Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

//Đây là đoạn đánh nhau xong với ĐQN rồi ha.//




________________________________
Thanh minh đã tỉnh dậy sau cơn hồi ức.

Hắn cảm thấy một cơn đau buốt ở bụng. Hắn cúi xuống nhìn thì thấy bụng đã được quấn băng trắng kín mít.

'Băng vải... Xem ra ta vẫn chưa chết rồi.'

Thanh Minh nhớ lại lúc hắn đánh nhau với Đường Quân Nhạc thì bị đánh lén.

'Cũng đúng, mới có nhiêu đó thì sao ta chết được. Lúc còn chiến tranh, hông của ta suýt nữa thành hai mẩu nhưng ta vẫn sống nhăn răng đấy thôi. Nhưng mà, đây là đâu thế?'

Thanh Minh quay đầu rồi bất giác nheo mắt lại.

"Hửm?"

Trước mặt hắn là hình ảnh các môn đồ Hoa Sơn đang nằm la liệt.

Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang nằm chết dưới đất..

À, hóa ra là bọn họ đang ngủ say như chết.

Giật hết cả mình.

Thanh Minh nhìn các sư thúc, sư huynh của mình rồi bật cười.

"Không có ta là các ngươi liền nằm như vậy đấy, nằm dưới đất mà cũng ngủ ngon gớm."

'Haiz, làm ta động lòng trắc ẩn rồi đây này.'

Đúng lúc Thanh Minh định đi đến để gọi Nhuận Tông dậy.

"Cứ để chúng ngủ đi. Chúng đã thức trắng ba ngày ba đêm rồi đấy."

Thanh Minh quay đầu lại.

Từ khi nào dã có một nam nhân đứng trước cửa.

"Tỉnh rồi đấy à."

"..."

Người vừa đẩy cửa vào nói chính là môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn, cũng là người đã đứng ra tỉ thí với Thanh Minh, Đường Quân Nhạc.

Gương mặt của hắn ta không bộc lộ chút biểu cảm.

Thanh Minh vừa lắc lắc đầu quay qua quay lại nhìn.

"Đây là Đường Môn à?"

"Phải."

"Tại sao ta lại ở Đường.... Không, đợi đã, lão vừa nói gì? Đã ba ngày trôi qua rồi á?"

"Phải. Ngươi đã mất ý thức suốt ba ngày liền."

Thanh Minh nhăn mặt.

'Ba ngày ư?'

'Bị chém có mỗi tý vào bụng mà ngủ ba ngày luôn á?'

'Cơ thể này yếu chết đi được.'

Thanh Minh nghiến răng.

Nếu là trước đây thì hắn chỉ cần ngồi dậy bôi thuốc là xong, thế mà cơ thể này mới bị thương cỡ đó thôi đã mất ý thức rồi.

Càng nghĩ Thanh Minh càng nổi cơn điên.

"Vậy tại sao các sư huynh, sư thúc ta lại ở đây?"

"Chúng nói phải luôn ở bên cạnh ngươi cho tới khi ngươi tỉnh lại. Ta định dẫn chúng đi nghỉ ngơi nhưng chúng lại chĩa kiếm về phía ta. Ta sợ cứ như thế này sẽ xảy ra chuyện nên mới điểm huyệt cho bọn chúng ngủ đi.

"......"

'Họ đã bên mình suốt ba ngày không rời sao?'

'Không phải thay nhau chăm sóc là được rồi à. Tại sao cả bốn người lại cùng thức chứ?'

'Haiz. Mấy cái đứa ngu ngốc này.'

Thanh Minh trừng mắt nhìn Đường Quân Nhạc.

"Vậy thì lão phải biết chuyển bọn họ đến nơi khác ngủ cho thoải mái chứ."

"Nếu chyển chúng đi làm chúng giật mình tỉnh dậy thì ta phải làm sao đây?"

"........"

"Có vẻ như huynh đệ các ngươi rất gắn bó với nhau. Nếu các nhi tử của ta cũng như vậy thì ta đã đỡ phải lo lắng nhiều đến thế. Ta rất ghen tị với các ngươi đấy."

"Ghen tị cái gì chứ......"

Thanh Minh quay đầu nhìn các sư huynh, sư thúc của mình.

'Lũ ngốc này....'

Đúng là rất ngốc.

Nhưng...

"Khụ."

Thanh Minh ho một tiếng nặng nề.

Một cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời thoáng qua tim hắn.

Đúng lúc ấy, Đường Quân Nhạc xông xáo bước đến vỗ vai Thanh Minh.

"Ta phải tạ lỗi với ngươi rồi."

"Hửm?"

"Chuyện này là do ta sơ suất. Ta không ngờ Đường Bá lại tàn ác như vậy."

"......."

"Ta biết dù có nói gì đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể dung thứ cho ta. Vậy nên ta sẽ cố gắng làm những gì có thể để ngươi xua tan cơn giận này."

"Hửm?"

Đường Quân Nhạc gật đầu rồi cất lời bằng một một giọng thận trọng.

"Ta thừa nhận kết quả trận tỉ thí này là sự thất bại nhục nhã của ta."

"...."

"Và như đã hứa, tiểu đạo trưởng Thanh Minh của Hoa Sơn sẽ vĩnh viễn là khách, cũng như là bằng hữu của Tứ Xuyên Đường Môn."

"Ồ?"

"Và nếu ngươi muốn, ta sẽ chém đầu Đường Bá để tạ tội với ngươi."

Thanh minh trợn tròn mắt.

"Ta đã không dạy dỗ con mình tử tế. Vậy nên ta sẽ làm những gì có thể để tạ tội. Để có thể khôi phục lại danh dự đã mất của Đường Môn!"

Đường Quân Nhạc nói như đang lập lời thề.

Thế nhưng nội tâm của ông ta lại hơi khác so với những gì ông ta nói ra.

'Ta đã nói đến mức này rồi thì ngươi còn cách đồng ý mà thôi.'

Đường Quân Nhạc ngẩng đầu xem phản ứng của Thanh Minh.

'Hửm?'

Thật đáng tiếc khi phản ứng của Thanh Minh lại hơi khác so với dự tính của Đường Quân Nhạc....... À không, phải rất khác mới đúng.

"........"

Thanh minh nghiêng đầu.

"Thế thôi à?"

"....... Hả?"

"Ta nói chỉ có thế thôi à?"

"Chứ sao nữa?"

"Ôi trời ạ."

Thanh minh nhìn Đường Quân Nhạc bằng ánh mắt toát lên vẻ hoàn toàn không thể tin được. Đường Quân Nhạc giật mình trước ánh mắt nhìn thấu hồng trần đó của hắn.

"Đâm vào bụng người ta mà lão nói cái gì cơ? Bằng hữu á? Bằnggggggggg hữuuuuuuuuuu áaaaaaaaaaa???"

"......."

"Còn nữa, con cái làm sai thì phụ mẫu phải chịu trách nhiệm chứ! Đâu ra cái kiểu đổ hết trách nhiệm lên đầu con mình như thế hả!"

"........"

"Aiguuuuu, lão thiên gia ngó xuống mà xem. Đường Môn như thế đấy, Đường Môn! Trời đất ơi! Đây là danh môn thế gia cơ đấy. Danh môn! Thế gia vứt hết cho chó gặm rồi!"

Thanh minh đứng phắt dậy.

"Không được rồi! Không thể để như vậy được. Ta phải chạy đến Thành Đô phao tin Đường Môn đã xử lý việc này như thế nào ngay tức. Chỉ cần nói với lũ ăn mày là trong vòng ba ngày chuyện này sẽ lan ra khắp thiên hạ ngay."

"Ngươi, ngươi bình tĩnh trước đi!"

Đường Quân Nhạc đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như tin đồn môn chủ Đường Môn tỉ võ thua Hoa Sơn Thần Long, thậm chí là tiểu gia chủ của Đường Môn còn ngầm ám sát hắn trong khi đang tỉ võ mà lan ra ngoài hắn sẽ bị ngài Ám Tôn giết mất, hơn nữa..... Đường Môn sẽ tiêu tùng ngay.

Dù sao thì Đường Môn cũng vốn được biết đến là môn phái dùng ám khí và độc cơ mà.

"Ấy, không phải vậy đâu. Không phải vậy đâu. Chẳng lẽ một cái thủ cấp không đủ để chuộc tội cho việc khuyển tử của ta đã phi đao ám sát ngươi trong lúc chúng ta tỉ võ sao?"

"Nếu lão thật sự muốn tạ tội thì đã sớm giết hắn rồi.."

"Hả?"

"À, à không. Ta nói linh tinh ấy mà."

Đường Quân Nhạc vừa trộm đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh vừa nhìn Thanh Minh.

"Vậy thì ngươi muốn gì?"

"Lão không biết à mà còn hỏi? Tất nhiên là phải bồi thường rồi! Bồi thường ấy! Nếu như lão đâm người khác rồi nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết xong mọi việc thì cần gì đến quan nha chứ! Thì làm gì có chiến tranh xảy ra!"

"Đúng. Đúng. Tất nhiên là ta phải bồi thường rồi. Nhưng mà..... Ngươi muốn ta bồi thường.....như thế nào....."

"Chuyện đó ta sẽ suy nghĩ thật kỹ. Làm thế nào mà trụ cột....à không, để tốt cho đôi bên. "

"......"

"Và!"

Mắt Thanh Minh đảo lia lịa.

"Trước tiên là cơ thể này yếu quá nên mới như vậy."

"Hả?"

"Cho ta một viên Thiên Độc Đan đi."

"Thiên, Thiên Độc?"

"Đúng!"

"Nhưng việc này ta phải hỏi ý kiến của ngài Ám Tôn...."

"Hửm? Có vấn đề với tên đó sao?"

'Tên đó?'

"Đúng."

"Vậy thì dẫn ta đến gặp tên Ám Tôn đấy đi."

".... Hả? Tại sao?...."

"Đã bảo là cứ dẫn ta đến gặp cái tên đấy đi, bộ có chuyện gì à?"

"À, à không. Không có chuyện gì nhưng mà ngươi có chắc không? Ngài ấy rất khó tính đấy."

"Chắc chứ! Con chó cưng của ta mà!"

'Chó cưng nào.....?'

"Được thôi, ta sẽ thông báo cho ngài ấy."

Nói xong Đường Quân Nhạc cũng đi ra ngoài.

'Đường Bảo...... Không biết bây giờ trông tên đấy như thế nào rồi?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro