Chương 03: Dạ Ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Nhi: Bạn nhỏ của t lại bị ăn đòn :((( 

.

.

.

Khi Tô Triêu Vũ thật sự bước đến nơi của trinh sát Dạ Ưng, cậu mới biết chữ "vất vả" mà Lâm Nghiên Thần nói không hề khoa trương chút nào. Đại đội trưởng Viên Tâm Thành năm nay mới ba mươi tuổi, không phải người tốt nghiệp học viện quân sự, chân chân chính chính bước từng bước từ binh nhì đến vị trí ngày hôm nay, vết sẹo cũ trên má trái khiến khuôn mặt anh mỗi khi nghiêm túc hay trầm mặc đều có ba phần quỷ dị, khi nổi giận thì cực kỳ dữ tợn. Trong ngày báo cáo đầu tiên, Tô Triêu Vũ và ba mươi tân binh mới điều động đến đã lĩnh giáo thủ đoạn đặc biệt của đại đội trưởng Dạ Ưng – sau khi tập trung vào lúc sáu giờ sáng, ba mươi mốt "cọc người" đứng dưới lá cờ cho đến khi mặt trời ngả về tây, Viên Tâm Thành mới mặc đồ rằn ri xuất hiện, miễn cưỡng nhìn những người lính đã đứng nghiêm hơn mười hai tiếng đồng hồ, đơn giản phất tay một cái: "Dạ Ưng không phải hỗn tạp. Giải tán, 24 giờ đợi lệnh."

Tô Triêu Vũ nhanh chóng biết được "24 giờ đợi lệnh" nghĩa là gì. Sứ mệnh của Dạ Ưng là dựa vào các công cụ trinh sát tiên tiến nhất hoặc thô sơ nhất để điều tra các tình huống phức tạp nhất của kẻ thù trong những trường hợp đặc biệt. Để thích ứng với điều kiện nhiệm vụ khắc nghiệt, Viên Tâm Thành sẽ triệu tập khẩn cấp bất cứ lúc nào mà không quan tâm đến việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của binh sĩ. Sau một ngày rèn luyện thể chất cường độ cao, các binh sĩ vừa đặt lưng xuống giường sẽ bị chuông báo kéo ra ngoài; nếu may mắn, họ có thể quay lại giấc ngủ sau khi chống đẩy 300 cái; lúc xui xẻo nhất rất có thể phải xếp hàng chạy việt dã năm mươi cây số. Có lần, thậm chí còn có một cuộc tụ tập khẩn cấp trong thời gian tắm quy định, hơn bốn mươi người đàn ông không mảnh vải che thân bị nhốt trong phòng tắm tập thể, sau khi bị tắm bằng nước lạnh trong bốn mươi lăm phút, họ run rẩy được thả ra để chấp nhận hình phạt. Hầu như không có thời gian riêng tư, Tô Triêu Vũ gần như có tâm lý đếm ngược chờ đợi một ngày nghỉ phép mỗi tháng – có thể ngồi xe trở về bộ chỉ huy trong nắng sáng, ăn cơm cùng chàng trai mắt hổ phách mà cậu yêu, ôm nhau ngủ trưa một giấc.

"Tháng 03 ngày 27, 01:37 - 02:12 sáng, 35 phút."

Tô Triêu Vũ đau đầu tỉnh lại, mặc quân phục dã chiến bằng tốc độ nhanh nhất có thể, ghi chép lại thời gian ngủ hôm nay. Khi cậu nhét quyển sổ vào balo, cõng đồ đạc trên lưng chạy ra doanh trại thì thảm thiết phát hiện lượt trực luân phiên ghi lại thời gian ngủ đã biến cậu thành người cuối cùng xuất hiện trong lần tập hợp này. Đại đội trưởng Viên Tâm Thành xách võ trang đến bên cạnh cậu, không chút do dự để dây thắt lưng da nặng nề ác độc tiếp xúc với đùi cậu ba lần, lạnh lùng ra lệnh: "100 cái, hủy bỏ bữa sáng."

"Dạ, cấp trên!" – Tô Triêu Vũ lập tức bước ra khỏi hàng, điều khiển bắp thịt đau nhức của mình thực hiện chống đẩy theo tiêu chuẩn khắc nghiệt của trại huấn luyện, vừa đếm vừa vểnh tai lên nghe huấn luyện viên sắp xếp huấn luyện đêm khuya.

Nếu những điều này còn có thể chịu đựng được vậy thì chín tân binh giao cho Tô Triêu Vũ khiến cậu cảm thấy phiền muộn chưa từng có, nhiều lần Tô Triêu Vũ thậm chí còn muốn xé quân hàm của mình ném vào mặt Giang Dương, lớn tiếng hỏi anh ấy: "Quân hàm thiếu tá cho làm đội trưởng, thật là quá đáng!"

Đương nhiên, Tô Triêu Vũ chỉ mới nghĩ mà thôi, chiếc cặp LV cổ điển bị khóa trong tủ đủ để đè nén bất kỳ cơn tức giận nào trong lòng cậu.

.

Chín tân binh không ngốc cũng không tệ, ngược lại, các kỹ năng và chiến thuật của họ có lẽ là tốt nhất trong số các hạ sĩ quan toàn đế quốc. Tiểu đội trưởng Tô Triêu Vũ là quán quân lục chiến tinh anh quốc tế, tiểu đội phó Ngô Tiểu Kinh liên tục sáu lần đoạt chức vô địch võ thuật quốc gia, Tiếu Hải phụ trách truyền tin là người đứng đầu trong hạng mục bắn súng toàn quân, Khang Nguyên có thể lực và thành tích học tập siêu đẳng được tuyển thẳng vào trường quân đội từ một miền núi mà không đi qua bất kỳ cửa sau nào, vân vân và mây mây. Mỗi người đều có thế mạnh riêng, ai cũng có lịch sử thành tích vô cùng hiển hách, và cũng đều là những tinh anh được Giang Dương tự mình "săn" về từ các nơi. 

Vì vậy, sau khi tiểu đội 5 liên tục đứng chót bốn lần liên tiếp trong xếp hạng thành tích toàn Dạ Ưng, Tô Triêu Vũ có thể hiểu được sự tức giận của Giang Dương. Cậu không có gì bất ngờ khi xe của Lâm Nghiên Thần đột nhiên xuất hiện gọi cậu cùng trở về căn cứ bộ chỉ huy.

Tuy nhiên, khi cả lớp đang nhận sự trường phạt của đại đội trưởng Viên Tâm Thành như thường lệ, việc Tô Triêu Vũ tự tiện rời đội đã khiến các thành viên vốn đã rất bất mãn la ó, Viên Tâm Thành chỉ có thể dùng thắt lưng vũ trang của mình hung hăng trấn áp những lời phàn nàn không thốt ra cửa miệng.

Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng Giang Dương vẫn đang ở trong phòng làm việc, đống tài liệu trên bàn và mấy chiếc cốc giấy nhàu nát trong thùng giấy rõ ràng cho thấy vị chỉ huy trẻ tuổi bận rộn như thế nào, sau khi Tô Triêu Vũ được phép vào, cậu thức thời đứng cạnh cửa, tự giác đóng chặt cửa lại.

Giang Dương để bút xuống, ngoắc gọi Tô Triêu Vũ đến. Họ đã gần một tháng không gặp mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi, lúc này quan sát lẫn nhau, Tô Triêu Vũ kìm lòng không đặng bật thốt lên: "Anh gầy đi rồi, Giang Dương."

Những lời tương tự suýt chút nữa bật ra từ miệng Giang Dương nhưng rốt cục anh nhịn lại được, khéo léo che giấu sự nhớ nhung trong ánh mắt, xua tay rồi ngồi thẳng lưng với tư thế tiêu chuẩn của người chỉ huy, không chút do dự chỉ vào ghế sofa: "Dọn tư thế của cậu, thiếu tá Tô Triêu Vũ."

Tô Triều Vũ cắn môi, cậu muốn vòng tay qua cổ người yêu, kể cho anh nghe về cường độ huấn luyện của Dạ Ưng, nói với anh rằng hơn một tháng qua không khi nào cậu được ngủ liên tục hơn một tiếng nhưng cậu cũng nhớ khi Giang Dương đồng ý cho cậu tham gia cuộc thi tuyển vào Phi Báo đoàn, anh đã nói: "Nếu chịu đựng được ba tháng, anh sẽ đồng ý chuyển em đến đại đội dã chiến. Nếu không, em cứ ngoan ngoãn ở lại cục tình báo."

"Dạ, thưa ngài." – Tô Triêu Vũ biết mình sai, chỉ có thể hành lễ, đưa đằng trượng cho Giang Dương, quy củ cởi quần quân đội rồi nằm xuống ghế sofa.

Sau sự kiện ở Hải Thần điện, Giang Dương đã rất lâu không đánh cậu, hơn một tháng không liên lạc khiến Tô Triêu Vũ không thể nắm rõ tâm trạng người yêu cũng như mức độ nghiêm khắc của khiển trách, cậu thận trọng quay đầu lại, ý đồ quan sát biểu tình của Giang Dương.

Đằng trượng mát lạnh cọ vào mông làm Tô Triêu Vũ rùng mình, cậu không thể nào tưởng tượng được làm sao một người đàn ông mang giày quân đội có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cậu như thế, vì vậy Tô Triêu Vũ hoàn toàn từ bỏ phản kháng, vùi mặt chôn vào khuỷu tay, cơ bắp toàn thân căng thẳng chờ đợi hình phạt đã định.

Giang Dương chỉ vung đằng trượng ba lần đã kéo Tô Triêu Vũ ra khỏi vỏ bọc nhỏ giả vờ mạnh mẽ, cái quất sau lần thứ ba vào mông đau đến mức khiến Tô Triêu Vũ không có cách nào giữ được tư thế phục tùng, cậu vùng vẫy trên sofa, nước mắt rơi đầy trên mặt.

Đằng trượng dừng lại, Giang Dương cúi người xuống vỗ vỗ eo của Tô Triêu Vũ, nói: "Quy định cũ, nếu đây là trừng phạt, tôi sẽ không có bất kỳ thương tiếc hay e dè; giữ nguyên tư thế của cậu, đừng đợi tới khi tôi nói "Gấp đôi" rồi mới hối hận." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro