anh không bao giờ đoán được tâm trạng hiện tại của cô thông qua khuôn mặt vô tri đó.

"Anh có khách." Cô nói.

"Ừ. Tôi đang nói chuyện với cô đây." Anh khô khốc trả lời.

"Không phải tui. Tui chỉ đưa tin thôi." Anh mở to mắt, cố gắng không khựng lại khi nghe lời giải thích của cô. "Là Bladie. Ổng ghé qua do muốn nói chuyện với anh, tiện thể trả áo khoác cho anh. Nhưng Himeko và chú Yang đang chặn và hỏi ngược lại ổng cả đống thứ khác kia kìa. Bladie giỏi xài kiếm chứ không giỏi ăn nói đâu. Hai người đó mà thẩm vấn thêm chút nữa thì ổng sẽ khóc đó."

Có mơ anh cũng không dám tưởng tượng ra cảnh Blade rơi nước mắt, nhưng Dan Heng đã rời khỏi phòng, nhanh chóng chạy đến phòng tiếp khách của toa tàu.

"Đi đi thầy Dan Heng! Giải cứu anh cún nhỏ đang rầu rĩ của anh đê!" Stelle hét lớn bám theo anh. Và anh thật sự rất phục bản thân mình vì không hề bước hụt hay vấp phải cái gì khi nghe thấy câu hét của cô nàng.

*

"Dan Heng." Himeko lên tiếng, lo lắng nhìn anh. Sao anh lại xuất hiện vào lúc này? Đánh giá từ vẻ mặt của cô và Welt, cuộc nói chuyện của họ có vẻ không được khả quan lắm. Anh thở dài, anh sẽ phải lựa lời xin lỗi họ sau.
Nhưng bấy nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ. Anh đã không ở đó khi họ quan tâm lo lắng đến anh.

Blade vẫn giữ nguyên cái nhìn chằm chằm như thể muốn đâm xuyên thấu qua linh hồn anh, nhưng trừ nó ra, mọi đặc điểm còn lại đều không giống với hắn của thường ngày. Hắn đứng đó một cách cứng nhắc, có vẻ hơi đờ đẫn. Anh không nhìn thấy thanh kiếm quen thuộc trong tay hắn (mặc dù nó không giúp hắn bớt nguy hiểm hơn). Tất cả những gì hắn mang theo chỉ có chiếc áo khoác của Dan Heng, đã được giặt sạch, bị những ngón tay băng bó của hắn nắm chặt đến mức gần như sắp rách.

Dan Heng có thể hiểu tại sao Stelle lại nhận xét như vậy. Không thể phủ nhận tình trạng hiện tại của Blade trông không tốt lắm, hắn có vẻ mất tập trung và hơi mệt mỏi.

(Long muốn phát ra tiếng kêu dịu dàng. Để quấn lấy hắn bằng đuôi và trấn an bạn tình của nó.)

Trước khi Himeko và Welt kịp lên tiếng, Dan Heng đã tiến lại gần và nắm lấy cổ tay Blade.

"Không sao đâu." Anh nói với họ và chính bản thân mình. "Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Chúng tôi..."
Anh không nhìn vào mặt hắn.
"Tôi và anh ấy cần nói chuyện."

Dan Heng vội vàng kéo Blade đi mất, không dám nhìn thẳng vào bất cứ ai khác.

*

"Tôi và anh ấy cần nói chuyện."

Anh có thể nói gì với hắn cơ chứ?

Dan Heng không nghĩ sẽ có đáp án nào thoả mãn câu hỏi này. Mặc cho những lời than thở và sự hối hận , anh kéo hắn đi chỉ vì không chịu đựng được cảnh những người khác thấy được mặt dễ tổn thương của hắn. Hắn là một con quái vật đang nỉ non than khóc. Và Dan Feng...và anh cũng như vậy.

Nếu họ đều phạm phải những tội lỗi giống nhau, thì việc rời bỏ và khẳng định danh tính của bản thân anh ngay từ ban đầu chỉ là ảo tưởng điên rồ của riêng Dan Heng?

Anh không biết. Anh sợ hãi sự thật. Nếu đó không phải là ảo tưởng, thì có phải cái kẻ mang tên Dan Heng chỉ là...

Sự tồn tại của Dan Heng là gì?

Câu trả lời không phải rất đơn giản sao?

Dan Heng là...một người...phạm phải những tội lỗi mà Dan Feng đã làm. Những cuộc đấu tranh của anh, ước mơ của anh, cảm xúc của anh, không thứ gì có thể sánh ngang với tình cảm đó cả. Và nó đã làm cơ sở để anh thực hiện hành động không thể tha thứ đấy.

Mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, họ tiến đến phòng của anh trong im lặng. Blade vẫn không hề mở miệng nói một lời, khiến Dan Heng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Anh không có quyền lo sợ về những chuyện sẽ xảy ra tiếp, anh mở cửa và thả cổ tay hắn ra.
Anh đưa ánh mắt nghiêm túc ra hiệu cho hắn bước vào, nhưng Blade chỉ đứng đó, không động đậy. Bầu không khí khó chịu khiến cảm giác sợ hãi trong lòng anh ngày càng dâng lên.

Đôi mắt Dan Heng di chuyển đến chiếc áo Blade đang mặc, kiểu dáng mà hắn, mà Yingxing luôn yêu thích, đến những ngón tay băng bó của Blade. Đôi bàn tay không bao giờ có thể lành nghề được nữa.

"...Anh có muốn vào không?" Dan Heng hỏi, nhìn xuống mũi giày của hắn. Anh cố gắng không nghĩ đến việc lớp băng vải đó vừa được thay mới.

"Ngươi lại định chạy trốn một lần nữa sao?" Blade trả lời một cách vô cảm, âm điệu bình thản cùng lạnh lùng. Giọng nói từng ám ảnh Dan Heng trong từng cơn ác mộng của anh, giờ đây lại nhẹ nhàng như một lời giải thoát. Dan Heng chưa kịp trả lời, hắn đã nắm chặt lấy cổ tay anh, nơi anh từng mang theo chiếc giáp tay của họ.

"Ngươi đã nói ngươi sẽ giải quyết mọi chuyện." Hắn nhắc nhở anh. "Ta chưa quên đâu."

A...

"Tôi thật sự có ý định đó." Anh vội vã trả lời, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Dối trá." Blade ném thẳng chiếc áo khoác của Dan Heng vào mặt anh, khuất đi tầm nhìn anh trước khi lộ ra một biểu cảm vặn vẹo. "Ta không bao giờ muốn tin vào lời hứa của ngươi nữa." Anh giật mình nhận lấy nó, Blade vẫn cứng đầu như vậy, sau đó quay người xông thẳng vào phòng anh. Hắn dừng chân lại, đánh giá căn phòng của anh với sự khinh bỉ tột độ. "Đúng là một mớ hỗn độn."

Dan Heng ôm chiếc áo, bối rối bước vào.

"Anh cũng đâu có hơn gì..." Anh yếu ớt phản bác. Yingxing luôn là người lộn xộn hơn tất cả những người khác, nơi làm việc của y luôn ngổn ngang các bản thiết kế cùng dự án chưa hoàn thành xong. Ai kia lúc nào cũng nảy ra các ý tưởng mới và thời gian của y thì không nhiều.

Blade giận dữ, mỉa mai trả lời. "Kafka luôn giữ cho đồ đạc của ta gọn gàng."

Sau đó hắn dừng lại, ngập ngừng trước khi rút điện thoại ra. Thản nhiên gọi điện. Anh dễ dàng nhận ra giọng nói du dương phát ra từ thiết bị.

"Là tôi." Blade trả lời. "Tôi để quên nó rồi. Tôi đang xài của cậu ta."

...Ồ.

Mặc cho Kafka có nói gì, Blade cũng càu nhàu đáp lại. Tuy không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng tiếng cười ngọt ngào đến phát bệnh của Kafka luôn vang vảng bên tai anh, ngâm nga cái biệt danh lố bịch mà cô đặt cho hắn và Blade không hề khó chịu gì với nó. Miễn là nó đến từ cô.

Dan Heng cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng bừng lên, hồng cầu chảy trong mạch máu sôi sùng sục. Blade có vẻ không biết, hoặc không quan tâm đến anh, tiếp tục lải nhải gì đó qua điện thoại. Và rồi...

"Chậc...Làm ơn đi, xin cô đấy." Giọng điệu của hắn ngoan ngoãn một cách nực cười. "Tôi biết là nó không quá hiệu quả lắm thông qua điện thoại, tôi chỉ cần..."

"Đây chính là điều ngươi xứng đáng nhận được," Phần lý trí con người trong đầu Dan Heng trầm lặng nói với anh. "Ngay cả khi hắn cố tình biểu hiện thái độ cay nghiệt và hành động một cách trẻ con với ngươi, ngươi có thể trách hắn được không?"

"Nếu đó là ý định của hắn, vậy thì hắn đang cố tình khiêu khích chúng ta!" Long gầm gừ gào lại. "Một tên khốn cứng đầu kiêu ngạo. Hắn cần phải được dạy dỗ đàng hoàng lại, cho hắn biết vị trí của hắn!"

"Vị trí của hắn?" Mỉa mai làm sao. "Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng có được hắn sau những gì ngươi đã làm với hắn hay sao?"

"Xứng đáng," Long cười chế giễu. "Chúng ta có xứng đáng được sống không? Chúng ta có xứng đáng có một tương lai hạnh phúc không? Quan tâm đến việc xứng đáng có được hắn để làm gì?"Dan Heng xứng đáng có được gì?

"Không phải Yingxing," Lý trí anh vẫn kiên nhẫn nói lại. "Không bao giờ có được Yingxing. Ngay cả chính bản thân Dan Feng cũng không xứng đáng với y."

Yingxing kiêu ngạo, cứng đầu một cách ngu ngốc, nhưng y không đáng nhận phải những bất hạnh đã xảy ra với mình. Những gì Shuhu đã làm. Những gì Jingliu đã làm. Những gì Dan Feng đã làm. Bất kể lỗi của Yingxing là gì, bất kể y có ý định gì, mọi chuyện đáng lẽ không nên diễn ra như vậy. Y không đáng nhận phải chúng.

Anh lại nhớ về những giấc mơ. Bức tường xám xịt nơi anh từng thơ thẫn bởi sự khổ sở khi bị nhốt trong một ngục tù kinh khủng. Nỗi đau đớn từ những chiếc cọc cùng xiềng xích giam lấy anh thật nhẹ nhàng so với những bất hạnh đã xảy ra với người anh thương. Anh đã từng lẩm bẩm một mình, liên tục thổn thức cầu xin với người sẽ không bao giờ có thể nghe thấy chúng.

"Ta xin lỗi...Ta xin lỗi nhiều lắm, Yingxing..."

"Ta xin lỗi..."

"Cầu ngươi...Nếu tất cả mọi thứ...Làm ơn hãy sống sót...Ngay cả khi con tàu này bị thiêu rụi, biển lửa nuốt chửng cả Xianzhou Luofu...Ngươi không được chết...Bất cứ ai, nhưng không phải ngươi..."

Bất chấp hy vọng của anh, hy vọng của , Yingxing đã chết. Y đã chết đi hết lần này đến lần khác, cho đến khi tinh thần của y hoàn toàn bị phá huỷ. Người gã thương đã tìm kiếm một con đường mới, tìm đến cái chết thật sự dành cho hắn, vứt bỏ đi cái tên của mình.

Blade...sao? Anh, sẽ không bao giờ xứng đáng có được Yingxing, nhưng...vậy còn Blade?

Trước khi thật sự dành thời gian suy ngẫm về câu hỏi đó, Dan Heng đã rút ngắn khoảng cách của hai người và lấy lại điện thoại của mình từ tay hắn. Anh có thể nghe thấy giọng nói của nữ thợ săn.

[A đúng lúc đấy Dan Heng, anh-]

Dan Heng ngắt cuộc gọi trước khi Kafka có thể tiếp tục nói chuyện với anh. Elio đã đoán trước được hành động này của anh hay Kafka hoàn toàn biết anh sẽ làm như vậy, Dan Heng không muốn nghĩ đến điều đó.

"Anh biết đấy," Dan Heng nói, giọng trầm và tràn ngập một thứ cảm xúc khó tả. "Rất thô lỗ khi sử dụng điện thoại của người khác mà không hỏi ý kiến người ấy."

Blade nhướn mày, bất chấp sự nghiêm túc của anh, hắn có vẻ không tiếp thu lời khiển trách này cho lắm.

"Ngươi thậm chí còn không nhận ra nó bị lấy mất."

Dan Heng phớt lờ sự phản đối của hắn, bắt đầu cuộc đối thoại mà anh thật sự muốn nói.

"Tôi thật sự có ý định đó khi nói tôi sẽ theo anh đến cùng. Tôi không muốn trở thành loại người đưa ra những lời hứa mà họ không thể thực hiện." Giống như Dan Feng.

"Nhưng mà...tôi không muốn tiếp tục làm tổn thương anh."

Blade bật cười, ánh mặt lộ ra một ánh nhìn tàn nhẫn đầy chế giễu.

"Đúng là một thứ tình cảm nực cười," hắn càu nhàu. "Nhắc lại cho ta nhớ nào Dan Heng, ngươi đã giết chết ta bao nhiêu lần rồi?"

"Tôi chỉ đang tự vệ thôi." Dan Heng nói, không kể về những cơn ác mộng và cảm giác tội lỗi đã ám ảnh anh về từng cái chết của hắn sau khi nhận ra Blade từng là ai. "Nhưng bây giờ chúng ta đã, đang và sẽ cố gắng thấu hiểu nhau, tôi không muốn làm tổn thương anh nữa."

"Thấu hiểu," Blade lặp lại một cách nhạt nhẽo. "Ngươi nghĩ mức độ thấu hiểu giữa hai ta đã đạt đến mức độ nào, Ẩm Nguyệt Quân?"

"Ừm...Có lẽ tôi đang biểu hiện hơi tự mãn," Dan Heng thừa nhận. "Nhưng anh đã bảo sẽ không gây hại tôi chừng nào sếp của anh còn cần tôi, phải không? Tôi cũng vậy. Tôi không muốn làm tổn thương anh nếu anh không phải là mối nguy hiểm đối với tôi."

Đôi môi mỏng của Blade mím lại thành một đường thẳng vô cảm, nhưng đôi mắt không đề che giấu sự khinh bỉ.
Được rồi, anh đáng phải nhận được nó, Dan Heng thở dài mặc kệ.

"Tôi biết tôi đã đánh mất nhân tính của mình, phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ lên người anh." Dan Heng cúi đầu nói. "Cho dù anh nói món nợ giữa hai ta không thể nào trả hết, cho dù đó có là định mệnh giữa hai ta đi nữa, làm sao tôi có thể ép buộc anh phải trói buộc với tôi sau tất cả những chuyện này được. Đó là lý do tại sao tôi tháo cái giáp tay đó ra. Bởi vì..."

Bởi vì Blade, tôi biết anh vẫn luôn bám víu vào nỗi đau của quá khứ. Tôi thấy cách anh nắm chặt thanh kiếm. Tôi biết anh sẽ không bằng lòng tháo chiếc giáp tay của hai ta ra ngay cả khi anh muốn.

"Bởi vì đây là việc duy nhất tôi nghĩ tôi có thể làm..." Anh nuốt nước bọt, khó khăn nói tiếp. "Tôi thật sự muốn cho anh thấy sự hối lỗi của tôi. Con quái vật đó...kẻ đó...không phải là thứ tôi muốn trở thành...!"

Tiếng cười của hắn cắt ngang những lời bày giãy của anh. Ban đầu mềm mại và nhẹ nhàng, trong trẻo. Cho đến khi tâng giọng của hắn bị nâng cao đến quá giới hạn, cả cơ thể hắn run rẩy vì cảm xúc quá mức mãnh liệt. Hắn cười lớn đến mức ôm bụng gập người lại. Đó không phải là tiếng cười điên cuồng luôn ám ảnh trong những cơn ác mộng của Dan Heng, nó mong manh và vụn vỡ.
Như thể hắn đang than khóc trong khi cười lớn.

Chứng kiến khoảnh khắc kinh hoàng ấy, Dan Heng bất lực suy nghĩ trong một giây ngắn ngủi. Anh tự hỏi tại sao quan hệ giữa họ lại dẫn đến sai lần như vậy. Anh vội vã giữ chặt lấy tay hắn, không để Blade kịp giật tóc hay móc mắt hắn ra. Blade vùng lại, ngửa đầu ra sau.
Ánh mắt Dan Heng theo bản năng dán chặt lên cổ họng với lớp da trắng bệch nhợt nhạt của hắn.

"Bình tĩnh!" Anh lo lắng ghì hắn lại. "Anh không cần phải tin tôi, đó là lý do tại sao tôi cần phải thể hiện những hành động hợp lý với anh.."

Tai của anh cũng cảm thấy những lời anh nói thật nực cười và chẳng hề có sức thuyết phục. Anh chỉ đang...

Anh chỉ muốn...

"Tôi không muốn tương lai của hai ta bị huỷ hoại bởi quá khứ! Tôi muốn cả hai ta đều được tự do!"

Blade im lặng, kiệt sức lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sát khí nguy hiểm.

"Ngươi muốn được tự do," Blade mỉa mai đáp lại. "Nhưng rõ ràng chẳng có kết quả gì cả. Tội lỗi theo ta đến khi thân xác này mục rữa. Sự trả thù của ta với ngươi..." Hắn ngừng lại, thở dài. "Nó sẽ không thể đến sớm hơn nữa, Elio luôn bảo ta phải biết chờ đợi. Thật phiền phức.."

"Tin vào bất cứ thứ gì anh muốn." Dan Heng trả lời, không buông tay hắn ra. "Nó sẽ không thay đổi ý muốn của tôi với anh."

Blade cười với anh, nhưng ngọn lửa hận thù cháy rực trong đồng tử ấy khiến Dan Heng run rẩy, từng tế bào trong cơ thể gào thét đau đớn. Ánh mắt phản chiếu lại hình dáng của một kẻ mà anh không dám tự nhận là chính bản thân anh.

"Dan Heng." Hắn lên tiếng, gầm gừ với anh. "Ẩm Nguyệt Quân, ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được bản chất của mình."

"Cây thương ấy, cái nhìn thèm muốn của ngươi, sự tàn nhẫn mạnh bạo của ngươi, ngươi chẳng thay đổi chút nào cả." Chưa kịp để Dan Heng phản bác, Blade đã tiếp tục cười nhạo. "Ngươi cho rằng ta không chú ý tới ánh mắt ngươi khi cứ liên tục liến nhìn cổ của ta sao? Bắt đầu nhớ cảm giác được xé rách nó bằng răng nanh và móng vuốt của ngươi rồi à?"

Cả cơ thể anh cứng đờ, chân tay lạnh buốt.

"Ngươi đang mong chờ một thứ gì đó còn kinh tởm, dơ bẩn hơn?" Hắn kéo anh lại gần. "Hay..."

"...Ngươi đang thèm khát thứ gì đó tục tĩu hơn nữa?"

Dan Heng nắm chặt tay, móng cấu vào lòng đau nhức. Anh cố gắng không nghĩ sâu xa về những thứ mà hắn vừa nói. Mọi chuyện lẽ ra không nên tệ đến mức này.

Blade tiếp tục cười, thở dài sầu não. Không giống như những cơn ác mộng trong giấc mơ của anh, tựa như tiếng kêu cứu trước khi trút bỏ hơi thở cuối cùng trong cuộc đời của một người đàn ông đáng thương.

"Cái vỏ rỗng tuếch này, thân xác tàn tạ này đã trở nên tầm thường, Dan Heng à." Blade cười, nhìn anh với ánh mắt thương hại. "...Ước muốn của ta sao..."

"...Có lẽ tôi sẽ không thể thực hiện được nó." Dan Heng kiên quyết kết thức.

Blade ậm ừ, hạ giọng thấp đến mức như thể đang thầm thì.

"Cướp lấy những gì ngươi muốn trước khi xác nhập ma phát tác đi. Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai ta."

"Không." Dan Heng sợ hãi, khó khăn đáp lại. "Không, Yingxing...Không-"

Blade lao về phía anh, chấm dứt những lời nói của Dan Heng bằng một nụ hôn giận dữ và cay đắng. Khuôn môi cau có vì tức giận không thể nhầm lẫn được. Hương vị trên môi hắn vừa ngọt ngào vừa hoài niệm đến mức nhức nhối và đắng nghét. Họ ngấu nghiến lẫn nhau, răng chạm đến môi, lưỡi quấn quít lấy nhau. Nhưng anh và hắn chẳng phải là tình nhân, họ đã không còn là mái ấm của nhau.

Mãi một lúc lâu sau, Blade mới chậm rãi lùi lại, thở hổn hển. Nước dãi chảy dài xuống cằm khiến ánh mắt Dan Heng lần theo đường đi của nó khi sợi nước uốn lượn trên quai hàm cùng cần cổ của hắn.

"Ngôi sao đó đã không còn nữa rồi," Hắn lên tiếng, khiến sự chú ý của anh quay trở lại với đôi môi ấy. "Hãy nghiền nát cái vỏ rỗng tuếch này, hãy nuốt chửng thân xác này. Đừng ngần ngại. Cướp đi những gì ngươi muốn từ ta, trước khi xác nhập ma phát tán. Kafka sẽ cho ta đủ thời gian. Làm đi."

Và Blade nở nụ cười, méo mó và rực rỡ khiến trái tim anh ngừng đập.

Một lời mời gọi nhỏ mọn và tàn nhẫn, dễ dàng khiến Dan Heng tức giận. Không có chiếc giáp tay, anh chỉ có thể trực tiếp chạm đến cơ thể đó để cảm nhận được nhiệt độ ấy. Hơi ấm của một cơ thể vẫn còn đang sống qua cách họ gần gũi với nhau. Thật đẹp đẽ.

Tất cả những gì anh muốn. Tất cả những gì gã muốn.

Giấc mơ của gã. Ác mộng của anh. Ký ức của gã. Cảm xúc của anh.

Yingxing

"Tôi..."

Yingxing...

"Tôi..."

Blade.

Dan Heng run rẩy, không gian xung quanh mỗi lúc một mờ đi. Hoàn toàn đánh mất chính bản thân mình, đắm chìm trong hơi ấm của tình nhân.

Và người anh yêu, hắn đã bám chặt lấy anh một cách tuyệt vọng.

* Hết Chương 3 *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro