Nụ hôn đính ước (Chương 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Đoàn tụ

Khoảng một tuần trôi qua, Mộng Điềm dần quen với công việc trong bệnh viện, kiểm tra khắc nghiệt của anh vào ban đêm và việc chạy loanh quanh trong khoa với vết thương ở mông. Vào ngày này, Nghiêm Phong nhận được một cuộc gọi, cậu và Nghiêm Phi đã trở về, mua một biệt thự nhỏ ở ngoại ô phía tây thành phố, yêu cầu Nghiêm Phong và Mộng Điềm chuyển đến đó.Bốn người đã có một bữa tối đoàn tụ, sau đó Nghiêm Phong cùng cậu đi thư phòng.

"Tiểu Phong, công việc của Phi Phi con an bài đi, nó hiện tại có kiến ​​thức và kỹ năng cũng tốt, tương lai nhất định rất có tiền đồ, nhưng lại có vài ba thói quen xấu, hút thuốc uống rượu bên ngoài cùng một số người không đàng hoàng. Cậu bận quá trừ bỏ quản nó học tập ra thì mấy chuyện kia cũng không để ý, bây giờ trở về rồi cậu giao Phi Phi cho con."

"Cám ơn cậu, thật sự cảm kích vì cậu đã chiếu cố anh em con nhiều năm như vậy, sau khi về hưu, cậu ở nơi này dưỡng lão đi, dạy dỗ Phi Phi Điềm Điềm cứ giao cho con."

"Ừm, cậu cũng già rồi, không đánh nỗi mấy đứa nữa, con đi đi, nhiều năm như vậy không gặp chắc hẵn rất nhớ đệ đệ rồi."

Phòng Nghiêm Phi

Nghiêm Phi đang châm điếu thuốc chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ở bệnh viện.

"Tiểu Phi."

"A, anh hai tới rồi." Tiểu Phi vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay. Nhìn vào mắt anh, không hề có một tia ôn nhu mà dần trở nên lạnh băng.

"Anh, anh đừng giận, cùng cậu học tập thật sự rất khổ, em muốn trở thành học trò giỏi nhất của cậu, ngày nào cũng phải xem bệnh án, luyện tập giải phẫu, áp lực rất lớn,cho nên liền, liền hút thuốc."

"Anh biết em vất vả, trước đây anh cũng như vậy, nhưng em tuyệt đối không được hút thuốc uống rượu. Em là bác sĩ nên em cũng hiểu. Cho em ba tháng, bỏ thuốc bỏ rượu, em trưởng thành rồi chứ không còn nhỏ. Vài năm không gặp em gầy đi rất nhiều." Anh sờ mặt em trai, ôm cậu vào lòng. Hơi ấm đã ​​lâu ùa về khiến lệ trong mắt Nghiêm Phi đảo quanh.

"Sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi phỏng vấn, anh đã nói chuyện với viện trưởng, ngày mai biểu hiện cho tốt, đừng để cậu mất mặt."

Mộng Điềm mấy ngày nay đều đắm chìm trong niềm phấn khích khi được đoàn tụ với gia đình, mỗi tối cô chỉ cùng bố tán gẫu việc nhà, làm nũng với bố, bắt bố mua một số thứ mà bình thường cô rất luyến tiếc.

Thư phòng, Nghiêm Phong đang ngồi ở bàn học, ba ngày nay anh không kiểm tra bài tập về nhà của Mộng Điềm, cô đứng trước bàn, có chút lo lắng, thực ra mấy ngày nay cô không có học hành đàng hoàng, làm sao bây giờ, anh mà biết thể nào cũng đánh chết cô. Mộng Điềm ngây người đứng đó, vẫn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

"Đọc đi, ba ngày nay học cái gì thì nói cái đó."

"Anh ơi, ba ngày rồi em không có học bài, hay là ngày mai em trả luôn bốn bài được không?" Anh cầm cái chén trong tay, khóe miệng khẽ run, như là đang cười cũng như là muốn nói gì đó.

"Bài vở mấy ngày nay em không học đương nhiên phải học bù, đây là việc em nên làm." Mộng Điềm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn không biết anh sẽ nói gì tiếp đâu.

"Đứng đó học, học xong anh kiểm tra, học không xong thì đừng đi ngủ."

Mộng Điềm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn vào sáu tờ giấy A4 đầy chữ trước mặt, vẻ mặt bất lực, trong khi anh đang ở trước mặt đọc sách. Thực sự là cô học không vô nỗi.

"Anh, cho em đi rửa mặt nhé, em sẽ quay lại lập tức."

"Được, đi đi." Tiểu Mộng Điềm đi ra, chạy vào phòng của bố.

"Bố, mấy ngày nay thấy bố và anh ba trở về, con rất vui, nên bài tập anh Phong giao con không làm, anh kêu bây giờ con phải học cho xong, nếu không học xong thì không cho ngủ, ngày mai con còn phải đi làm nữa." Hóa ra tiểu gia hỏa này tìm bố cáo trạng.

"Ha ha." Ông mỉm cười, Mộng Điềm còn tưởng rằng cô có thể thoát được một kiếp, nhưng ông lại trả cô về thư phòng.

"Tiểu Phong à, con bắt Điềm Điềm học hết mấy cái này hả?" Mộng Điềm nghĩ thầm, lần này sẽ có người giúp cô, haha, coi anh ứng phó làm sao.

"Dạ cậu, đây là bài tập cháu nhờ điều dưỡng trưởng giao cho em ấy, mấy ngày nay em ấy không học, nên bây giờ phải học bù."

"Ồ, vậy con cứ đứng đó học đi." Ông nói rồi đưa mấy tờ giấy cho Mộng Điềm. Lúc này Mộng Điềm buồn bã bất lực.

"Đứa bé này giao cho con, dạy dỗ nó cho tốt." Nói xong ông xoay người ra khỏi thư phòng.

"Ha ha." Nghiêm Phong cười giễu cợt. Tiểu Mộng Điềm nhìn dòng chữ trong giấy, bất lực cúi đầu bắt đầu đọc, nếu không cô thực sự sẽ không thể ngủ sớm.

"Anh, em học thuộc rồi." Hai tiếng sau, Mộng Điềm nói với anh, kỳ thật học tập bên cạnh anh, cô không có cách nào bình tĩnh, vừa học vừa nghĩ nếu chưa học thuộc thì ai phạt, còn có bố cũng không giúp cô.

"Em thuộc rồi? Có chắc chưa? Nếu không thì cứ nhìn lại đi, em cũng biết quy củ."

"Ừm, em nhớ kỹ rồi." Thay vì ngồi học bên cạnh anh cực kỳ căng thẳng, kết thúc sớm hơn thì tốt hơn.

"Các biện pháp điều dưỡng bệnh hen suyễn tim mạch..." Mộng Điềm bắt đầu đọc, nhìn anh vừa lắc đầu vừa đánh dấu lên tờ giấy, nhất thời căng thẳng lại quên mất những gì vừa học thuộc. Sau khi vấp vấp, cuối cùng cũng đọc xong.

"Anh không biết em học như nào mà sai nhiều như này, đếm cũng không hết, em tự mình xem đi."

"2,4,6,8." Mộng Điềm đếm những chỗ anh đánh dấu.

"205." Là sai 205 chỗ, làm sao bây giờ, nếu bị đánh 205 roi phỏng chừng một tháng cũng chưa thể xuống giường.

"Chính em nói coi xử lí làm sao?"

"Dạ..." Làm sao? Chính cô cũng không biết làm sao.

"Anh, sau này em sẽ học tập thật tốt, hôm nay nhiều quá, nếu không ngày mai kiểm tra lại được không? Xin anh mà."

"Thôi, khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm, mai lại kiểm tra."

"Cám ơn anh, anh là tốt nhất." Mộng Điềm nói xong liền chuẩn bị rời đi.

"Quay lại!"

"Anh nói ngày mai kiểm tra chứ không nói hôm nay không phạt."

"Dạ?"

"Lại đây, hôm nay đánh 50 roi, ngày mai nếu còn không thuộc cứ đem mấy cái đó bổ sung vào."

Mộng Điềm muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, cô từ bỏ ý định này. Cô bước tới bàn, nằm sấp xuống đó.

Anh vẫn lặp lại động tác đó, cởi khuy áo, xắn tay áo và cầm thước lên. Một đầu của thước được mài nhẵn bóng loáng. Thấy anh ở phía sau cô, Mộng Điềm cảm thấy ớn lạnh khắp người.

"Quần!" Anh dùng thước đánh nhẹ lên mông nhắc nhở.

"Anh...."

"Mau lên! Đừng chậm trễ." Anh lại đánh nhẹ lên mông Mộng Điềm.

"Ba!" Mộng Điềm vừa cởi quần ra nghêng đón một âm thanh lanh lảnh.

"Chính mình điểm số, có đánh hơn anh cũng mặc kệ."

"Ba!"

"A, hai."

"Ba! ba! ba! ba! ba!"

Thước vẫn rơi xuống nhịp nhàng, đánh vào nơi phân bố nhiều dây thần kinh nhất là nơi tiếp giáp giữa mông và đùi, có chỗ đã chuyển sang bầm tím. Lúc này điều cô chờ đợi cuối cùng cũng đến.

"Anh, đừng đánh, đừng đánh Điềm Điềm nữa." Tiểu Phi chạy vào phòng làm việc, khẩn trương nhìn anh hai.

"Đi ra ngoài!"

"Anh, đừng đánh nữa, Điềm Điềm chịu không nổi."

"Ba! Ba!" Thước vẫn rơi xuống, dùng chín phần lực đạo, Mộng Điềm có chút hối hận,mông nóng như lửa đốt, thước hạ xuống, vừa nhấc lên cô liền run rẩy không ngừng.

"Em lại... cầu tình cho em ấy nữa xem!" Nghiêm Phong hung hăng nói.

"Đi ra ngoài!" Tiểu Phi không dám chậm trễ, sợ chọc giận anh lại làm cho Mộng Điềm chịu khổ.

"Ba ba ba!"

"25, 26, a, a, 27." Mộng Điềm không còn khí lực hét to, ậm ừ chịu đựng đau đớn do cây thước mang đến.

"40, 41 a, a, 43, a, 45." Hình phạt sắp kết thúc, mồ hôi thấm ướt vạt áo, vết thương trên mông xanh tím, đây là trận đánh nặng nhất mấy ngày qua, trong mắt toàn là nước mắt khiến cô nhìn mọi vật mơ hồ, thước hạ xuống chậm lại, thước cuối trúng vết nặng nhất trên mông, Mộng Điềm đau đến nhảy dựng.

"Nhớ kỹ, sau này nếu không học hành chăm chỉ, thì cứ nằm sấp ăn roi, nghe rõ không?"

Mộng Điềm cúi đầu, cô không còn chút sức lực nào để đứng dậy, anh buông thước xuống, bước ra khỏi thư phòng, khi đến cửa, anh nói với Tiểu Phi đang lo lắng bên ngoài: "Đỡ em ấy về phòng, vết thương không nghiêm trọng, thoa thuốc một chút là được."

Tiểu Phi bế Mộng Điềm về phòng, va chạm trên đường ảnh hưởng đến vết thương phía sau cô, Mộng Điềm nghiến răng chịu đựng.

"Anh, nhẹ, nhẹ thôiiii!" Mộng Điềm không còn làm nũng nữa, cô thật sự rất đau.

"Điềm Điềm chịu đựng một chút nữa thôi, anh phải xoa hết vết bầm đi, em đừng trách anh Phong, anh ấy đánh em là vì em, sau này em sẽ hiểu, chúng ta làm việc trong bệnh viện phải thật cẩn thận, một chút sơ suất cũng không được." Nói xong cậu lại nhớ tới thời còn đi học, hầu như mỗi ngày cậu đều bị đánh đến nỗi không thể xuống giường, hôm sau lại phải chịu đựng mà đứng lên học tập.

"Hồi đầu anh cũng rất ghét cậu. Ông thật sự rất nghiêm khắc với anh, khi dạy anh khâu, ông yêu cầu các mũi khâu phải đều nhau, sai một ly cũng bị đánh, mà các đồng học khác thì cổ vũ họ. Nhưng khi bây giờ anh mới biết, nếu không có sự hà khắc của cậu, anh đã không thể trở thành bác sĩ phẫu thuật chính sớm như vậy, bạn học tốt nhất trong lớp cũng có thể trở thành bác sĩ, anh có ngày hôm này là phải cảm ơn cậu. " Nghiêm Phi cùng Mộng Điềm nói chuyện phiếm, để cô không đem lực chú ý đặt sau mông.

"Anh ba, em không sao,anh sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phỏng vấn, đừng chậm trễ."

"Vậy em nghỉ ngơi đi, nếu như đau thì tự mình thoa thuốc."

Mộng Điềm nằm trên giường, nhìn tia sáng xuyên qua cửa sổ, cô đang nghĩ tại sao mình lại chọn nghề này, ngày ngày bị sai chạy loanh quanh, làm những công việc phục vụ người khác, cô đã từng nghĩ đến việc bỏ cuộc. Cô tự hỏi mình có thể đi bao xa qua chùm ánh sáng đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro