Nụ hôn đính ước ( chương 3+4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Giấc mộng thời thơ ấu

"Ai sẽ đến trước?"

"Anh, để em trước đi."

"Được, quần cởi ra, nằm úp sấp xuống." Một cậu bé 9 tuổi đang nằm trên bàn học, trước mặt là Nghiêm Phong ca ca lớn hơn cậu 10 tuổi, mà đứa trẻ này là em trai của mình, anh ba của Mộng Điềm, Nghiêm Phi.

"Nói đi, lại làm sai cái gì?" Nghiêm Phong dùng thước nhấp nhẹ trên mông đứa nhỏ.

"Anh, em sai rồi, em không nên giúp muội muội lừa anh, em ấy thi trượt, em còn giả mạo chữ kí của anh, anh ơi, em biết sai rồi."

"Được, nếu đã biết sai rồi thì anh đánh cũng đừng có mà cảm thấy ủy khuất, em làm như vậy không phải giúp Điềm Điềm mà là hại em ấy."

Dứt lời cây thước được nâng cao không lưu tình chút nào rơi xuống, cùng với âm thanh vang dội, đứa nhỏ không khỏi run lên, xem ra lần này anh đúng là bị chọc tức, từ nhỏ anh đã dạy dỗ bọn họ vô luận làm sai điều gì đều có thể sửa, nhưng quan trọng nhất là không được nói dối, lần này còn giúp muội muội lừa anh, anh nhất định sẽ không tha cho cậu.

"Ba!"

Thước thứ hai rơi xuống, vô tư đánh vào phía dưới vệt thước thứ nhất, để lại hai vệt đỏ.

"Ba! ba! ba! ba!"

Vài cái tiếp theo lực đạo không giảm, cũng không cho đứa nhỏ cơ hội thở dốc.

Cậu cắn răng không dám cầu xin tha thứ, đây là quy củ của anh, bị đánh không được phát ra tiếng. Vì thế đứa nhỏ liền cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức nhối hết lần này đến lần khác.

"Anh, anh đừng đánh anh ba nữa, là lỗi của em, là em nhờ anh ba kí tên dùm mình, em làm bài không tốt, em biết sai rồi, anh đừng đánh nữa mà." Tiểu Mộng Điềm quỳ gối cầu xin anh.

"Quay lại quỳ xuống chỗ cũ cho anh, một hồi anh thu thập em sau, còn có, em mà cầu tình cho nó anh đánh chết nó."

Anh vừa nói vừa đẩy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Điềm Điềm ra.

"Ba! ba! ba! ba! ba!" Lực đạo lại gia tăng vài phần, Nghiêm Phi chân run rẩy, từ trên bàn trượt xuống.

"Đứng lên." Nghiêm Phong dùng thước gõ gõ mặt bàn.

"Anh, em biết sai lầm rồi, đừng đánh nữa, em cũng không dám nữa, cầu..."

Chưa để cậu nói xong, Nghiêm Phong túm cổ áo cậu ném lên bàn, phía sau đau đớn không chịu nổi nữa.

"Ba! ba! ba!" Tiếng thước vang không còn lanh lảnh, tần suất đập chậm lại, cậu biết lần trừng phạt này cũng sắp kết thúc.

"Ba!"

Thước cuối cùng đánh vào cái mông sưng tấy.

"Nhớ kỹ, nếu còn nói dối, anh đánh cho em không nói được mới thôi!"
Nghiêm Phong giáo huấn nói.

Kỳ thật hiện tại cậu đã muốn nói không nổi, chỉ cảm thấy toàn thân tất cả dây thần kinh đều tập trung ở nơi sưng lên, chỉ cần động một chút liền cảm thấy toàn thân đau nhức.

"Đi, đến góc tường quỳ. Mộng Điềm lại đây."

Tiểu Mộng Điềm cúi người cởi quần, không dám chậm trễ, chờ đợi cơn đau ập đến.

"Ba! ba! ba! ba!"

Lực đạo này đối với Nghiêm Phi thì không là gì, nhưng đối với một cô bé mới học lớp hai thì thực sự không thể chịu nổi.

"Anh ơi, anh đừng đánh nữa, em đau, anh, em không dám nữa, em sai rồi, anh đừng đánh em, đừng đánh, đừng đánh, đau..."

"Điềm Điềm, dậy đi, anh ở đây."

Mộng Điềm mở mắt, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Nói xong, anh liền đỡ cô dậy và xoa mông cho cô.

"A..."

"Mau dậy đi, anh làm bữa sáng rồi, ăn chút gì rồi cùng đi làm với anh."

Chương 4: Trừng phạt

"Anh Phong, khi nào thì anh ba mới về, em có chút nhớ anh ấy, hôm qua còn mơ thấy anh ấy." Cô ngượng ngùng không biết nói gì nữa, nghĩ đến cảnh tượng bị anh đánh ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ ửng.

"Ồ, anh ba của em cũng sắp tốt nghiệp rồi, chắc nó đang đi theo cậu học....." Không biết đứa em trai tội nghiệp dưới sự dạy dỗ của cậu bây giờ sao rồi.

"A? Ba, anh ba là học trò của ba em."

Triệu Tuấn, là ba của Mộng Điềm, giáo sư phẫu thuật tại Đại học Y thành phố A, anh em Nghiêm Phong, cha mẹ của họ đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi họ còn nhỏ, và cả hai được cậu Triệu Tuấn nhận nuôi. Nghĩ tới cậu, phía sau Nghiêm Phong tự dưng thấy đau một cách vô thức. Văn phòng Nghiêm Phong.

"Chào cậu, cậu hiện tại sức khỏe thế nào? Mộng Điềm bây giờ là thực tập sinh của cháu, cậu yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

"Ừm, cậu bên này tốt lắm. Tiểu Phi cũng sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, cậu đang nghĩ đến việc để nó tới chỗ con làm."

"Ôi, cậu, cậu cũng nên tới đây đi. Cháu nghĩ cậu cũng sắp về hưu rồi, sao không nghỉ ở đây đi. Nơi này tuy không phải là thành phố lớn, nhưng hoàn cảnh cũng không tồi, không khí rất tốt."

"Được, cậu xử lí công việc bên này xong sẽ mang Nghiêm Phi qua đó."

Đến giờ nghỉ trưa, Mộng Điềm vừa ăn cơm vừa xem bài tập do điều dưỡng trưởng giao, may mắn là ở trường cô vẫn còn nhớ một chút, học thuộc cũng không quá khó. Chao ôi, vốn tưởng mình có thể được anh chiếu cố, nhưng sáng nay lại bị lão sư đẩy đi, thỉnh thoảng lại phải nghe bệnh nhân phàn nàn, thật là tủi thân.

Vào buổi chiều, trời thoải mái hơn một chút, Mộng Điềm tiếp tục học thuộc các câu hỏi. Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm.

"Mộng Điềm, đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn gì?" Hôm nay em ấy biểu hiện không tồi, cũng nên đãi em ấy một chút.

"Anh, ăn hải sản đi." Ha hả, đúng là sư tử mở miệng, ở thành phố Đông Bắc không giáp biển này, ăn một bữa hải sản ngon đúng là tốn không ít tiền.

"Điềm Điềm,anh có chuyện muốn nói với em, ba em cùng anh ba sắp trở về rồi."

"A, thật hả anh? Thật tốt, thật tốt quá."

Về đến nhà, Mộng Điềm vẫn còn đang suy nghĩ về con cua lớn và con tôm hùm mà cô ấy vừa ăn.

"Mộng Điềm, bài tập giao cho em em học xong chưa? Học xong thì đến thư phòng."

"Dạ, học thuộc rồi, em có thể trả bài ở đây luôn á."

Thư phòng, Nghiêm Phong ngồi trên ghế trước bàn làm việc, nhàn nhã uống trà, bên cạnh đặt một quyển bệnh án và cái thứ mà làm lòng người sợ hãi, thước gỗ. Thước gỗ tốt được phủ một lớp sơn dầu. Bất giác cô cảm thấy căng thẳng.

Nghiêm Phong cầm 2 tờ giấy, nhìn Mộng Điềm.

"Bắt đầu đi, anh nhắc em trước, sai một chữ một roi."

"Dạ, các biện pháp điều dưỡng bệnh hen phế quản..." Vừa nhẩm, cô vừa nhìn anh đánh dấu lên tờ giấy.

"Anh, em trả bài xong rồi." Mộng Điềm cười tự tin nói. Ngày nay vất vả đúng là không uổng phí.

"Sai năm mưới tám chỗ."

"Hả? Không thể nào, em học rất kỹ mà."

"Tự mình xem lại đi." Nói xong anh đưa tờ giấy đánh dấu 58 lỗi sai.

"Anh, mấy cái em trả lời cũng có nghĩa như vậy, trong kỳ thi ở trường..."

"Anh mặc kệ trước đây em thi ở trường thế nào, ở chỗ anh một chữ cũng không được sai." Nói xong anh cầm thước trên bàn đi tới sau Mộng Điềm.

"Anh..." Mộng Điềm làm nũng.

"Nhanh lên, quần." Mộng Điềm nhăn nhó cởi quần, nằm úp sấp trên bàn, mặt bàn lạnh lẽo khiến bụng cô phát lạnh.

"Năm mươi tám thước, tự đếm." Bị đánh không đáng sợ, đáng sợ chính là chờ bị đánh.

Anh nới lỏng cà vạt, cởi khuy tay áo, xắn tay áo lên.

"Ba!" chỉ dùng năm phần lực.

"Một."

"A, hai."

"Ba, bốn, năm."

Đến thước thứ mười, Nghiêm Phong ngừng lại một lúc để cô nghỉ ngơi một chút. Mới đánh mười cái cô đã thấy mông đau rát, mấy cái còn lại phải chịu như thế nào đây.

"Ba!"

"Mười một, a, mười hai, a, a, mười bốn."

"Ba!"

Lại đánh trúng vào vết thương ngày hôm qua, Mộng Điềm đau bật dậy, lại bị anh ép trở về.

"Ba! ba! ba!"

Năm mưới tám thước cuối cùng cũng xong, trên mông Mộng Điềm xuất hiện vài vết máu, phân bố đều khắp mông.

"Đây là bài tập hôm nay, về học thuộc đi, ngày mai kiểm tra." Nghiêm Phong bỏ thước xuống, lạnh lùng nói.

Mộng Điềm đứng dậy, mỗi lần cử động đều cố nén đau đớn, anh thấy cô đi lại chật vật liền bế ngang cô lên, ném vào giường trong phòng ngủ, trở lại lấy Vân Nam bạch dược lên xịt vào cái mông sưng vù, thuốc mát lạnh dễ chịu, một lúc sau anh xoa mông cho cô.

"A, nhẹ tay, đau quá."

"Kiên nhẫn một chút, không xoa vết bầm thì mai em làm sao đi làm." Ôi, lúc này mà anh còn nghĩ tới công việc, căn bản là không đau lòng người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro