Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Lâm có chút suy yếu, khẽ tựa vào trên bàn mượn lực một lúc mới có thể buông ra tay. Sau đó hơi run rẩy đem lòng bàn tay giơ lên trước người Ta Cư, vị trí thuận tiện nhất. Hứa Lâm cho rằng Tạ Cư muốn đánh lòng bàn tay.

Trong lòng tràn ra rất nhiều ý lạnh, Tạ Cư từng nói sẽ không đánh tay. Nhưng những lời nói đó của anh, trong mắt của Tạ Cư hiện giờ còn tính sao?

Sẽ không có người lại dạy cậu đánh đàn luyện chữ, ai sẽ có thể để ý tay cậu có bị thương hay không?

Hứa Lâm khẽ nhắm mắt, cậu không dám nhìn.

Trên mặt đứa nhỏ ửng hồng bất thường, lòng bàn tay vẫn còn dấu vết của việc móng tay ấn thật sâu, xuất hiện vệt máu. Tất cả đều đập vào mắt Tạ Cư.

Tay Tạ Cư nắm roi mây thật chặt sau đó giơ lên đánh xuống.

Chát!

Rất mạnh.

Hứa Lâm đau đến muốn điên rồi, lập tức lùi về ôm chặt cánh tay. Mấy giay sau mới phát ra một tiếng nức nở đứt quãng.

Cánh tay, Tạ Cư không phải đánh lòng bàn tay mà là cánh tay, cậu gian nan tránh né.

"Duỗi thẳng."

Thật lạnh, âm thanh này thật lạnh. Đúng vậy, cậu chính là ở địa ngục.

Vốn đã phá da, bỗng nhiên còn chịu đòn đánh nghiêm trọng như vậy, vết máu nhàn nhạt xuất hiện, "tơ hồng" uống lượn trên cánh tay rồi chảy xuống, tích tụ ở trên sàn nhà bằng gỗ, trở nên mơ hồ.

Tạ Cư giơ lên roi mây, chính xác không chút kém nào đánh xuống một khối da thịt đáng sợ kia.

"Ô a..."

Vật nhỏ than khóc, thê thảm.

Cánh tay vẫn duỗi thẳng lại run đến lợi hại, cả khuôn mặt Hứa Lâm đều vặn vẹo, bộ dạng cả đầu ướt đẫm không khác gì lúc cậu vừa trở về từ cơn mưa to. Tạ Cư không buông tha cậu, lại một cái đánh trên da thịt vốn đã không nhìn ra hình dáng.

"Ô... anh..." Hứa Lâm sốt đến mơ hồ, cũng đau đến hồ đồ. Tại thời điểm này, Hứa Lâm lại hô lên cái từ mà ở vô số đêm cô tịch sau này đều hối hận.

"Tôi không phải là anh của cậu."

Không còn anh trai. Nếu như Hứa Lâm không nói ra từ kia, có phải Tạ Cư cũng không có cơ hội nói ra lời nói như thế?

Hứa Lâm muốn hỏng mất, làm ơn thần tiên nào đó hãy đến cứu với cậu.

Hứa Lâm lại bị Tạ Cư ấn xuống mặt bàn, vết thương trên mông được nghỉ một lúc càng đau đến kịch liệt. Tạ Cư mới vừa đem roi mây đánh xuống, Hứa Lâm đột nhiên co rúm lại. Hứa Lâm tuyệt vọng, cậu thật sự nghĩ muốn như vậy ngất xĩu đi. Vì cái gì, vì cái gì cậu còn tỉnh táo?

"Chín roi cuối cùng, nếu như dám lộn xộn, bắt đầu lại từ đầu."

Chín roi? Hứa Lâm cũng không rõ đã đánh nhiều hay ít, nhưng ba roi vừa rồi hắn tránh né, nhúc nhích, khóc thậm chí là xin tha nên là không tính.

Khẳng định là không tính.

Hứa Lâm cho dù trì độn cũng biết bản thân mình không thể tiếp tục cắn cánh tay, vì thế cắn chặt môi. Nhất định muốn chịu cho xong.

Roi mâu một lần nữa dừng ở cái mông đã thảm đến mức không nỡ nhìn, Hứa Lâm đã không còn phân biệt được nặng nhẹ nữa. Cậu chỉ biết là, đau! Đau đến không có cách nào phản ứng lại được. Hứa Lâm có cảm giác, Tạ Cư chính là muốn đánh chết mình.

Trên mông chỉ rơi xuống hai roi, còn lại tất cả đánh vào đùi non dưới mông. Loại đau đớn sắc bén mới mẻ này thành công áp xuống cọng rơm cuối cùng của cậu. Cố gắng chịu đựng xong, Hứa Lâm liền lung lay mà ngã xuống mặt đất, không có sức lực để chống đỡ.

Không ăn cơm chiều, dạ dày đói nửa này bắt đầu đau, toànthân cũng đau đến làm cậu nghĩ muốn đâm vào tường. Hoang đường chính là, cậu vẫn không làm.

Tạ Cư nhíu mày nhìn roi mây dính máu, đi vào buồng vệ sinh. Vòi nước bật đến mức lớn nhất, chất lỏng màu đỏ theo roi mây mà chảy xuống. Sau đó là trong suốt, vô cùng trong trẻo, Tạ Cư rốt cuộc thoải mái được một chút.

Khi trở về lại, Hứa Lâm nằm trên mặt đất hơi động đậy, tiếng hít thở cũng phá lệ mà trở nên trầm trọng. Tạ Cư lại nhíu mày, cất đi roi mây, đi vào phòng. Bên trong vắng vẻ, Tạ Cư như nhớ tới cái gì, càng thêm bực bội.

Cầm chăn cùng nệm đi đến thư phòng, Tạ Cư đi đến trước Hứa Lâm, cách xa một chút, tùy tiện đem đồ vật đang ôm trong tay ném xuống, "Cậu tối nay ngủ ở đây."

Hứa Lâm nhất thời không thể động đậy, đến khi Tạ Cư đã đi ra ngoài được một lúc mới bắt đầu bò tới trên nệm. Đau đớn bao bây cậu, xé rách thân thể cùng linh hồn yếu ớt và bất kham.

Nếu đây là chuộc tội, cậu nguyện đem quãng thời gian còn lại dâng ra.

Đợi Hứa Lâm lại một lần nữa phản ứng, bên cạnh đã có thêm một chén nước cùng với một ít thuốc, thuốc trị thương, thuốc hạ sốt. Còn có thuốc hạ sốt? Nguyên lai, Tạ Cư cũng không phải không biết cậu phát sốt.

"Chính mình xử lý cho tốt. Cậu đã muốn chuộc tội, trước tiên phải giữ được mạng sống."

Hứa Lâm, ngươi còn chờ đợi cái gì?

Cậu sinh ra vốn là mang theo tội, hiện giờ cậu lại càng thêm nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ.

#09102021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro