Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã bôi thuốc?"

"Không... không có..." Hứa Lâm vội vàng nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, âm thanh mang theo chút run rẩy mà trả lời.

Trên mặt Tạ Cư có thêm vài phần lạnh lẽo, đem Hứa Lâm đưa tới thư phòng, mở miệng nói, "Cởi quần."

Hứa Lâm chớp mắt vài cái, sau đó làm theo.

Nhìn đến người nằm sấp trên bàn ở trước mắt, đôi tay nắm chặt, một lúc lâu sau Tạ Cư cũng không có nhúc nhích. Hứa Lâm cho rằng, anh muốn đánh cậu ư?

Vết thương vẫn chưa chuyển biến tốt lên, vị trí bị trầy da lại chảy ra chút chất lỏng. Tạ Cư trầm mặc, sau đó lại nói, "Đến bên cạnh chăn nằm."

Hứa Lâm có chút kinh ngạc. Ý của Tạ Cư chính là muốn thoa thuốc cho cậu? Tạ Cư nhìn thấy Hứa Lâm nằm tốt, nói câu đừng động đậy liền đi ra ngoài, khi trở về trên tay lại cầm thêm một cái chai.

Tình cảnh quá mức quen thuộc này, Hứa Lâm sợ cực kỳ. Hôm qua, bóng ma đau đớn mà cồn mang đến cho cậu thật sự quá sâu. Hứa Lâm tình nguyện bị đánh, có thể làm cho Tạ Cư tự tay giúp mình thoa thuốc, lại đau cậu cũng nguyện ý chịu.

Tạ Cư nhìn Hứa lâm lặng lẽ cắn chặt góc chăn trong miệng, cả người dều run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp không nhúc nhích, trái tim giống như bị ai đánh một cái. Đứa nhỏ này đang sợ anh.

Miếng bông chạm đến chỗ vết thương, Hứa Lâm theo bản năng co rúm sau đó mới phản ứng lại, có chút đau đớn nhưng không phải loại đau đớn mãnh liệt. Quay đầu nhìn cái chai, nhìn vỏ ngoài liền biết là chai mới.

"Chai cũ tối hôm qua đã dùng hết rồi."

Giải thích nhẹ nhàng một câu liền chạm đến tuyến lệ của Hứa Lâm.

Vốn tưởng rằng chính mình sẽ đủ kiên cường chịu đựng, vậy mà bởi vì một chút ấm áp của anh lại trở nên mềm yếu như một đứa trẻ.

"Em... Em lúc đó thật sự không phải cố ý."

Tay dừng một chút, Tạ Cư mở miệng "Cho nên?"

Cho nên? Ngữ điệu bình tĩnh của Tạ Cư làm cho Hứa Lâm lập tức minh bạch, Tạ Cư chưa từng không tin cậu. Biết chính mình là vô ý nhưng vẫn như cũ không tha thứ.

Trong nháy mắt, trên trời dưới đất đều là tuyệt vọng.

Tạ Cư mạnh tay hơn vài phần.

Thoa xong dược phía sau, Tạ Cư kéo cánh tay của Hứa Lâm qua. Vết thương kia quá dữ tợn. Hứa Lâm thấy được ánh mắt Tạ Cư chợt lóe qua cảm xúc, trong lòng rất là chua xót.

Trên cánh tay chịu vài roi, là Hứa Lâm khó khăn nhất mới chịu đựng được. Trơ mắt nhìn roi mây vốn đã tạo ra vết thương còn đánh đến huyết nhục mơ hồ, đó là chuyện không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được cảm giác đau đớn và sợ hãi. Cậu thậm chí còn không dám bôi thuốc ở chỗ này, vừa nhìn đến da thịt chỗ kia chính là không quên được ác mộng. Đau đớn thâm nhập vào xương tủy.

Hứa Lâm theo bản năng rụt tay trở về lại bị Tạ Cư gắt gao nắm chặt. Tạ Cư nhìn Hứa Lâm hoảng sợ không giống như bình thường. Cậu chỉ nói sợ đau, Tạ Cư cũng không nói nhiều mà thoa thuốc, lực đạo trên tay thật nhẹ.

Hứa Lâm nhẹ nghiêng đầu qua một bên, nhắm chặt mắt.

Thiếu niên yếu ớt ở trước mặt Tạ Cư run bần bật, anh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mong muốn đem đứa nhỏ này ôm vào trong người, nhưng lại bởi vì khó chiu trong lòng ngăn lại.

Kỳ thật Tạ Cư cũng không phải thật sự vì chuyện này mà trách Hứa Lâm, lúc trước nhất thời xúc động anh đã sinh ra hối hận. Tạ Cư cũng không phải một người không nói lý, chỉ là có chút chuyện cần thời gian để biến mất quên đi.

"Tôi còn có việc đi trước, giữa trưa nhớ kêu cơm hộp sau đó lại bôi một lần thuốc."

Tạ Cư xoay người rời đi, Hứa Lâm nhìn bóng dáng của anh lại khóc một lần. Tạ Cư trở về rõ ràng là vì đưa cho cậu bữa sáng.

Anh, cho dù là hận em, anh vẫn sẽ quan tâm em đúng không? Hoặc là chỉ giống như anh nói, sống mới có thể chuộc tội.

Bị thương nặng, hơn nữa còn là tâm nặng nề. Buổi chiều Hứa Lâm lại phát sốt. Cậu vốn định tự mình đi tìm thuốc uống lại khó chịu đến vô lực, mơ mơ hồ hồ liền ngủ tới khi Tạ Cư trở về.

Đêm nay, Tạ Cư trở về sớm hơn mọi ngày nửa tiếng, có chút sốt ruột đi đến cửa thư phòng liền dừng lại, nhìn nhìn thân ảnh giống như đang ngủ say. Hứa Lâm cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, tuy bên dưới lót một tấm đệm nhưng cũng có chút thê thảm hề hề.

Tạ Cư cũng không muốn cho Hứa lâm ngủ ở nơi này, chỉ là giường của Hứa Lâm vẫn còn ở phòng của anh.

Tạ Cư làm xong cơm liền đi gọi Hứa Lâm, kêu vài tiếng mà đứa nhỏ cũng chưa phản ứng lại. Tâm Tạ Cư trở nên căng thẳng, duỗi tay thăm dò, quả nhiên là chạm đến trán liền cảm thấy nóng hổi.

Là anh sơ sót, hôm qua đã dầm mưa to như vậy trở về lại còn bị dày vò một lúc lâu. Chỉ uống một ít thuốc hạ sốt, rốt cuộc là không khỏi được hoàn toàn.

---

Cái này là truyện edit, một chương nó sẵn độ dài nhiêu đó mất tiêu =))) phải công nhận là chương này ngắn, chưa tới 1000 từ luôn é.

#26102021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro