chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày kế tiếp thực an tĩnh, không cần Tạ Cư phải nhìn chằm chằm Hứa Lâm cũng tự giác uống thuốc. Trông cũng tốt lên.

Bất quá khôi phục cũng chỉ là bên ngoài.

Ký ức đau thương khắc sâu, Hứa Lâm ngày ngày mơ thấy ác mộng, sợ ảnh hưởng đến Tạ Cư liền mỗi đêm đều giả ngủ. Chờ đến sau khi Tạ Cư ngủ rồi mới bò dậy, đem chính mình cuộn tròn ở trong góc đếm giờ.

Thiếu niên lẻ loi một mình, vượt qua vô số đêm dài. Tâm bất lực, lần lượt ở trong bóng đêm khó có thể quét sạch bụi trần.

Mà Tạ Cư cái gì cũng không biết.

Nhìn thấy Hứa Lâm khôi phục không sai biệt lắm, Tạ Cư liền nhắc tới việc ông tập thi đại học.

Hứa Lâm cả người đều ngây ngẩn, thi đại học? Tạ Cư vẫn nguyện ý cho cậu đi tham gia thi đại học? Cậu còn có tư cách sao?

Hứa Lâm như thế nào còn có mặt mũi dùng tiền của Tạ Cư.

"Tiên sinh... Thi đai học... Em không muốn tham gia..."

"Vì cái gì?"

"Em... Em không nghĩ đi học đại học..."

Tạ Cư yên lặng nhìn cậu, giống như muốn xem đến sâu bên trong linh hồn.

"Tùy em."

Tâm, lại đau. Tạ Cư vừa rồi hẳn là thuận miệng nói, kỳ thật cũng không muốn đi? Trong khoảng thời gian này, Tạ Cư vẫn luôn như vậy nhàn nhạt, lạnh lùng. Hứa Lâm giống như một động vật nhỏ bị ghét bỏ, mỗi ngày chờ chủ nhân về nhà, ném xuống một chút thức ăn. Hứa lâm cảm giác được thật rõ ràng, thời gian Tạ Cư trở về càng ngày càng ít. Là cố ý tránh cậu sao?

Lẽ ra, cậu nên cảm thấy may mắn. Ngày đó sau khi Tạ Cư đánh xong cậu, cậu thật sự cho rằng về sau, mỗi ngày của chính mình đều sẽ như vậy nếu như không dùng máu của của chính mình đi chuộc lại tội nghiệt. Nhưng Tạ Cư lại chưa từng động tay với cậu, ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng.

Nhưng so với roi mây, càng tàng nhẫn hơn chính là coi thường. Hứa Lâm tình nguyện cho Tạ Cư đánh chính mình, ít nhất như vậy thì Tạ Cư và cậu có thể có nhiều một chút giao thoa.

Vẫn là do chính mình quá vô dụng, Hứa Lâm ảm đạm. Sau khi trở về từ khu một, cậu sốt ruột, thương tâm, chờ đợi, bị dây mây đánh lùi dũng khí tới gần Tạ Cư, lại bị lãnh đạm tách ra hết thảy hy vọng. Sau đó chậm rãi, tâm giống như những chiếc lá cuối mùa thu, phiêu phiêu lẻ loi. Thậm chí mỗi ngày mở mắt ra đều cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa.

Hứa Lâm muốn làm một chút chuyện, cậu luôn miệng nói muốn chuộc tội nhưng cậu đã làm được cái gì? Cơm đều chờ Tạ Cư đến làm, cậu còn có giá trị ở điểm nà? Vì thế Hứa Lâm lại thử đi vào phòng bếp.

Nhưng giống như lần trước, thời điểm Hứa Lâm nấu mì khiến cho khí bay mù mịt. Thiếu niên hung hăng đấm chính mình đầu mấy cái.

Bên ngoài tuyết đã rơi, Hứa Lâm thật vất vã thu dọn phòng bếp sạch sẽ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tâm hoảng hốt. Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, vốn cũng nên là như vậy nha. Hứa Lâm chưa bao giờ xứng có được những điều tốt đẹp đó của Tạ Cư, đã từng có được, hiện tại cũng phải trả giá đại giới. Coi như ích kỷ một chút, rời đi thôi.

Rời đi thôi, ý niệm hiện lên Hứa Lâm liền kinh ngạc một chú, sau đó cười khổ một tiếng. Đúng vậy, rời đi thôi.

Hứa Lâm không biết chính mình muốn đi đâu, cũng không biết bản thân muốn làm cái gì. Chỉ biết là cậu phải rời khỏi, thoát khỏi địa phương làm cậu không thể thở được.

Tiên sinh, xin lỗi. Tội lỗi của em vẫn chưa chuộc, em còn vô dụng như vậy. Hy vọng ngày quên đi em, em cũng quên đi ngài. Từ đây trở thành người lạ, không hận thù. Nguyện cho ngài bình an.

Hứa Lâm mang theo hai trăm đồng trong ngăn kéo. Thực xin lỗi tiên sinh, em vẫn dùng tiền của ngài, coi như cuối cùng vẫn là thiếu ngài đi. Nếu về sau có năng lực, em sẽ trả cho ngài những thứ mấy năm này ngài cho em.

Hứa Lâm, tâm của ngươi cũng đã như tro tàn. Có thể trở về sao?

Còn trả tiền, ai có thể đền bù lại những thứ ràng buộc đã sớm không thể tách rời.

Hứa Lâm để lại cho Tạ Cư một trang giấy thật dài, đạp lên tuyết mỏng rời khỏi cửa. Quay đầu lại nhìn, như muốn đen hết thảy đều khắc ghi trong đầu.

Hôm nay, khi trở về, Tạ Cư đi chợ rau mua một chút thức ăn mà Hứa Lâm thích ăn. Trong khoảng thời gian này quá bận, cơm mỗi ngày đều có chút qua loa, đứa nhỏ kia lại không biết chiếu cố chính mình. Nhìn dáng vẻ càng ngày càng gầy.

Về đến nhà, không có người, kêu vài tiếng cũng không có ai trả lời. Tạ Cư bỏ xuống đồ vật, nhìn đến một tờ giấy nằm trên bàn trà.

Tạ Cư cầm lấy, tay đều đang run rẩy.

Hứa Lâm nói, tiên sinh, cảm ơn ngài. Ngài cho em hơn một năm yêu thương cùng chiếu cố, đó là thời gian ấm áp nhất của em từ lúc sinh ra đến bây giờ.

Hứa Lâm nói, tiên sinh, em thật sự quá đau, quá mệt mỏi. Kỳ thật ở ngày đó, em cho rằng chính mình sẽ chết ở dưới roi mây, cảm ơn ngài đã buông tha em. Nhưng em ở một ngày lại thêm một ngày, đường đi dài như vậy, em không đi nổi nữa.

Hứa Lâm nói, tiên sinh, thực xin lỗi, em không chuộc được tội của chính mình. Em không có cách nào đối mặt với ngày. Ở tại nơi này, mỗi một giây đồng hồ em đều phảng phất như đang ở địa ngục. Nhìn không thấy em, ngài cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hứa Lâm nói, tiên sinh, em không dám khẩn cầu ngài tha thứ. Nghiệp chướng một thân nặng đề, không có bất luận tư cách nào mong ngài tha thứ. Chỉ hy vọng ngài đừng lại hận em, hy vọng những ngày tháng sau này của ngài thật vui vẻ.

Hứa Lâm nói, tiên sinh, cảm ơn ngài, thực xin lỗi.

...

Tạ Cư thất thần mà buông tờ giấy, trên giấy mỗi một chữ giống như đều dính máu, tâm của anh cũng bị bấu chặt, đau đến không có cách nào thở được.

#14112021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro