Hừ , em mãi là của tôi - Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên xe ô tô , mắt nhắm lại , trên đường về nhà tôi cứ lim dim ngủ , xe phanh lại đầu tôi đập về phía trước . Tình ngủ luôn , ra khỏi xe xoa xoa cái trán , tôi cúi đầu xuống , bước đi , ai ngờ " cộp " tôi bị đâm vào một người , ngã bật ra sau , ngước lên hóa ra là cô gái vừa mới chuyển tới đứng trước nhà tôi , tôi đứng zậy tiến tới đỡ cô ấy zậy tôi hỏi :

        - Bạn có sao ko vậy ? MÌnh xin lỗi , mà bạn đứng trước cửa nhà mình chi vậy ? - Cô đứng lên phủi mông cười nói :

        - Mình mới chuyển tới đây , mình tên Ngô Mẫn Chi , mình đang đợi Hoài Nam ra ! - Hoài Nam ? Lỗi Hoài Nam ư ? Sao anh ta đến đây làm gì ? Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu , tôi gật đầu cười , tôi nói : 

        - Cậu đợi mình ở đây , mình vào gọi anh ấy ra cho ! - Chi gật đầu , tôi cầm cặp chạy lên nhà , tôi chào bà với thím giúp việc , tôi để cặp lên phòng , rồi tìm Hoài Nam , mãi cẳhng tháy ai tôi gõ cửa phòng An , An ra mở cửa , tôi chào :

        - Em chào anh ! - Tôi cười rồi khéo léo luồn vào phòng , thấy Hoài Nam đang ngồi trên giường , tôi ngán ngẩm nghĩ : " Cái tên chết tiệt này , em kết nghĩa với An có khác , tính cáhc giống hệt nhau , anh em sinh đôi là vừa " Tôi nói :

        - Anh có định xuống ko vậy ? Ngô Mẫn Chi đang đợi anh đó ! À mà anh đến đây làm gì ? Anh là gì của Chi ? - Tôi hỏi mà Hoài Nam đứng ngây ra , An nói luôn :

        - Nam , em ra với Mẫn Chi đi , mai bàn sau ! - Nam gật đầu ra ngoài , tôi đi ra ngoài , An đóng dầm cửa lại , giật mình , An ấn tôi xuống giường , giận dữ nói : 

        - Em thích Hoài Nam hả ? Em có biết em là vị hôn thê của anh ko hả ? - Tôi ngán ngẩm nói :

        - Anh nghĩ gì cũng được ! Nhưng em chỉ lấy người em yêu , em ko yêu anh thì em ko lấy đâu , kể cả là vị hôn thê ! - Tôi giận dữ nói , anh nghĩ tôi là gì chứ , một món hàng à ? Thích thì lấy ko thích thì vứt đi à ? Hừ , tôi nhìn chằm chằm vào An , An nói :

        - Nghĩa là em thích Hoài Nam đúng ko ? Em....- Tôi vẫn ko nguôi giận :

        - Ờ , đúng rồi đấy , em thích anh Nam đấy ! - Chưa bao giờ tôi nói với An như thế , An cười khẩy nhìn tôi , An bảo :

        - Được lắm ! Nhưng , em mãi là của tôi , cả thân xác và trái tim ! - Tôi ngơ ra , An nằm đè lên tôi , hôn tôi tới tấp , lấy tay đấm vào ngực anh , ko kịp thở , hết cách tôi đạp anh ra , tôi quệt môi :

        - Hỏi thật là anh đã từng nghĩ tới cảm giác của em chưa ? - Tôi bình tĩnh nói khiến An mở to mắt nhìn tôi , tôi mở cửa phòng bước ra ngoài , về lại phòng tắm rửa , vớ đại một bộ quần áo  , tôi vào phòng tắm , làn nước lạnh làm tôi tỉnh hơn , tôi tự hỏi mình : Có thật là tôi ko yêu An ko ? Ặc , tôi lắc đầu , chắc ko phải đâu , chỉ là tình cảm bồng bột thôi ! Tôi ăn cơm , tôi ngồi cạnh An , An ko nhìn tôi , tôi cười , ăn xong tôi đi lên phòng thì An kéo tôi vào phòng ảnh ý . An ôm tôi , tôi để yên , An thì thầm nói :

        - Ánh à , anh xin lỗi , anh biết vừa nãy anh hơi quá đáng ! - Tôi cũng biết là An ghen , thở dài tôi nói :

        - Chuyện qua rồi thì thôi , nhưng ... đừng làm vậy nữa nhé ! - An gật đầu , tôi quay người ra khỏi phòng nhưng An thì lại ko buông tha cho tôi , An ôm cổ tôi nói :

        - Nhưng đừng yêu ai tới khi 19 tuổi nhé ! - Tôi nghiêng nghiêng cái đầu hỏi :

        - Vậy nếu em ko yêu anh thì sao ? - An đặt cằm lên vai tôi , cười nhạt , :

        - Nếu thế thì anh sẽ thả tự do cho em ! - Tôi gỡ tay anh ra khỏi người , kiễng chân ôm cổ anh , cười nói :

        - Anh yên tâm đi , em hứa với anh mà , được chưa ? - Rồi An cứng đơ người ra , tôi bước về phòng , ngồi trên bàn học , tôi hí hoáy viết làm bài , vậy mà đầu óc toàn để đi đâu , nhưng tôi bị điên hay sao mà hứa với anh ấy ? Hay là tôi thích anh ấy và muốn cho anh ấy cơ hội nữa ? Trời ơi là trời , tôi đúng là tâm thần rồi mà , tôi cố gạt bỏ những ý nghĩ tào lao ra một bên , làm bài nốt . Sáng hôm sau , tôi cầm cặp xuống nhà , ngồi trên bàn cố ăn nhanh vì An cứ nhìn vô tui hông à , sợ quá , tôi uống ngụm nước ,đi học " DẦM" , tui trượt chân ngã cái , hix cái mông , sao tôi lại phải thế này chứ , tôi đứng zậy vào xe , tôi lim dim , ai ngờ cửa xe mở ra , tôi thấy An vào trong xe , ko thấy bác tài xế đâu , chắc lại ốm rồi -_- , tôi chẳng buồn ngó ngàng tới . Chẳng mấy chốc tới trường , An gọi tôi :

        - Tới trường rồi ! - Tôi gật đầu ra ngoài , tôi gặp ngay Ngô Mẫn Chi và Lỗi Hoài Nam đang cười đùa với nhau , và Chi đang mặc đồng phục trường Mã Xuyên này , chắc là Chi học trường này , tôi đứng đợi , Chi tới vẫy tay tôi , tôi vẫn đứng yên , Chi tới gần tôi mới cười chào :

        - Chào Chi , cậu chuyển tới trường này học à ? - Chi gật đầu , rồi tôi đi trước , vào lớp tôi để cặp lên bàn , ngồi xuống . Nhỏ họ Trang chạy tới bảo tôi :

        - Ừm , bạn ơi , Tiêu Tiêu và Trang Nhã gặp chuyện rồi gặp chuyện rồi ! - Tôi nghe xong mà đứng bật dậy , mà cũng phải thôi , Tiêu Tiêu và Trang Nhã là chị em tốt của tôi mà . Tôi hỏi nhỏ họ Trang là hai người kia ở đâu , nhỏ ấy dẫn tôi tới sân sau của trường , rồi vào nhà kho , chẳng thấy ai , tôi quay ra nhỏ ấy định phang cái gậy vào đầu tôi mới ghê , tôi né , nhỏ này ghê thiệt ! Tôi hét :

        - Cậu làm cái gì vậy ? - Nhỏ đó cầm gậy đập loạn xạ , tôi ko hiểu cái gì cả , nhỏ ấy giận dữ hét lên :

        - Ngươi , chính ngươi đã khiến Trương Nhật Tử mất trí nhớ , ko nhớ ta ! - Nhật Tử ư ? À cái tên phục vụ cho tôi , tôi luyện cho hắn , nhưng có lần bảo vệ tôi mà bị thương nặng như đâu mất trí nhớ ! Chắc tên Nhật Tử lại nói dối hoặc diễn kịch rồi . Tôi cũng phải diễn nốt cho nó xong vậy , hắn ta thật phiến phức , nếu ko thương hắn hết mực trung thành với tôi thì tôi đã ko để hắn ở nhà dưỡng bệnh một thời gian dài . Tôi nói :

        - Bạn có cần làm thế ko ? Nhật Tử trung thành với mình là vì Nhật Tử muốn , chứ mình ko ép ! - Nhưng nhỏ đó ko tha cho tôi , vẫn đập loạn xạ , ko ngừng chửi rủa tôi , mà gần tới giờ học rồi , phải xử lí vụ này gọn lẹ thôi . À , đúng rồi , Hoài Nam , hắn ta đang ở trường ( trước Chi đã nói , và tôi có số của Nam nữa ) , tôi lấy máy gọi , nói :

        - Hoài Nam hả , anh tới giúp em với ! - Nam hỏi tôi :

        - Em ở đâu ? - Tôi đang né mấy cú của nhỏ kia lên nói thiếu chữ :

        - Ở sân , kho ! - Tất nhiên là Hoài Nam rất kĩ lưỡng nên lại hỏi lại :

        - Ở đâu ?! - Tôi cố bình tĩnh nói :

        - Ở sân sau , nhà kho 3 ! - Né được hơn một lúc tôi cũng mệt , rồi tự nhiên Nhật Tử xuất hiện , hắn chạy tới khiến nhỏ kia dừng lại , đứng bên tôi hỏi :

        - Cô ko sao chứ ? - Hắn vẫn luôn trung thành như vậy , tôi nhìn mặt hắn , vẫn vậy nhưng hình như mũm mĩm hơn thì phải , tôi nói :

        - Ta ko sao , sao người đến đây làm gì , ngươi đang dưỡng bệnh kia mà ! - Hắn cười nhìn tôi :

        - Ở nhà chán lắm , với cả Thiên gọi cho tôi là đến tìm cô . - Ặc , cái tên chết tiệt đấy thật là , sao lại gọi Tử chứ , nhỏ kia cứ đứng nhìn tôi mà nước mắt rơi lã chã , tôi đơ luôn , Tử cũng chẳng kém gì tôi . Nhỏ hỏi :

        - Trương Nhật Tử , tại sao anh luôn làm theo lời cô ta nói ? Tại sao ? Hả , anh nói đi ! - Tử tới lau nước mắt cho nhỏ đó , cười ấm áp , nói :

        - Em ko biết à , cô ấy đã nhận anh từ trại mồ côi , cô ấy chăm sóc anh , cho anh có mái ấm gia đình ! Đối với anh là ko thể , và anh phải phục tùng mệnh lệnh  ! - Tôi ko ngờ Tử lại nói thế , nói toạc ra sự thật , mà ai bắt hắn phục tùng đâu , hắn nói thêm câu nữa mà tôi suýt ngã luôn :

        - Đối với anh , cô ấy rất quan trọng trong cuộc đời anh ! - Hắn có cần thế ko ? Tôi và hắn bằng tuổi nhau mà , làm như tôi sắp thành mẹ hắn ý , mà tôi chỉ cố gắng có chỗ ngủ ngon mặc đẹp thôi làm gì quá vậy ! Nhỏ nín khóc , vậy là học lại rồi ,hắn đưa ôi về lớp , hắn ngồi cạnh tôi , thật .... ko thể nào nói nổi . Cô giới thiệu học sinh mới , là ...Ngô....Mẫn....CHI ! Chi giới thiệu :

        - Mình tên là Ngô Mẫn Chi , mình mới từ Hàn Quốc về , mong các bạn sẽ giúp đỡ mình . - Chi được ngồi phía bên phải , ngay cạnh tôi , đời trớ trêu , tôi hơi mệt , mà nhỏ kia ngôi sau tôi chứ , hự chết mất . Nhật Tử quay ra bảo tôi :

        - Cô bị sao vậy ? - Tôi lắc đầu bảo :

        -  Ta ko sao , người viết bài đi ! - Hắn gật đầu , tan học tôi và hắn cùng đi ra cổng trường , An đứng đợi trước cửa và các nữ sinh thì....nói chuyện rôm rả kinh . An chào tôi :

        - Lên xe đi , à Nhật Tử đi học làm gì thế ? Làm anh lo chạy dọc ngang tìm em đấy !- Tôi lên xe , Nhật Tử cười khì . Vậy là hắn sẽ bắt đầu làm việc lại , mấy nhỏ kia cứ bàn tán về tôi , ngứa mắt . Gặp Ngô Mẫn Chi , tôi chào rồi vào nhà , chẳng thấy ai mà toàn mấy cái túi , nhớ ra là ngôi nhà này sẽ bị bán và tôi ,An & Nhật Tử sẽ chuyển sang ngôi nhà khác ( vì 2 người kia đi du lịch sống ở Canada luôn :p ) . Vậy là một mình tôi sẽ ở chung với 2 tên này !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro