Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Cư lái xe đi rồi, ở khu mộ hẻo lanh mưa rất to, ít người đến. Hứa Lâm đứng ở ven đường lớn, quần áo ướt đẫm bao lấy chính bản thân làm cậu cảm thấy cực kỳ lạnh.

Phảng phất lại nhớ đến đoạn thời gian mẹ vừa qua đời, chủ nợ tìm đến trước cửa nhà, thấy cậu tuổi tác còn quá bé không cách nào trả nợ được liền hung hăng trực tiếp đuổi cậu ra khỏi nhà. Ngày đó trời cũng mưa to, Hứa Lâm ngồi xổm trước một cửa hàng tiện lợi, ở nơi lạnh như băng kia trải qua một đêm. Đứa nhỏ mười mấy tuổi, gặp chuyện như vậy có thể tuyệt vọng đến chừng nào.

Không biết qua bao lâu, từ xa có một chiếc xe chạy tới, Hứa Lâm bất chấp mọi thứ, trực tiếp chạy ra giữa đường.

Đột nhiên xe phanh gấp, có người bung dù đi xuống, "Cậu là không muốn sống nữa?"

"Cầu xin cậu, cầu xin anh cho tôi đi cùng một đoạn đường. Tôi... tôi và anh trai..."

Trên mặt mang tính trẻ con có chút chật vật, nhưng thật ra người kia cũng có chút tốt bụng. Nghĩ nghĩ lại đem Hứa Lâm lên xe, trời mưa vẫn không dừng lại, thậm chí còn có ý tốt đưa Hứa Lâm tới dưới lầu.

Thang máy hôm nay giống như phá lệ mà chậm, đợi thời gian không ngắn mà vẫn chưa tới. Hứa Lâm nóng vội, hướng cầu thang leo lên. Cho đến khi bước đến trước cửa, ngay cả gõ cửa cũng không dám.

Anh, sợ là vĩnh viễn anh cũng không tha thứ cho em.

Chần chừ một lúc, cửa nhà lại mở, Tạ Cư cầm dù trên tay, bộ dáng chuẩn bị ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

"Anh là... muốn đi tìm em sao?"

Ánh mắt của Hứa Lâm phát sáng, hỏi đến vội vàng, hỏi thật cẩn thận.

Rầm!

Tạ Cư đóng cửa.

Tạ Cư hung hăng đạp vào vách tường một cái.

Trưóc nay đều là điềm đạm, một thân Tạ Cư độc lập, từng có khi nào mang dáng vẻ này.

Hứa Lâm phát run từng đợt, choáng váng. Cậu cảm giác như chính mình phát sốt. Vào lúc lần đầu tiên tới tìm Tạ Cư, cậu cũng đã phát sốt. Khi đó Tạ Cư bận trước bận sau chăm sóc cậu, còn bởi vì cậu tắm nước lạnh mà đánh cậu một lần, đánh thật sự đau. Nhưng Hứa Lâm biết Tạ Cư đau lòng cậu.

Mà những cái thương tiếc như thế, những cái ôn nhu như thế sẽ còn có được sao?

Hứa Lâm dựa vào cửa trượt xuống, đầu nghiêng sang một bên, nước mắt thuận thế chảy xuống đất liền biến mất không thấy nữa. Toàn bộ tóc tai đều là ướt đẫm, làm sao có ai biết có nước mắt hay không đâu.

Lúc Tạ Cư lại một lần nữa mở cửa đã là hai tiếng sau, Hứa Lâm lại quỳ, lung lay sắp đổ.

"Phát điên cái gì?"

Ý thức của Hứa Lâm có chút không rõ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Anh... Tiên sinh, em biết là em sai, em thật sự xin lỗi ngài, thật sự xin lỗi... chú... cùng dì... cầu ngài giữ em lại, ngài đối xử với em thế nào cũng được, để em chuộc tội được không? Tiên sinh..."

Hứa Lâm không dám gọi anh trai, cũng không dám kêu ba.

Kỳ thật nam nhân kia vẫn luôn nghĩ sẽ nhận cậu, chỉ là mẹ không cho bọn họ gặp mặt chính mình. Từ nhỏ đến bây giờ, cậu chưa bao giờ hận, chỉ có khát vọng.

"Em đi đi, tôi cũng không trách em. Về sau chúng ta không liên quan."

Thật sâu trong thanh âm của Tạ Cư là cảm giác vô lực.

Không liên quan.

Hứa Lâm ngẩng đầu lên, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Em không có chỗ để đi, nếu ngài đuổi em đi, em cũng chỉ có một con đường chết, ngài... coi như là bố thí đi."

Nếu là một năm trước, có lẽ Hứa Lâm sẽ thật sự rời đi. Nhưng hiên tại... Tạ Cư đã trở thành người duy nhất cậu không muốn rời xa, cho dù là bị hận, cậu cũng cầu mong duy nhất một sự ràng buộc. Nếu không, trên thế gian này lại không còn một chỗ nhỏ bé nào cho cậu.

Thiếu niên toàn thân ướt đẫm, mói mấy chữ liền rùng mình. Tạ Cư nhìn cậu, dường như không có một nửa điểm thương tiếc.

Thời gian trôi qua, anh mắt Hứa Lâm chậm rãi trầm xuống, sau đó cậu nghe được Tạ Cư nói, "Vào đi."

Lúc một năm trước vừa đến đây, Tạ Cư cũng nói với cậu, vào đi.

Nhưng lúc đó là thiên đường còn bây giờ, lúc này là địa ngục.

Ở khu mộ quỳ thời gian không ngắn, hiện tại quỳ thêm mấy tiếng, Hứa Lâm như thế nào có thể đứng lên? Nhưng cậu quá khát vọng tiếng vào ngôi nhà này. Vì thế, quỳ gối đi vào.

Tạ Cư không thể nhìn được mà nhíu mày, dư quang nhìn Hứa Lâm vào cửa liền đem cửa đóng lại. Xoay người nâng một chân đem cậu đá ngã trên mặt đất.

Tạ Cư chưa bao giờ đối đãi cậu như vậy, dùng loại này... loại này phương thức thô bạo. Hứa Lâm hô đau một tiếng, ngẩng đầu. Trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, tràn đầy bi thương.

Nhưng, cậu còn có tư cách gì?

#25092021 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro